“Ngươi gây ra động tĩnh không nhỏ đó a”. Sở Như Mộng nhìn xung quanh một mảnh hoang tàn, hắn bất đắc dĩ nói.
“Không có cách, ngươi cũng biết ta lại không thể ra ngoài đột phá. Cho nên chỉ có thể ở lại đây, còn ngươi? Chừng nào thì bước vào thất giai?”. Lạc Cảnh Thiên nhún vai sau đó hỏi.
Sở Như Mộng lúc này đã là lục giai thất đoạn, cũng không biết con hàng này làm sao lại không tu luyện lên, chẳng lẽ võ giả đột phá quá nhanh cũng dẫn tới căn cơ bất ổn sao?!
“Đột phá sao? Còn cần một thời gian, ta có tự tin trong vòng năm năm bước vào thất giai. Nhưng… không phải hiện tại. Đệ Cửu Tinh Vực còn rất nhiều thứ cần xử lý, ngươi thời gian qua ở bên ngoài chơi sướng rồi, ta còn phải bận tâm rất nhiều thứ đâu”. Sở Như Mộng bĩu môi nói.
“… Xem như ta chưa nói. Đúng, tình hình Thần Quốc thế nào rồi? Thời gian quan đám người kia vẫn đang tìm ta?”.
“Hiện tại Thần Quốc đang hỗn loạn, nghe nói có rất nhiều nơi bạo loạn, ngươi vẫn là tạm lánh một thời gian đi. Chúng đã động binh, ngươi đi vào chẳng khác nào chui đầu vào rọ”.
“Hừm… vậy liền để chúng tiếp tục tìm đi. Hiện tại là lúc trở vào chủ chiến trưởng rồi”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.
Chủ chiến trường, cũng chính là chiến trường không gian, nơi thất giai trở lên tụ hợp. Nơi đó mới là tinh anh vũ trụ, quần hùng tranh bá. Hơn nữa, ở đó cũng là nơi hắn cất giấu bảo vật, chỉ cần tìm được, cái gì tài nguyên, cái gì bồi dưỡng thế lực, hết thảy không cần phải lo lắng.
“Chủ chiến trường? Ngươi chán sống rồi? Nơi đó ẩn chứa không biết bao nhiêu nguy hiểm, lại thêm đám Đồ Đằng có thể cử đi thất giai đến cửu giai để giết ngươi, hiện tại cấp bậc của ngươi mới là thất giai đó a”. Sở Như Mộng sửng sốt hỏi.
“Ngươi không hiểu, chỉ có vào đó mới biết”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu đáp.
Chủ chiến trường, nó giống như là một cái tinh cầu, như so với tinh cầu lớn hơn gấp vạn lần. Bên trong nguy hiểm trùng trùng lớp lớp, không khoa trương mà nói, chín phần đỉnh cấp vũ khí trong vũ trụ đều xuất phát từ nơi đó.
Đi đường tùy tiện cũng có thể tìm thấy thứ đáng giá. Thậm chí đôi khi may mắn, có thể lấy được thứ cực kỳ trân quý, ở nơi đó, ngũ hành kết tinh chỉ cần cẩn thận tìm kiếm cũng có thể lấy được.
Tại chủ chiến trường, không có phân chia địch nhân rõ ràng, bởi vì tùy thời cũng có thể trở thành đồng minh. Bên trong đó nguy hiểm chính là một đống không gian thú vô cùng khủng bố, sơ ý một chút là mất mạng như chơi.
Quan trọng nhất là, nơi đó có rất nhiều thứ Viễn Cổ Tinh Linh để lại. Đó mới là mục tiêu quan trọng nhất mà hắn muốn tới.
“Được rồi, ngươi muốn đi liền đi. Đúng, nhắc nhở ngươi một câu, có thời gian liền đi xem một chút tiểu Giai, nha đầu kia có chút…”. Sở Như Mộng muốn nói lại thôi.
Lạc Cảnh Thiên hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu cười nói.
“Ta đã biết”.
…
Lạc Cảnh Thiên cùng người thân từ biệt, sau đó liền theo truyền tống trận đi thẳng tới căn cứ đế quốc, sau khi xác nhận thân phận cùng với kiểm tra thực lực, hắn liền đi vào chủ chiến trường.
Tại chỗ hắn đến chính là tòa thành căn cứ cực kỳ khổng lồ của đế quốc, trong đó bao gồm cả Linh Đài Quốc cùng với Linh Nguyệt Quốc.
“Hắc, người mới? Chỉ vừa bước vào thất giai liền tới đây? Chán sống sao?”. Một âm thanh vang lên bên tai, Lạc Cảnh Thiên quay lại liền thấy được một nam tử thân hình cao lớn đang nhìn hắn cười nói.
Dựa vào linh hồn lực cường đại, hắn có thể phán đoán ra được người này thực lực hẳn là ở cấp bậc hẳn là bát giai trở lên.
Mẹ nó, ở bên ngoài thất giai đếm trên đầu ngón tay, trong này tùy tiện gặp được cũng là bát giai. Thật đúng là đủ khoa trương.
“Đừng cảnh giác như vậy, ngươi tới đây cũng hẳn là đã điều tra qua. Trừ khi có thứ cực kỳ trân quý, nếu không sẽ không có người thèm để ý tới ngươi, ta chỉ là xuất phát từ hảo ý mà thôi”. Tên kia nhún vai nói.
“Ta biết, chẳng qua ta chỉ đang nghĩ, vừa tới liền gặp được bát giai… chẳng lẽ truyền tống trận luôn có cường giả đứng canh gác sao?”. Lạc Cảnh Thiên chậm rãi nói.
“Hắc, vậy mà nhìn ra cảnh giới của ta? Pháp sư? Không, hẳn là cổ pháp sư? Đúng không? Chỉ có cổ pháp sư mới nắm giữ linh hồn lực mạnh mẽ tới mức xem thấu được cảnh giới của bát giai a. Lão bà bà kia lại thu đồ đệ sao?”. Tên kia hơi kinh ngạc nói.
Nghe vậy, Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, chẳng lẽ ở đây ai cũng tâm tư kín đáo như vậy? Chỉ dựa vào một chi tiết nhỏ liền đoán ra được hắn là cổ pháp sư? Thật đúng là đủ thần kỳ.
“Không cần ngạc nhiên, đám pháp sư khác ngoài ma lực hùng hậu một chút, còn lại quá kém. Linh hồn lực thứ này chỉ có cổ pháp sư nắm giữ cùng tu luyện. Đoán ra được rất bình thường”. Tên kia cười nói.
“Vậy sao? Vậy ta có nên đáp lễ hay không đâu? Võ giả? Bát giai tứ đoạn? Ngươi tu luyện hẳn là thương pháp, phải không? Giết qua hẳn là không ít người, không có một vạn cũng có tám ngàn chứ? Bất quá thân thể so với bát giai tứ đoạn yếu hơn một chút, bị thương?”. Lạc Cảnh Thiên chống cằm nhìn hắn sau đó nói.
“!!!”. Tên kia.
Mẹ nó, khủng bố như vậy?!
“Ngươi làm sao biết?”.
“Nhìn ra thôi. Hình thể của ngươi không như thể tu, linh hồn lực cũng không cường đại như hồn tu. Tay phải khá linh hoạt cùng chắc chắn, nhất là cánh tay. Kiếm pháp mạnh ở cổ tay, đao pháp mạnh ở bắp tay, quyền pháp mạnh toàn cánh tay. Thân thể ngươi khí huyết có chút dao động, hẳn bị là bị thương không lâu. Cái này rất dễ đoán a”. Lạc Cảnh Thiên bình tĩnh nói.
Nhưng mà thực tế, không phải hắn suy đoán ra, mà là hắn đều dựa vào Chân Giải Chi Nhãn để xem.
“Cảnh giới đâu?”. Tên kia tò mò hỏi.
“Mặc dù ta chưa có gặp bát giai bao giờ, nhưng ta tiếp xúc qua cường giả thất giai mọi loại đẳng cấp. Từ thể chất của ngươi nhìn được hẳn là từ nhị đoạn đến tứ đoạn. Nhưng lại từ khí huyết hùng hậu của ngươi suy đoán, như vậy chỉ có tam đoạn tới ngũ đoạn. Ta đoán tứ đoạn, hẳn sẽ kém không nhiều”. Lạc Cảnh Thiên nói.
Tên kia ánh mắt sáng lên, sau đó đưa lên một ngón cái nói.
“Ngươi trâu. Nói thật, chỉ dựa vào loại ánh mắt này, ngươi có thể ở nơi này tạo ra tên tuổi rất vang dội”.
“Vì cái gì?”.
“Nói thế nào đây. Chủ chiến trường gặp phải nguy hiểm rất lớn, nhiều khi ra ngoài cũng có thể gặp phải địch nhân đế quốc khác. Ngươi thực lực dù không cao, nhưng ánh mắt lại cực chuẩn. Có thể phán đoán ra được thực lực địch nhân ra sao để làm ra quyết định đánh hay lùi”.
“Chỉ riêng điểm này cũng đủ trâu rồi”. Tên kia cười nói.
“Là vậy sao? Ta còn tưởng ai cũng sẽ biết một chút đâu. Dù sao bên ngoài ta gặp phải kẻ địch cũng không thiếu, không có một chút ánh mắt thì sống không tới bây giờ”.
“Kẻ thù rất nhiều? Không đúng chứ, dù có nhiều bao nhiêu, dưới sự bảo vệ của đế quốc, ngươi hẳn cũng sẽ không bị gì mới phải a? Ngươi đắc tội đại gia tộc nào?”. Tên kia khó hiểu hỏi.
“Ngươi quản cũng hơi rộng thì phải”. Lạc Cảnh Thiên liếc xéo hắn một cái rồi nói.
“… Xem như ta chưa hỏi. Đúng, đoàn đội ngươi là cái nào?”.
“Đoàn đội?”.
“Ngươi không có?”. Tên kia giật mình hỏi.
“Không có”.
“Tốt lắm, vậy người muốn gia nhập vào đội của ta sao?”. Tên kia vội hỏi.
“Đội của ngươi?!”.
“Đúng, tự giới thiệu một chút, ta gọi Bùi Tuấn Sinh, phó đoàn trưởng, PBCSu đoàn đội chúng ta tên là Bạch Y Minh, có hết thảy năm người, đội trưởng thực lực là cửu giai nhất đoạn. Trong đó còn có hai tên bát giai cùng một tên thất giai như ngươi, nhưng mạnh hơn ngươi nhiều. Đừng nhìn đội chúng ta ít người, nhưng thực lực tuyệt đối có thể lọt vào top 100 chủ chiến trường”. Bùi Tuấn Sinh nói.
“Đãi ngộ đâu?”. Lạc Cảnh Thiên hứng thú hỏi.
“Đãi ngộ? Cái gì đãi ngộ?”. Bùi Tuấn Sinh ngẩn ra khó hiểu hỏi.
“… Chẳng lẽ ta vì các ngươi làm việc, một chút đãi ngộ cũng không có?”.
“A… thực ra gia nhập đoàn đội không phải vì đãi ngộ, mà là vì sinh tồn dễ dàng hơn. Chúng ta cùng một chỗ tìm kiếm bảo vật, chia đều dựa theo mức độ cống hiến. Nếu như thế đó ngươi thật sự cần thì có thể bỏ tiền ra mua. Đây có tính là đãi ngộ sao?”. Bùi Tuấn Sinh ngẩn ra một chút rồi nói.
“Hừm… không tệ lắm. Bất quá, ngươi mời ta, ngươi có thể quyết định cho đoàn đội tăng thêm người?”.
“Cái đó thì không có, ta chỉ là tiến cử, muốn vào thì phải thông qua Bạch lão đại của chúng ta. Đương nhiên, đây chỉ là quá trình. Ta tin tưởng chỉ cần biết được năng lực của ngươi, lão đại chắc chắn sẽ cho ngươi vào, ta cam đoan”. Bùi Tuấn Sinh cười nói.
Lạc Cảnh Thiên nhẹ gật đầu, họ Bạch sao? Giống như Linh Hỏa Quốc không có người họ Bạch, chẳng lẽ là Linh Đài Quốc hay là Linh Nguyệt Quốc?! Bất quá, có thể làm lão đại, hẳn là Linh Đài Quốc, dù sao Linh Nguyệt Quốc năng lực chiến đấu cũng không tính là mạnh.
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.