Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 531: Chân tướng công bố



Nhìn Lạc Tinh Vũ tự trách, gương mặt cực kỳ đau khổ, Lạc Cảnh Thiên lúc này lại đột nhiên nói.

“Nếu như cho ngươi cơ hội thứ hai, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào đâu?”.

“Ta? Ha ha ha, cơ hội thứ hai? Làm sao có chứ?”. Lạc Tinh Vũ cười lớn nhưng hai mắt cũng hắn lúc này lại đẫm lệ.

“Nếu như ta nói có đâu?”.

Vừa dứt lời, Lạc Cảnh Thiên cánh tay đưa ra, một tầng quang mang xuất hiện trên tay hắn, hắn đưa tay giơ lên trước người Bích Ngọc Linh, dưới sự chứng kiến cùng kinh hãi của đám người, Bích Ngọc Linh dần dần tỉnh lại.

“Ừm? Đây là địa ngục sao?”. Bích Ngọc Linh mở ra hai mắt, nhìn thấy đầu tiên chính là ánh mắt trời, cho nên nàng liền ngơ ngác hỏi.

“Linh… Linh nhi?”. Lạc Tinh Vũ kinh ngạc tới ngây người.

“Vũ ca? Ngươi… ngươi cũng đã chết?”. Bích Ngọc Linh nhìn qua giật mình kêu lên.

“Làm sao có thể. Linh nhi, ngươi không có chết, thật tốt quá”.

Lạc Tinh Vũ nhịn không được ôm lấy nàng, hai mắt đỏ bừng, âm thanh đều mang theo nỉ non.

Đám người kinh hãi không thôi. Người rõ ràng đã chết lại có thể cứu sống? Người này… đến tột cùng là ai?!

“Tiểu Linh, ngươi…”. Bích Hồng Minh nhìn thấy con gái mình còn sống, ông ta kinh ngạc không thôi. Rõ ràng một đao kia đã đâm xuyên trái tim, làm sao có thể sống được?!

Bích Ngọc Linh nhìn qua, trong mắt hiện lên vẻ lạnh nhạt cực độ. Nàng đã chết một lần, nếu như còn không hiểu rõ thì cũng không cần sống nữa. Nàng lúc này đã nhìn rõ bộ mặt của Bích Hồng Minh, trong mắt ông ta làm gì có người con như nàng?!

Ông ta trong đầu chỉ có hai chữ lợi ích mà thôi!

“Tiểu Linh, ngươi… ngươi nghe ta nói. Không phải… không phải ta làm. Thật sự, ta làm sao có thể làm tổn thương ngươi được?!”. Bích Hồng Minh vội vã kêu lên.

“Vậy những hình ảnh xuất hiện trên bầu trời vừa rồi đều là giả?”. Bích Ngọc Linh lạnh lùng hỏi.

“Ta… ta… là thật, nhưng mà vừa rồi ta thật không có động thủ. Thật sự!”.

“Đến nước này rồi ngươi còn không thừa nhận? Ngươi còn là người không? Ngay cả nữ nhi mình cũng muốn giết?”. Lạc Tinh Vũ tức giận nói.

“Ông ta không có nói sai, vừa rồi ông ta không có làm, mà người đâm nàng một đao, là ta”. Lạc Cảnh Thiên lúc này lên tiếng.

Đám người nghe vậy ngây ra như phỗng.

“Ngươi… ngươi… vì cái gì?”. Lạc Tinh Vũ kinh hãi không thôi.

Đám người cũng không hiểu, nếu như là hắn làm, tại sao còn phải cứu nàng sau đó thừa nhận? Hắn rốt cuộc có mục đích gì?!

“Không làm vậy, ngươi sẽ biết trân quý nàng? Vẫn là cho rằng nàng vẫn sẽ tin tưởng cha mình? Hai người các ngươi… nói các ngươi là ngu xuẩn đâu? Vẫn là mù quáng đâu? Hơn nữa ngay cả ngươi cũng không hiểu? Thực lực ngươi là cái gì? Thiên phú ra sao?”.

“Ông ta mấy chục năm xây dựng Bích Lạc Hoàng Tuyền, chẳng lẽ ánh mắt nhìn người cũng không biết? Nếu thế thì thế lực này cũng sẽ không tồn tại đến nay”.

“Một chút hiểu biết cũng không có còn dám tự tiện quyết định? Thật sự là ngu xuẩn. Nếu như không có Lạc Hi Nghiên, ngươi sẽ làm sao? Là chết ở chỗ này? Vẫn là nhẫn nhục chịu đựng tiếp tục để ông ta lợi dụng?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng hỏi.

“Ngươi đủ chưa? Người Lạc gia không cần ngươi tới dậy dỗ. Ngươi cho rằng ngươi là ai?”. Lạc Hi Nghiên tức giận quát.

Lạc Tinh Vũ dù làm cái gì cũng là đệ đệ nàng, hơn nữa hắn cũng không có làm chuyện thương thiên hại lý gì, người này còn dám giáo huấn hắn? Dù cần giáo huấn cũng không tới người ngoài.

Đây không chỉ là Lạc Tinh Vũ, còn liên quan tới mặt mũi Lạc gia, nàng sao có thể để hắn tiếp tục nói.

“Ha ha ha, ta là ai? Ta là cha ngươi”. Lạc Cảnh Thiên cười lớn, sau đó đem mặt nạ tháo xuống.

Lạc Hi Nghiên cùng Lạc Tinh Vũ ngây ra như phỗng. Gương mặt quen thuộc này họ làm sao có thể không nhận ra?!

“Cha?!”.

“Hắc, không ôm một cái?”. Lạc Cảnh Thiên cười hỏi.

“Oa!”.

Lạc Tinh Vũ cùng Lạc Hi Nghiên lao tới ôm lấy hắn, sau đó đột nhiên khóc lên.

“Yên nào, có người ngoài đâu, đừng mất mặt, còn việc còn chưa có giải quyết xong đây”. Lạc Cảnh Thiên xoa đầu hai người cười nói.

Nghe vậy hai người mới buông hắn ra, đưa tay lau lấy nước mắt.

“Bái kiến Lạc đại nhân!”.

Ngay lúc này, bốn phương tám hướng, những người ở đây toàn bộ đều quỳ xuống một chân, âm thanh chấn động xung quanh. Tất cả họ đều kích động vô cùng, họ lại có thể nhìn thấy Lạc đại nhân? Thật sự quá may mắn!

“Ừm, đứng lên cả đi”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ gật đầu nói.

Hắn biết tin tức này chắc chắn sẽ truyền ra, nhưng lúc này thời gian cũng đã đủ. Người của Hắc Y hẳn đã điều tra kỹ càng tất cả người trong Lạc gia cùng với những thế lực khác. Dù sao điều tra xuất thân cũng không phải vấn đề gì khó.

Hơn nữa nơi này cũng không phải thành trì lớn gì, tin tức cũng sẽ không truyền đi nhanh như vậy được.

“Vũ nhi, ngươi ưa thích nàng?”. Lạc Cảnh Thiên quay đầu lại nhìn Lạc Tinh Vũ hỏi.

“Ta… ta…”.

“Nam tử hán đại trượng phu, nếu ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có còn xứng là nam nhân không? Ngươi muốn để cho Lạc gia mất mặt?”. Lạc Cảnh Thiên nhướng mày, có chút bất mãn nói.

“Là… ta ưa thích nàng, thật sự vô cùng ưa thích”. Lạc Tinh Vũ gật đầu nói.

“Còn ngươi đâu? Ngươi nguyện vì hắn từ bỏ hết thảy? Bao quát tính mạng cha ngươi không?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn qua Bích Ngọc Linh hỏi.

“Ta…”.

Bích Ngọc Linh nhất thời không biết nói làm sao, Bích Hồng Minh nói cho cùng cũng là cha nàng. Dù ông ta không xứng, nhưng huyết mạch chảy trong người nàng cũng là của ông ta, hơn nữa nhiều năm nuôi dưỡng, ân tình này nàng cũng không biết nên trả thế nào.

“Không thể quyết định? Rất tốt…”.

“Cha, ngài…”. Lạc Tinh Vũ kinh hãi vội nói, hắn cho rằng Lạc Cảnh Thiên muốn làm gì Bích Ngọc Linh, nhưng mà khi thấy được ánh mắt đầy uy nghiêm của Lạc Cảnh Thiên, hắn liền nói không ra lời.

Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ thở dài, sau đó trực tiếp đưa tay vỗ lên trán hắn một cái.

Lại dám nghi ngờ cha ngươi? Tiểu tử thối, chờ ta trở về làm sao thu thập ngươi.

“Tiểu Điệp”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng lên tiếng.

Vừa dứt lời, từ xa đột nhiên xuất hiện vài người, dẫn đầu chính là tiểu Điệp, mà những người phía sau đang mang theo một vị lão PBCSu giả. Vị lão giả này ngồi trên một cái xe lăn, hai chân giống như đã nát.

Nhìn qua bộ dáng vô cùng già nua, hơn nữa trên người cũng không có bất kỳ linh lực ba động nào, nhìn qua chỉ là một người bình thường.

“Ca, người đã mang tới”. Tiểu Điệp cười nói.

“Khổ cực ngươi, như vậy, mạng sống của hắn ngươi đã không thể quyết, vậy liền để ông ta tới”. Lạc Cảnh Thiên nhìn Bích Ngọc Linh nhẹ nói.

Bịch Ngọc Linh nhìn qua, sau đó ánh mắt co rút lại.

“Ông… ông ngoại? Ngài làm sao…”. Bích Ngọc Linh kinh hãi che kín miệng nói không ra lời.

“Làm sao còn chưa chết đúng không?”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.

“Không phải, nhưng mà… cha ta nói ông ngoại đã chết từ năm năm trước, lúc đó ta còn ở đó…”.

“Là do tên súc sinh kia giả tạo ra”. Lão giả kia nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ông ngoại, chuyện này rốt cuộc là thế nào?!”. Bích Ngọc Linh đi tới, ánh mắt đầy khó hiểu cùng kinh hỷ hỏi. Nhưng lúc này, lão giả này cũng không có nói, mà ánh mắt lại nhìn về phía tiểu Điệp.

Tiểu Điệp khẽ cười, sau đó nhìn Bích Ngọc Linh nói.

“Cũng không có gì lớn, Bích Hồng Minh chỉ là đem ông ta phá nát Linh Tâm, chỉ là đem hai chân đánh nát, chỉ là mỗi ngày đánh ông ta vài chục lần mà thôi. Nếu ông ta thức thời đem quyền tài sản giao ra thì có lẽ sẽ không cần chịu đựng những nỗi khổ này. Nói không chừng còn có thể đi về cõi cực lạc hưởng phúc đâu”.

Phốc!

Thần mẹ nó hưởng phúc. Đám người bị lời nói của tiểu Điệp khiến cho kém chút cười phun. Đồng thời cũng đồng tình nhìn lấy lão giả kia.

Có một người con rể như vậy, thật sự là bất hạnh.

“Không thể nào... cha, vị tỷ tỷ này nói... là thật?”. Bích Ngọc Linh nhìn Bích Hồng Minh kinh hãi kêu lên.

“Không, nàng nói láo, ta tuyệt đối không có!”. Bích Hồng Minh vội kêu lên.

“Không có? Là ai đem Bích nhi hại chết? Là ai đòi lấy gia tài? Là người nào đem ta biến thành bộ dáng bây giờ? Ngươi tên súc sinh này, năm đó ta hảo tâm cứu ngươi, nhận ngươi làm con, còn hả nữ nhi cho ngươi”.

“Không nghĩ tới ngươi lòng lang dạ sói, lại hại chết nữ nhi của ta. Ngay cả người cha như ta cũng bị ngươi hạ độc thủ. Kể cả tiểu Linh, con gái ruột của ngươi cũng chịu chung số phận”.

“Nếu không phải ta sớm đem tài sản để lại cho nàng, sợ rằng tiểu Linh lúc này sớm đã bị ngươi giết chứ? Loại người lang tâm cẩu phế như ngươi cũng có tư cách sống trên đời? Hả?”. Lão giả kia tức giận quát lớn.

Nhiều năm qua bị hắn hành hạ, nếu không phải vì tiểu Linh, ông ta sớm đã tự sát. Ngay cả ông ta cũng không nghĩ rằng mình có thể trốn thoát.

Bị tiểu Điệp cứu ra, lại đem bản mặt thật của Bích Hồng Minh bày ra trước mặt công chúng, ông ta tâm nguyên cuối cùng cũng xem như hoàn thành. Cuối cùng nhịn không được ông ta chảy xuống hai giọt nước mắt.

“Ngọc Dao! Ngươi thấy được sao? Tên súc sinh này cuối cùng cũng bị báo ứng. Cuối cùng hắn cũng bị báo ứng! Ha ha ha!”. Lão giả ngửa mặt lên trời gào thét.

Đám người nội tâm hơi siết chặt, ánh mắt nhìn Bích Hồng Minh đầy ác ý.

Loại súc sinh này thật sự không có tư cách sống sót.

“Ngươi... ngươi... ngươi đáng chết!”.

Bích Ngọc Linh khó tin nhìn Bích Hồng Minh, từ vẻ mặt ông ta nàng đã nhìn ra được đáp án. Nội tâm nàng cơ hồ sụp đổ, tại sao mình lại có một người cha như thế cơ chứ?!

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.