Lạc Cảnh Thiên không còn cách nào khác, đem toàn bộ sự việc nói từ đầu tới cuối.
“Cho nên nói, đám người kia chỉ có thể ở trong bóng tối nhắm vào ta. Hơn nữa lần này cũng không chắc có phải do chúng gây ra không, dù sao đám người kia còn chưa có gan đến nỗi đi khiêu khích một cái đế quốc. Nhưng hiện tại đã có tổ chức sát thủ nhận việc này, vì vậy trong thời gian này, các ngươi tốt nhất nên chuẩn bị sẵn tâm lý”. Lạc Cảnh Thiên nói.
Nghe vậy, đám người cũng thở nhẹ ra. Nếu như chỉ là như vậy, họ cũng không quá lo lắng. Chỉ cần không phải đám cường giả bát giai, cửu giai ra tay, họ hoàn toàn không phải lo lắng gì nhiều.
Dù sao một cái tinh cầu, đế quốc đều phái ra cường giả quan sát. Nếu như có thất giai trở lên đi vào, họ chắc chắn sẽ biết được.
“Chờ một chút, ý ngươi là Nhược Thủy chức vị đứng thứ ba tại Phong Nguyệt Thành?”. Phùng Nguyệt dò hỏi.
“Đúng thế”.
“Vậy còn ngươi? Ngươi địa vị thế nào?”.
‘Ta? Ta chỉ là một đệ tử bình thường, làm sao?”.
“Vô dụng!”.
Lạc Cảnh Thiên: …
Huyên náo một hồi, đám người liền giải tán. Tất cả đều muốn trở về chuẩn bị ngay trong đêm, tăng cường binh lực trong thành, triệu tập người Lạc gia trở về.
Ngày hôm sau, Lạc Cảnh Thiên liền lên đường đi tìm mấy đứa con của hắn. Hi Nghiên lúc này đang tại Dạ Sư Chi Thành, Lạc Cảnh Thiên ghé qua một chút, nhưng đến nơi lại nghe nói nàng đã rời đi.
Sau khi tìm hiểu, hắn mới biết được nha đầu này đi tìm Tinh Vũ. Nghe nói tiểu tử này đang gặp phiền phức.
Hắn một đường đi thẳng tới Bắc Châu Bích Thủy Sơn. Nơi này là một tòa sơn mạch, nằm cách Thất Thải Thành nửa cái tinh cầu. Trước kia hắn chưa từng tới đây, chỉ nghe nói nơi này có rất nhiều yêu tộc. Tuy nhiên không nhiều bằng được Tây Mạc Ma Tộc, nhưng cũng là nơi có nhiều yêu tộc nhất sau Tây Mạc Ma Tộc.
Bước vào Bích Thủy Sơn, Lạc Cảnh Thiên liền thấy được rất nhiều điểm khác biệt. Mặc dù nơi này nhiều sơn động, nhưng mà tất cả đều nối liền với nhau, hơn nữa nơi này giống như là một thế giới khác giấu bên trong những dãy núi, vô cùng thần kỳ.
Nơi này trang phục cũng rất khác biệt, đa phần đều mặc rất thoáng, nếu như mang lấy thành kiến còn có thể nghĩ rằng những người này đều là kỹ nữ đâu.
Nhưng không thể không nói, những người ở đây đều vô cũng dễ gần. Lạc Cảnh Thiên tùy tiện tìm một người hỏi đường, họ vô cùng nhiệt tình giúp đỡ hắn.
“Tiểu Điệp, có tin tức?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Ca ca, tiểu Vũ có tin, chẳng qua…”. Tiểu Điệp do dự nói.
“Chẳng qua thế nào?”.
“Tiểu Vũ… che giấu thân phận tới đây. Gia nhập vào một nơi gọi là Bích Lạc Hoàng Tuyền. Nghe nói là vì một nữ nhân”.
“Vì nữ nhân? Nói nghe một chút”.
“Bích Ngọc Linh, 25 tuổi, thực lực nhất giai nhị đoạn. Tính cách rất hào sảng, ân oán rõ ràng. Khuyết điểm là rất nặng tình nghĩa, rất nghe lời cha mình”.
“Nàng là con gái của Bích Hồng Minh, Bích Lạc Hoàng Tuyền chưởng môn, thực lực nhị giai bát đoạn. Người này nghe nói tính cách rất nhỏ hẹp, dễ dàng ghi thù người khác, hơn nữa mắt cao hơn đầu, không xem người khác ra gì”. Tiểu Điệp nhìn tư liệu nói.
“Hắc, thú vị. Nhưng mà tiểu tử này tới Bích Lạc Hoàng Tuyền là muốn theo đuổi Bích Ngọc Linh?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Có tin nói rằng Bích Hồng Minh tiêu chuẩn kén rể rất cao, chẳng những phải ở rể, hơn nữa thực lực lẫn địa vị đều phải ngang hàng với ông ta”. Tiểu Điệp đáp.
“Xem ra tiểu tử này muốn gặp phiền toái. Đúng, tiểu Vũ trong đó rốt cuộc là địa vị gì?”. Lạc Cảnh Thiên dò hỏi.
“Tiểu Vũ… nghe nói là tạp dịch”.
Lạc Cảnh Thiên: …
Đường đường Lạc gia nhị thiếu gia, lại đi làm tạp dịch? Cái này truyền ra sợ rằng người khác sẽ cười rụng răng.
“Hi Nghiên nha đầu kia hiện tại ở đâu?”.
“Cái đó…”.
“Có chuyện?”.
“Cũng không phải, nghe nói tiểu Nghiên đang triệu tập người… đánh vào Bích Lạc Hoàng Tuyền”.
Lạc Cảnh Thiên: …
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”.
“Tiểu Vũ tại Bích Lạc Hoàng Tuyền bị người ức hiếp, cho nên…”.
“Là ai?”.
“Cái đó… nghe nói Bích Ngọc Linh cùng tiểu Vũ có tình cảm, mà vị chưởng môn kia…”.
“Được rồi, không cần nói. Tiểu Vũ có bị thương không? Nặng vẫn là nhẹ?”.
“Không có, chỉ là tiểu Vũ không có đem thân phận bộc ra. Bị đám đệ tử áp chế có chút… quá đáng”.
Lạc Cảnh Thiên yên lặng trong giây lát, hắn còn thật muốn xem xem đám người này đối với tiểu Vũ ra sao. Hơn nữa hắn cũng muốn xem một chút Nghiên nhi sẽ làm thế nào.
Sau đó, Lạc Cảnh Thiên âm thầm lẻn vào trong Bích Lạc Hoàng Tuyền, rất nhanh hắn liền tìm được Lạc Tinh Vũ. Lúc này tiểu tử này đang ở sau núi đốn củi, bên cạnh có không ít người thân phận cũng là tạp dịch giống như hắn.
Lạc Cảnh Thiên lẳng lặng quan sát.
Lúc này, có hai tên đệ tử đi tới, nhìn trang phục liền biết thân phận cao hơn tạp dịch biết bao nhiêu.
Mấy tên tạp dịch vội cúi đầu đáp, sau đó tăng lên tốc độ của mình. Lạc Cảnh Thiên cau mày, bởi vì hắn thấy được đám đệ tử này đối với Tinh Vũ ‘vô cùng chiếu cố’.
Nhưng vấn đề là, Lạc Tinh Vũ lại không đáp tiếng nào, tư thái vô cùng hạ thấp, giống như thân phận hắn chính là tạp dịch như thế.
Điều này làm Lạc Cảnh Thiên có chút bất mãn. Mặc dù chuyện này cũng không tính là lớn, nhưng thân phận của Lạc Tinh Vũ vốn không nên chịu cảnh này.
Tuy từ nhỏ đến lớn Lạc Cảnh Thiên không có dạy dỗ hắn quá nhiều, nhưng cũng có gần 20 năm dạy dỗ hắn. Thực lực của Lạc Tinh Vũ hiện tại đã đạt tới nhị giai nhất đoạn, tại Thiên Linh Đại Lục hoàn toàn có thể xem như cường giả, vậy mà hiện tại lại phải chịu đựng cảnh này?!
Bất quá Lạc Cảnh Thiên cũng không có hành động gì, hắn đang chờ đợi Lạc Hi Nghiên mang người tới đại náo đâu.
Rất nhanh, Lạc Tinh Vũ liền hoàn thành công việc, lúc này đã là buổi chiều. Chỉ thấy Lạc Tinh Vũ sau khi mang củi khô về liền trở lại chỗ ở của mình.
Nói là chỗ ở thật sự quá đề cao, bởi vì nơi này chẳng qua chỉ là một cái nhà chứa củi. Nhìn qua liền biết dơ bẩn thế nào, nhưng Lạc Tinh Vũ lại hoàn toàn không để ý, hắn ngồi xuống tu luyện mặc cho xung quanh bẩn thỉu cỡ nào.
Thậm chí đến bữa tối, hắn thấy được Lạc Tinh Vũ phải ăn đồ ăn thừa. Tuy không phải bẩn thỉu hay không ăn được, thậm chí có thể nói đối với người bình thường những thứ này rất quý, nhưng Lạc Cảnh Thiên vẫn nhịn không được muốn đem toàn bộ Bích Lạc Hoàng Tuyền lật tung.
Lại dám đối xử với con trai hắn như vậy? Lại cho con trai hắn ăn đồ ăn thừa?!
Nhưng hắn vẫn nhịn xuống, hắn thấy được quyết tâm của Tinh Vũ, mặc dù hắn không tán đồng, nhưng hắn vẫn thưởng thức sự kiên trì của Tinh Vũ.
Thời gian rất nhiên liền trôi qua, lúc này đã là sáng sớm. Bên ngoài đi tới một đám người, thực lực đa phần đều là nhất giai, cao nhất cũng chỉ là nhất giai đỉnh phong.
“Tinh Vũ, cút ra đây cho ta”. Một tên cao to thô kệch đứng trước cửa quát lớn.
Lạc Tinh Vũ từ bên trong đi ra, hắn nhìn đám người cau mày hỏi.
“Có chuyện gì sao?”.
“Tiểu tử ngươi biết dậy? Biết lúc này là mấy giờ rồi không? Còn không biết cút đi làm việc cho ta?”. Tên kia quát lên.
“Công việc hôm nay ta từ hôm qua đã hoàn thành, đại tổng quản cũng đã phê duyệt, ngươi có thể đến đó xem”. Lạc Tinh Vũ nói.
“Đừng nói nhảm, ta nói ngươi chưa làm liền chưa làm. Nói nhiều như vậy làm gì? Không làm liền cút cho ta khỏi nơi này. Bích Lạc Hoàng Tuyền không nuôi dưỡng người rảnh rỗi”.
Lạc Tinh Vũ nghe vậy khẽ lắc đầu nói.
“Ta biết các ngươi nhận lệnh từ Quách Giang, nhưng làm gì cũng phải có hạn độ. Ta cùng các ngươi vốn không phải kẻ thù, các ngươi cũng đừng vì người khác mà đem an toàn của bản thân không xem ra gì. Ta có thể nhịn, nhưng ép tới đường cùng, thỏ cũng sẽ cắn người”.
Nghe vậy đám người nhất thời nhìn nhau, sau đó một tên đi lên, nâng lên chân của mình trực tiếp đạp tới.
Phanh!
Trong nháy mắt, Lạc Tinh Vũ bị đạp bay ra ngoài. Trước ngực hiện rõ một dấu chân in trên áo, chỉ thấy Lạc Tinh Vũ đứng dậy, tay phủi phủi vết bẩn ở trên, ánh mắt hiện lên vẻ tức giận, nhưng rất nhanh liền đè xuống.
“Ta đi”. Lạc Tinh Vũ hít sâu một hơi rồi nói.
“Hừ, sớm thức thời liền không phải chịu đau khổ. Ngươi cũng nên nghĩ một chút, mau chóng rời khỏi đây. Quách Giang lão đại cũng không phải dễ nhịn như vậy”.
“Nếu như ngươi chịu từ giờ trở đi không cùng Bích Ngọc Linh tiểu thư tiếp xúc, ngươi có thể tấn thăng làm đệ tử nội môn, tội gì khổ như vậy chứ?”. Tên kia đột nhiên nói.
“Chưởng môn không phải nói cho ta thời gian hai tháng sao? Chưa hết thời gian ta sẽ không từ bỏ”. Lạc Tịn Vũ quay người trầm giọng nói.
“ Tiểu Điệp, cho ta điều tra rõ ràng người gọi là Quách Giang kia. Ta muốn toàn bộ tin tức của hắn cùng người bên cạnh. Đồng thời cho ta điều cha tất cả những chuyện mà Vũ nhi gặp phải trong thời gian này. Toàn bộ”.
“Biết 7Hu9y rõ, ca ca”. Tiểu đột nhiên xuất hiện, sau đó khẽ cười đáp.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc