Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 524: Cha vợ gặp con rể



Lạc Cảnh Thiên dừng lại, hắn nhìn Sở Hiên đầy ý cười nói.

“Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Hay là thế này, ta hỏi ngươi hai câu, ngươi đáp được ta liền tha cho hai người các ngươi, thế nào?”.

“Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?”. Sở Hiên nhíu mày, ánh mắt đầy đề phòng nhìn Lạc Cảnh Thiên nói. Nhưng mà ánh mắt của hắn lại đang bán rẻ hắn, bởi vì hắn vô tình nhìn qua một phía.

“Kéo dài thời gian không có ý nghĩa, thời gian đầy đủ để cứu binh của ngươi tới. Cho nên, ngươi đáp ứng, hay không đáp ứng đâu?”. Lạc Cảnh Thiên cười cười.

Sở Hiên ánh mắt co rút lại, hắn nghĩ mãi cũng không rõ rốt cuộc Lạc Cảnh Thiên là có mục đích gì. Chẳng lẽ hắn không sợ người của Lạc gia tới?!

“Ngươi tới đây, là vì ta?”. Lạc Hi Tuyết đi lên một bước nhíu mày nói.

“Không sai, ta tới đích thật là vì ngươi”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười đáp.

“Ngươi!”. Sở Hiên tức giận tới đỏ bừng cả mặt. Nhưng lí trí vẫn để hắn nhịn xuống giận dữ, dù sao Lạc Cảnh Thiên thể hiện ra lực chiến đấu không phải hắn có thể là đối thủ. Nếu như làm đối phương tức giận, sợ rằng sẽ liên lụy tới Lạc Hi Tuyết.

“Ngươi cùng Lạc gia có thù?”. Lạc Hi Tuyết nhíu mày hỏi.

“Không có a. Bất quá ta khá là quan tâm ngươi đâu”. Lạc Cảnh Thiên đáp.

“Ngươi khinh người quá đáng!”. Sở Hiên lúc này đã không giữ được bình tĩnh.

Không có nam nhân nào có thể chịu đựng được khi có nam nhân khác trước mặt yrH5r mình tán tỉnh nữ nhân của mình, trừ khi tên kia là thái giám.

“Yên nào, còn chưa tới phiên ngươi, ta đang tâm sự đâu”. Lạc Cảnh Thiên đưa tay lên miệng ra dấu hiệu im lặng, sau đó nhìn Lạc Hi Tuyết nói tiếp.

“Hỏi ngươi hai vấn đề, ngươi ưa thích hắn sao?”.

“Cùng ngươi có quan hệ gì?”.

“Đương nhiên có. Ta không phải nói rất quan tâm ngươi đi? Hôn nhân đại sự của ngươi ta tất nhiên phải để ý chứ, không phải sao?”.

Lạc Hi Tuyết con ngươi khẽ đảo, sau đó nhoẻn miệng cười nói.

“Đương nhiên là không. Đây là gia tộc lợi ích quan hệ bên trong, chuyện này hẳn là bất kỳ gia tộc nào đều có, không phải sao?”.

Lạc Cảnh Thiên bật cười, cũng không phải là cười lý do của nàng, mà là cười nàng quá ngây thơ. Nói dối cũng không biết nói dối, thật sự là. Muốn kéo dài thời gian cũng nên tìm chủ đề hợp lý mới phải.

“Vậy sau đó đâu? Ngươi có người mình thích sao?”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười hỏi.

“Không có, bất quá ta có mẫu người lý tưởng của mình, ta từng nghĩ…”.

“Được rồi, không cần nói”. Lạc Cảnh Thiên ngăn lại nàng, nha đầu này, thật sự đúng là ngây thơ. Lại đi cố ý đem chủ đề kéo xa, chậc chậc, còn thật thông minh, đáng tiếc không diễn đạt vai của mình, gương mặt nàng đều đang bán đứng nàng.

“Tới phiên ngươi”. Lạc Cảnh Thiên nhìn qua Sở Hiên.

“Ngươi nói”. Sở Hiên trầm ngâm một chút rồi nói.

“Cha ngươi rõ ràng là nam nhân lại ưa thích nữ trang, ngươi tán thành điều này sao?”.

“Ta…”.

“Cha ngươi nữ trang có thể nói xinh đẹp nhất thiên hạ, nữ nhân của ngươi hẳn là không sánh được, không cảm thấy ghen tị sao?”.

“Ta ghen con mẹ ngươi!”. Sở Hiên điên lên trực tiếp đánh tới, người này ở trước mặt hắn sỉ nhục cha hắn, hắn làm sao có thể nhịn?!

“Được rồi”. Lạc Cảnh Thiên khẽ cười, đưa tay ra nhẹ đẩy một cái, Sở Hiên liền bị đẩy lùi lại vài mét phía sau. Sau đó hắn nhìn về phía trên bầu trời mỉm cười nói.

“Tới đều đã tới, đi ra gặp mặt một chút?”.

“Ngươi… lại có thể phát hiện ta? Ngươi tới nơi này là có mục đích gì? Nhìn ra được ngươi đối với họ cũng không có sát ý, chẳng lẽ chỉ là để nhục nhã hắn?”. Một lão giả xuất hiện, hai tay chắp sau lưng nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

Nghe vậy, Sở Hiên cùng Lạc Hi Tuyết ngẩn ra.

Lúc này họ cũng bừng tỉnh đại ngộ, bởi vì từ đầu tới giờ, Lạc Cảnh Thiên cũng không có giết bất kỳ người nào, chỉ là đem họ đánh bất tỉnh. Hơn nữa cũng không có động thủ với họ, chỉ là đem họ làm tức giận.

Người này rốt cuộc là ai? Có mục đích gì chứ?!

Lạc Cảnh Thiên nhìn thấy lão giả tới, khóe miệng nhếch lên ý cười. Người này hắn biết, hơn nữa cũng quen thuộc. Lạc gia đệ ngũ trưởng lão Lạc Vũ Hầu. Thực lực ông ta lúc này đã bước vào ngũ giai tam đoạn, có thể xem như là một cao thủ, bất quá… hẳn là đời này cũng không thể bước vào lục giai.

“Mục đích? Ta cũng không có nói dối nha, ta tới là vì Hi Tuyết”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười đáp.

“Chẳng lẽ ngươi không biết Lạc Hi Tuyết cùng Sở Hiên đã đính hôn?”.

“Biết rõ, cho nên mới tới xem một chút, không có mâu thuẫn chứ? Hơn nữa, nàng nói đây là gia tộc thông hôn”.

“Đó là ta nói láo, cố ý kéo dài thời gian”. Lạc Hi Tuyết tức giận khẽ quát.

“Nghe được?”. Lạc Vũ Hầu hỏi.

“Cũng không phải điếc. Nha đầu này rất thông minh, đáng tiếc diễn kỹ quá kém”.

“Ngươi… cố ý chờ ta tới?”. Lạc Vũ Hầu sắc mặt trầm xuống.

Chẳng lẽ người này mục tiêu chính là ông ta? Không đúng chứ? Mục tiêu của hắn, hẳn là cao tầng Lạc gia!

“Đúng vậy, dù sao cố nhân lâu ngày không gặp, đương nhiên phải xem một chút Lạc gia đã tới tình trạng nào”. Lạc Cảnh Thiên đáp.

Nhưng mà ngay lúc này, Lạc Vũ Hầu biến sắc, bởi vì ông ta thấy được Sở Hiên không biết từ lúc nào đã rút kiếm ra, âm thầm đi tới sau lưng Lạc Cảnh Thiên. Nếu như một kiếm này đâm trúng còn dễ nói, nhưng mà… với năng lực của Lạc Cảnh Thiên, Lạc Vũ Hầu làm sao có thể tin một tên tiểu tử nhị giai có thể đánh lén thành công? Đây là tìm đường chết!

“Dừng tay!”. Lạc Vũ Hầu quát lên.

Nhưng mà đã muộn, Sở Hiện mũi kiếm đã đâm tới. Nhưng khi mũi kiếm chỉ cách Lạc Cảnh Thiên chưa tới một cm thì đột nhiên khựng lại, chỉ thấy Lạc Cảnh Thiên quay người, bàn tay hóa chưởng đánh thẳng vào đầu Sở Hiên.

“Không!”. Lạc Vũ Hầu kinh hãi kêu lớn. Phía sau, Lạc Hi Tuyết gương mặt cũng trắng bệch.

Có điều, cảnh tượng máu me be bét không có xuất hiện, bởi vì trong lúc chưởng lực sắp đánh tới, Lạc Cảnh Thiên đột nhiên nắm ngón trỏ cùng ngón cái lại, sau đó nhẹ búng một cái.

Sở Hiên bị đánh bay ra phía sau, nhưng cũng không bị thương gì, chỉ là trên trán xuất hiện một dấu chấm đỏ vô cùng rõ ràng.

“Đau đau đau”.

Sở Hiên ôm trán kêu lớn.

Xoạt!

Lạc Vũ Hầu thân ảnh lóe lên, sau đó xuất hiện bên người hai người Sở Hiên, ông ta cảnh giác nhìn Lạc Cảnh Thiên, sau đó mới kiểm tra thương thế của Sở Hiên, cuối cùng ông ta phát hiện, chỉ là vết thương ngoài da, với thể phách của Sở Hiên, không qua một ngày liền khỏi.

“Đa tạ các hạ thủ hạ lưu tình”. Lạc Vũ Hầu quay người, hai tay chắp về phía Lạc Cảnh Thiên khẽ nói.

“Tiểu bối không hiểu chuyện mà thôi, ta cũng không thể nặng tay chứ?”. Lạc Cảnh Thiên bật cười nói.

“Tiểu bối? Ngươi rốt cuộc là người nào?”. Lạc Hi Tuyết bắt được trong điểm trong lời nói của hắn, nàng nheo mắt lại nhìn Lạc Cảnh Thiên, trong đầu cố gắng tìm ra dáng người giống như người trước mặt, nhưng nghĩ mãi cũng không rõ là ai.

Dù sao thân hình của Lạc Cảnh Thiên xác thực thay đổi khá nhiều, hơn nữa còn đeo mặt nạ che kín mặt mũi cùng mái tóc, nàng không nhận ra cũng không có gì lạ.

“Đa tạ tiền bối lưu thủ, là ta lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân từ, mong tiền bối thứ lỗi”. Sở Hiên lúc này cũng lấy lại tỉnh táo, hắn biết rõ vừa rồi mình đã đi dạo một lần tử môn quan, cho nên thái độ rất là nghiêm túc.

“Hắc, lần đầu gặp mặt liền cho ta một đao làm lễ, ta nhớ kỹ ngươi”. Lạc Cảnh Thiên giọng nói hung ác nói.

“Tiền bối…”.

“Gọi cha”. Lạc Cảnh Thiên nghiêm giọng lại.

“Ngươi…”. Sở Hiên cùng Lạc Hi Tuyết đang muốn nói gì thì Lạc Cảnh Thiên lúc này đã đưa tay lên tháo xuống mặt nạ, sau đó nhìn hai người mỉm cười nói.

“Ta thế nào?”.

Sở Hiên cùng Lạc Hi Tuyết ngây ra như phỗng, Lạc Hi Tuyết con ngươi co rút lại, ánh mắt ngốc trệ nhìn Lạc Cảnh Thiên. Lạc Vũ Hầu cũng nhịn không được lùi lại một bước.

“Cha!”. Sau một lúc, Lạc Hi Tuyết kêu lớn một tiếng lao tới, ôm chầm lấy Lạc Cảnh Thiên, trên mặt nhịn không được rơi xuống nước mắt.

“Ha ha, làm sao khóc đâu?”. Lạc Cảnh Thiên ôm nàng cười nói.

“Cha, ngươi xấu lắm. Làm sao vừa trở về liền dọa ta nha”. Lạc Hi Tuyết vừa cười vừa khóc nói.

“Tốt tốt, là cha không tốt. Nữ nhi ngoan, đừng khóc, thấy ngươi khóc ta tâm đều muốn nát”. Lạc Cảnh Thiên đưa tay xoa đầu nàng cười nói.

“Tiểu… tiểu Thiên, thật là ngươi?”. Lạc Vũ Hầu khó tin nói.

“Ha ha, Ngũ lão, đã lâu không gặp”. Lạc Cảnh Thiên cười đáp.

“Ngươi… ngươi a. Thật sự là, hại ta lo lắng một phen”.

Lạc Vũ Hầu nhịn không được vỗ ngực mình một chút, vừa rồi Lạc Cảnh Thiên ra tay thật sự đem ông ta dọa sợ.

Lạc Cảnh Thiên cười cười, ánh mắt rơi vào phía sau, thấy được Sở Hiên lúc này đang cúi gằm mặt xuống, không biết đang suy nghĩa cái gì. Tiểu tử này, lúc này hẳn đang rất sợ hãi chứ?!

“Hắc, vừa mới dũng khí của ngươi đi đâu rồi?”. Lạc Cảnh Thiên cười cười nhìn hắn nói.

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.