“Ha ha, đã lớn thế này rồi, nhiều năm như vậy, đã lấy chồng chưa?”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.
“Làm sao có thể, ta còn chưa có chơi chán đâu. Đúng, ca, ngươi làm sao đột nhiên trở lại? Những tên tiểu tử này…”. Lạc Tiểu Hy nhìn quanh hiếu kỳ hỏi.
Lạc Cảnh Thiên nghe vậy cũng không đáp, hắn nhìn qua Lạc Thiếu Phong nói.
“Ngươi biết tất cả những người này chứ?”.
“Biết rõ”.
“Tốt, để họ trở về, chuyện ngày hôm nay ta không muốn có người tiết lộ ra. Bất kể là ai, người đó cùng toàn bộ gia tộc của họ sẽ chết. Hiểu chứ?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
Lời vừa ra, đám người lặng ngắt như tờ.
“Ca, rốt cuộc là có chuyện gì?”. Lạc Tiểu Hy thấp giọng hỏi.
“Hiện tại không thể nói cho ngươi. Trong vòng hai tháng tới, ta không muốn bất kỳ tin tức nào của ta tiết lộ ra ngoài. Cho dù là ngươi hay Thiếu Phong đều không được, sau hai tháng, ta sẽ đem chuyện nói ra”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Đều nghe rõ rồi chứ? Hôm nay tất cả đều xem như chưa có chuyện gì xảy ra, quản tốt con của các ngươi, nếu như để chúng ở bên ngoài nói lời nào không phải… các ngươi biết hậu quả”. Lạc Thiếu Phong quay người nhìn đám người trầm giọng nói.
“Cái đó… Phong đại nhân, vị đại nhân này rốt cuộc là…”. Một tên trong đám người ngập ngừng hỏi.
Lạc Thiếu Phong quay qua nhìn Lạc Cảnh Thiên một cái, thấy Lạc Cảnh Thiên gật đầu, hắn liền quay qua nói.
“Hắn? Hắn là Lạc Cảnh Thiên”.
Hắn là Lạc Cảnh Thiên.
Là Lạc Cảnh Thiên.
Lạc Cảnh Thiên.
Âm thanh vang vọng trong đầu đám người, có lẽ tại Thiên Linh Đại Lục, không ai mà không biết tới Lạc Cảnh Thiên. Người hai lần từng cứu vớt đại lục khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng, người đem Phong Linh Đại Lục trở lại, người đưa đại lục tiến vào thời đại vũ trụ.
Đương nhiên, dù hắn làm bao nhiêu chuyện tốt như thế cũng không khiến người khác quên đi những việc trước kia hắn từng làm.
Chôn sống 10 vạn đại quân, lật đổ một cái đế quốc…
Nghĩ tới lời uy hiếp vừa rồi của hắn, đám người có một loại cảm giác không rét mà run.
“Lạc… Lạc đại nhân, chúng ta…”.
“Không cần lo lắng, chỉ cần kín miệng trong hai tháng này là được”. Lạc Cảnh Thiên nhìn ra ý nghĩ của đám người, nhưng thực ra hắn cũng không cảm thấy chuyện này có thể giấu được bao lâu. Dù sao tổ chức Đồ Đằng dám ám sát người của Linh Nguyệt Quốc, hắn còn không tin xung quanh đây không có tai mắt của chúng.
Hắn không sợ đám người đó biết, hắn chỉ sợ những tên này đem chuyện truyền ra khiến cho kế hoạch của hắn bị xáo trộn.
“Đại nhân, chúng ta biết rõ”. Đám người cúi đầu hành lễ nói, sau đó lôi kéo con của mình rời đi. Họ quyết định trong hai tháng này đem chúng nhốt lại, không cho đi ra ngoài nửa bước.
Rất nhanh, tầng ba chỉ còn lại vài người, trong đó bao gồm Lạc Huân cùng Cung Minh Hạo.
“Ngồi cả đi”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.
“Ta… ta đứng là được rồi”. Lạc Huân cùng Cung Minh Hạo không dám ngồi xuống.
Nói đùa.
Trước mặt họ nhưng là một vị đại lão, họ chỉ là bọn tiểu bối, vừa rồi còn dám trước mặt đại lão phách lối đâu, hiện tại còn dám ngồi?!
“Cung Minh Hạo… đúng không?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Đúng, tiền bối có gì dặn dò?”.
“Ha ha, năm đó bằng tuổi ngươi, ta cùng cha ngươi đã bắt đầu chinh chiến đại lục, cha ngươi năm đó so với ngươi hiện tại mạnh hơn nhiều lắm. Ngươi không lo chuyên chú tu luyện, lại đi làm mấy cái trò hề này chỉ vì nữ nhân, không sợ cha ngươi biết được?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Tiền bối, ta…”.
“Được rồi, không cần giải thích. Chờ cha ngươi trở về rồi nói đi. Lạc Huân đúng không? Cha ngươi ở đây ta cũng không nói cái gì, ta chỉ muốn hỏi, nữ tử tù này phạm vào chuyện gì?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn qua Lạc Huân hỏi.
“Thiên thúc, cái này ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe qua nữ tử này từng...”.
“Giết bình dân?”.
“Đúng đúng đúng, là giết bình dân. Hơn nữa nghe nói còn giết không ít”. Lạc Huân vội gật đầu đáp.
“Thật sự là bình dân?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi lại.
“Cái đó… ta thật sự không biết”. Lạc Huân nói.
“Rất tốt, tiểu Điệp”.
Tiểu Điệp nghe vậy nhẹ gật đầu, sau đó nàng liền bước đi ra ngoài.
“Tiểu… tiểu Điệp? Cảnh Thiên, nàng có phải là… một trong Tứ Đại của Hắc Y?”. Lạc Thiếu Phong dò hỏi.
“Không sai, là nàng”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười gật đầu đáp.
Phanh!
Ly rượu trên tay Lạc Thiếu Phong rơi xuống đất, ánh mắt trừng lớn nhìn Lạc Cảnh Thiên khó tin không thôi.
“Cha, cái gì mà Tứ Đại? Hắc Y là cái gì?”. Lạc Huân hiếu kỳ hỏi. Cung Minh Hạo cùng Tô Linh cũng hiếu kỳ không thôi, Hắc Y là cái gì? Làm sao Lạc Thiếu Phong lại có phản ứng này?!
Trên Thiên Linh Đại Lục có người nào mà khiến người Lạc gia kinh hãi như vậy?!
“Hắc Y… từng tồn tại từ thời đại trước. Một tổ chức sát thủ, chỉ cần nhận nhiệm vụ, chưa từng thất bại. Tương truyền đứng đầu Hắc Y không có ai biết rõ, nhưng mà có bốn tên sát thủ vang danh nhất, chỉ biết hai trong số đó Hắc Miêu cùng Hắc Điệp”.
“Vừa rồi ta không có nhớ ra, hiện tại mới chú ý, hiện tại mới nhớ ra. Không nghĩ tới… ngươi lại là người đứng sau Hắc Y a”. Lạc Thiếu Phong cười khổ nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.
Xem ra bí mật của Lạc Cảnh Thiên thật sự là nhiều lắm.
“Ta? 2mEth Ta cũng không phải người của Hắc Y, càng không phải là thủ lĩnh của Hắc Y. Mà là Y Y”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười đáp.
Lạc Thiếu Phong: !!!
“Cha, Hắc Y… rất đáng sợ sao?”. Lạc Huân hiếu kỳ không thôi, nhìn biểu cảm chấn kinh của cha mình, chẳng lẽ Hắc Y còn mạnh hơn cả Lạc gia?!
“Đáng sợ? Nào chỉ là đáng sợ. Tại Thiên Linh Đại Lục, Hắc Y rất thần bí, bởi vì từ sau khi tiến vào thời đại vũ trụ, Hắc Y liền đã không còn bất kỳ tin tức nào. Cho tới vài tháng trước, ta nhận được một tin từ Linh Nguyệt Quốc gửi đến”.
“Hắc Y phá hủy một tòa căn cứ, giết chết vô số người, lúc đó ta mới biết, Hắc Y năm đó rốt cuộc đáng sợ cỡ nào”. Lạc Thiếu Phong nói.
“Mạnh? Nào chỉ là mạnh. Phải biết trong tòa căn cứ đó, có không ít người là lục giai. Ngươi biết lục giai đại biểu cho cái gì không? Đó chính là chiến lực đỉnh phong của Thiên Linh Đại Lục, bất kỳ một lục giai nào xuất hiện đều đủ đem Thiên Linh Đại Lục san thành bình địa”. Lạc Thiếu Phong đáp.
Tê!
Đám người hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên mang theo vẻ chấn kinh vô cùng.
Tiểu Điệp như nào họ không biết, nhưng có thể là một trong những sát thủ đứng đầu Hắc Y cũng biết nàng đáng sợ ra sao. Người như thế lại từ nãy đến giờ đứng sau Lạc Cảnh Thiên, giống như một nha hoàn.
Lạc Cảnh Thiên lại khủng bố tới mức nào?!
Nghĩ tới cảnh vừa rồi mình lại ra lệnh cho thủ hạ giết Lạc Cảnh Thiên, Lạc Huân nhịn không được trực tiếp cho mình một cái tát.
Mẹ nó. Hắn rốt cuộc là nhặt về được mấy cái mạng mới có lá gan đi trêu chọc Thiên thúc?!
Lạc Cảnh Thiên thấy cảnh này, làm sao không biết ý nghĩ của Lạc Huân? Hắn chỉ cười nhẹ lắc đầu. Nếu là trước kia, có lẽ hắn sẽ trừng phạt Lạc Huân một trận, thậm chí là phế bỏ tu vi, có lẽ còn có thể động thủ giết Lạc Huân. Nhưng hiện tại khác biệt, Lạc Huân nói cho cùng cũng là cháu của hắn, hắn cũng không thể giết cháu mình chứ?!
Hắn là không quan tâm, nhưng cũng phải để ý cảm thụ của cha mẹ hắn cùng người thân. Lại không tổn thất cái gì, giáo huấn một chút là được rồi.
Con người, đôi khi chính là khó hiểu như vậy.
Hai người trò chuyện một lúc, tiểu Điệp lúc này cũng trở về. Trên tay nàng cầm một quyển sổ nhỏ đưa cho hắn. Lạc Cảnh Thiên cầm lên mở ra xem, sau một lát hắn liền đưa cho Lạc Thiếu Phong.
Lạc Thiếu Phong nhìn qua một chút, gương mặt hiện vẻ tức giận, nhịn không được vỗ bàn quát lên.
“Mấy tên khốn kiếp này!”.
“Được rồi, người đều đã chết, tính toán cũng không cần thiết. Cho chúng chút cảnh cáo, bắt chúng tới nhận sai cùng bồi thường cho người nhà người bị hại là được. Nhưng người trực tiếp tham dự, nếu là tội quá lớn, trực tiếp tử hình, tài sản tịch thu. Những người bị hại còn sống, thả liền thả, nếu là không có người thân trực tiếp thu nhận vào quân đội Lạc gia xem như đền bù”.
“Phần còn lại ta cũng không tiện nhúng tay, bất quá Phong ca, hi vọng chuyện này cũng không cần phát sinh thêm lần nữa. Ta đem đại lục hướng về phía vũ trụ cất bước, không phải để cho đám người này hoành hành không cố kỵ”.
“Năm đó ta còn không dám phách lối như vậy đâu”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu thở dài nói.
Chuyện rất dễ hiểu, chỉ là một đám người bình dân nắm giữ thiên phú cao nhưng không chịu cúi đầu, thế là bị một ít thế lực hãm hại dẫn tới mà thôi.
“Ta đã biết, yên tâm đi”. Lạc Thiếu Phong nhẹ gật đầu nói.
Hắn nắm giữ quân đội Thiên Linh Đại Lục bao nhiêu năm qua cũng không làm, hoặc là nói khinh thường làm cái trò này. Vậy mà đám người này lại dám làm mấy chuyện ác độc này.
Chẳng lẽ nhiều năm qua đại lục quá yên ổn dẫn tới đám người này không có chuyện làm? Xem ra phải thật tốt trị họ mới được.
“Đúng, Phong ca, ngươi biết mấy người tiểu Nghiên, tiểu Tuyết ở đâu chứ?!”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.