Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 517: Tạm thời rời đi, phiền phức



“Lão đại, không có chuyện gì chứ?”. Lăng Thiên Sở đi tới bên cạnh Lạc Cảnh Thiên thấp giọng hỏi.

“Không có chuyện gì, qua một thời gian ngắn liền sẽ hồi phục”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng đáp.

“Ký đi, đừng dài dòng như cái nữ nhân”. Hạ Thần ở phía bên kia cùng Ngô Tôn mắng lên.

“Hắc, cũng không phải khế ước của ngươi, ngươi kích động cái gì?”.

“Tốt, đừng tranh cãi. Ngô Tôn, ngươi ký hay không ký?”. Lạc Cảnh Thiên lúc này lên tiếng ngăn cản.

Ngô Tôn nghe vậy, bất đắc dĩ đưa tay lên, ngón tay chạm vào khế ước, lập tức một đạo linh hồn chui vào bên trong tạo thành ấn ký. Khế ước thành lập!

“Tốt, hiện tại, tất cả đem chìa khóa phòng của những người chết lấy ra. Đây là khế ước linh hồn, mỗi cái căn cứ nắm giữ một ngàn bản, thời gian sắp tới nếu có người gia nhập, không ký trực tiếp đuổi đi, nếu gây chuyện trực tiếp giết”.

“Cái đó… Độc Lang lão đại, nếu như là người quen… rất thân thiết, nếu hắn gây chuyện, trực tiếp giết?”. Một người lên tiếng hỏi.

“Ta không quản hắn là ai, đây cũng không phải đế quốc, đừng quên nơi này là nơi nào. Ở đây chỉ có hai loại người, địch nhân cùng huynh đệ. Đương nhiên, ngươi cũng có thể giấu diếm, nhưng nếu sau đó gặp lại, hắn đối địch với Hắc Lang, như vậy thật đáng tiếc, ngươi sẽ cùng hắn cùng chết. Hiểu chứ?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nói.

Đám người nghe vậy hơi ngẩn ra, mặc dù có bất mãn nhưng không ai lên tiếng.

Lạc Cảnh Thiên cũng không quản họ làm theo hay không, khế ước linh hồn đều đã ký, hắn còn không tin có người có thể phá được khế ước linh hồn của hắn.

Chờ đợi thêm một tháng, toàn bộ mười cái căn cứ đã đầy ắp người, hết thảy một vạn người. Nhưng Lạc Cảnh Thiên không muốn dừng lại ở đó, đây mới chỉ là phía đông tinh cầu, còn ba chỗ khác còn chưa có đi đâu, thế là hắn bắt đầu kéo người đi xâm chiếm.

Trên đường vừa đi vừa nhặt nhạnh vài thứ hữu ích từ vết nứt không gian rơi ra.

Hắn chia binh hai đường, mỗi bên năm ngàn quân, một bên là hắn mang theo Ngô Tôn cùng Đường Kiêu, một bên khác là Ngọc La Sát, Bối Nhĩ Tư cùng hai người Hạ Thần, Lăng Thiên Sở.

Ngọc La Sát cùng Bối Nhĩ Tư uy vọng xem như đầy đủ, không sợ những người khác sẽ giở trò gì. Lại thêm Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở, vũ lực xem như đầy đủ chấn giữ đám người này.

Rất nhanh người của hắn liền tìm được những căn cứ khác, cũng xảy ra mâu thuẫn. Nhưng không phải nơi nào cũng giống như phía đông, không cách nào tụ lại làm một, cho nên rất nhanh, rất nhiều căn cứ bị đánh hạ, lại thêm xác nhập vào Hắc Lang, từ từ, Hắc Lang liền trở lên lớn mạnh vô cùng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cho đến tháng thứ mười sau khi đi lên Thập Giới, tin tức Đệ Cửu Tinh Vực mở ra cũng truyền tới. Mỗi cái tinh cầu đều có một phi thuyền lớn đi qua truyền tin tức để cho tất cả trở lại căn cứ chờ đợi. Mà những người sống sót còn ở bên ngoài, nếu như đến lúc đó còn có thể sống thì có thể cùng trở về.

Đương nhiên, sống được hay không là cả một vấn đề. Phía đông mới chỉ qua có vài tháng, người chỉ còn lại có ba ngàn, thử hỏi toàn bộ tinh cầu, 125 ngàn người, chỉ có 50 ngàn căn phòng có thể ở, thử hỏi những người còn lại có thể sống bao nhiêu?!

Điều này cũng không ai đi thống kế. Cũng không ai đi quản.

Nửa tháng sau, tất cả những người sống sót đều được đưa trở lại căn cứ phân khu.



Hai tháng sau.

“Lão đại, tin tức đã có”. Lạc Cảnh Thiên ở trong phòng đang nghỉ ngơi, bên ngoài, Ngọc La Sát đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hắn liền nói.

“Có thời gian chính xác? Lúc nào?”.

“Một năm sau sẽ chính thức đem Đệ Cửu Tinh Vực mở lại”.

“Ừm? Một năm? Vậy họ đem chúng ta kéo về là thế nào?”. Lạc Cảnh Thiên nghe vậy liền ngẩn ra.

“Ách… lão đại, ngươi xác thực muốn nghe?”. Ngọc La Sát gương mặt cổ quái hỏi.

“Thế nào?!”.

“Vốn dĩ sẽ đợi thêm nửa năm mới đưa người rời đi, nhưng mà… theo tin tức, có người nói ngươi… phá hư tính công bằng, cho nên thời gian mới rút ngắn lại nửa năm như này”. Ngọc La Sát nói.

“Phá hư tính công bằng? Ta phá hư cái gì?!”. Lạc Cảnh Thiên nhất thời sửng sốt.

“Vốn dĩ đế quốc chỉ muốn để cho mỗi căn cứ hình thành một thế lực nhỏ. Nhưng người lại đem gần 20 cái căn cứ hợp lại làm một, dung hợp vào Hắc Lang. Cho nên khi Đệ Cửu Tinh Vực mở ra, khả năng cao toàn bộ nơi đó sẽ trở thành địa bàn của Hắc Lang, lúc đó tính công bằng sẽ biến mất, so với sự kiện kia cũng không kém chút nào”. Ngọc La Sát đáp.

“… Là người Hoàng gia làm?”.

“Không phải, là Ngô gia”.

Phốc!

Lạc Cảnh Thiên kém chút phun ra một ngụm máu.

Thần mẹ nó Ngô gia.

Các ngươi là ngu xuẩn sao? Ngô Tôn rõ ràng gia nhập vào Hắc Lang, các ngươi còn cố ý làm như vậy? Hắc Lang nếu không lớn mạnh, làm sao có thể chống lại những gia tộc kia? Không sợ hắn sau này bị đám gia tộc kia ám toán?!

“Là ai của Ngô gia?”.

“Cái đó… nghe nói là muội muội của Ngô Tôn làm”.

Lạc Cảnh Thiên: …

Hắn lúc này xem như triệt để im lặng.

Tính tới tính lui lại thua vào tay một tiểu nha đầu. Cái này bảo hắn tìm ai nói lý lẽ? Muội muội của Ngô Tôn hắn có biết tới, dù sao người của thập đại gia tộc trên cơ bản hắn đều biết.

Ngô Tôn có người muội muội là Ngô Hân, thực lực bây giờ hẳn là bước vào tam giai.

Mẹ nó, nếu như bị đám gia tộc kia làm thì hắn cũng nhận, nhưng mà… đây mẹ nó là chuyện gì đó a?!

“Biết tại sao không?!”.

“Nghe nói… nàng bảo Hắc Lang là tinh tặc, cho nên…”.

Lạc Cảnh Thiên: …

Quên đi, xem như hắn xui xẻo.

Đem chuyện xui xẻo này gác lại một bên, còn một năm, thời gian này cũng không dài. Nhưng mà… xem ra hắn cần làm ít chuyện. Hiện tại cần phải rời khỏi đây mới được.

“Cùng người bên dưới nói, thời gian này đừng gây chuyện, cẩn thận đám gia tộc kia đâm sau lưng. Nói với Ngô Tôn quản tốt muội muội hắn, ta nghĩ nha đầu này hẳn là bị người khác đầu độc nên mới làm như vậy”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Lão đại, ngươi tính rời đi?”. Ngọc La Sát hiếu kỳ hỏi.

“Ừm, ta cần trở về một chuyến, có lẽ sẽ mất nửa năm. Thời gian này các ngươi chờ đợi, chờ chính thức tiến vào Đệ Cửu Tinh Vực, đến lúc đó tài nguyên cũng sẽ chuyển tới. Đúng, các ngươi thấy Sở Như Mộng không?!”.

“Nghe bảo Sở Như Mộng đã nkHg0 rời đi từ hai ngày trước, đúng, lão đại, Sở Như Mộng có kêu người giao thứ này cho ngươi mà ta quên mất”. Ngọc La Sát lấy ra một tấm thẻ bài, trên đó khắc hình chữ Nguyệt.

“… Mẹ nó, biết tin cũng không nói cho ta”. Lạc Cảnh Thiên nhìn thẻ bài lẩm bẩm nói.

Hắn cũng không cần nghĩ, con hàng này nhất định là đi làm chuyện kia. Hẳn là hắn đã tìm được chỗ đó, mặc dù không biết hắn làm thế nào liên hệ với bên ngũ đại Tinh Quốc, nhưng hẳn là không có vấn đề gì lớn.

Đem sự tình giao phó lại cho Ngọc La Sát, Lạc Cảnh Thiên liền đi tìm Vũ Thường Di, được sự chấp thuận của nàng hắn mới có thể tạm thời rời khỏi đây.

Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở cũng không có cùng hắn đi, mà ở lại căn cứ. Họ muốn tìm hiểu rõ ràng hoàn cảnh nơi này. Rất nhanh, Lạc Cảnh Thiên đi vào truyền tống trận rời đi căn cứ.



Linh Nguyệt Quốc, Phong Nguyệt Tinh Hà, Phong Nguyệt Thành.

Phong Nguyệt Thành nằm ở trung tâm Phong Nguyệt Tinh Hà. Nơi này là nơi lớn thứ hai tại Linh Nguyệt Quốc, Lạc Cảnh Thiên tới đây, mục đích chính là muốn gặp lại người nhà của mình.

Nghe Hạ Thần nói, Tiêu Nhược Thủy làm một vị phó quan tại nơi này. Chức vị là dưới thành chủ hai cái cấp bậc. Chức vị không lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ. Bởi vì nàng nhận lệnh từ Nguyệt Thần chứ không phải là của thành chủ nơi này.

Vừa rời khỏi truyền tống trận, Lạc Cảnh Thiên liền bị hai tên binh lính ngăn cản.

“Dừng lại, khai báo họ tên, từ nơi nào đến, mục đích là gì”.

“… Ngươi đang tra khảo phạm nhân?”. Lạc Cảnh Thiên xạm mặt lại nói.

“Đừng nói nhảm, đây là luật. Linh Nguyệt Quốc bất kỳ ai đi vào cũng phải ghi danh rõ ràng, dù ngươi là quốc chủ Linh Hỏa Quốc cũng phải ghi danh. Đây là thiết luật”. Tên binh lính kia nhíu mày nói.

“Được rồi”. Lạc Cảnh Thiên nhún vai nói, hắn thật đúng là không biết luật nơi này.

Hai người kia mang hắn tới một bên, sau đó bắt đầu hỏi.

“Tính danh”.

“Lạc Cảnh Thiên”.

“Từ nơi nào tới?”.

“Linh Hỏa Quốc”.

“Mục đích”.

“Tìm người”.

“Người nào?”.

“… Tìm ai còn phải cùng ngươi nói? Luật này ai đặt ra?”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói.

“Đừng nói nhảm, mau nói, ta còn phải đi làm việc. Tìm ai?”. Tên kia trầm giọng nói.

“Tìm mẹ ngươi”. Lạc Cảnh Thiên lúc này đã nhìn ra, tên này tuyệt đối là muốn làm khó hắn.

Ngươi điều tra tội phạm vẫn là đang ghi danh tính?!

“Ngươi! Rất tốt, đem hắn nhốt lại cho ta”. Tên kia cười lạnh quát lên.

“Ngươi xác định biết mình đang làm cái gì? Thật cho rằng ta không biết luật?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nói.

Mặc dù hắn thật sự không hiểu luật lệ cụ thể, nhưng mà một chút cơ bản này hắn vẫn biết. Không có bất kỳ chỗ nào lại làm như này, bởi vì đây không phải là đang ghi danh, mà là mẹ nó tra hỏi.

Tên này chính là đem hắn biến thành phạm nhân để tra hỏi.

Mẹ nó, làm sao tới nơi này cũng gặp phiền phức đâu?!

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.