“Lão đại, có nắm chức không? Nếu không để ta lên?”. Hạ Thần thấp giọng hỏi.
“Hắc, nghi ngờ ta? Quên mất ai dậy ngươi chiến đấu?”. Lạc Cảnh Thiên buồn cười nhìn hắn nói.
“Nhưng mà… hắn là lục giai thất đoạn đỉnh phong, ngươi chỉ là lục giai tam đoạn, thật đánh lại không? Bốn cái tiểu cảnh giới, nói muốn vượt qua cũng không phải đơn giản như vậy”. Lăng Thiên Sở cũng lên tiếng ngăn cản.
Không phải hắn không tin Lạc Cảnh Thiên, mà là cảnh giới chênh lệch thật sự quá nhiều. Hơn nữa đối phương mặc dù là thể tu, như thực tế chỉ cần đánh trúng một quyền, Lạc Cảnh Thiên sẽ trực tiếp bị thương.
Hạ Thần nếm thử qua lực lượng của Ngô Tôn, loại sức mạnh kia không phải thân thể yếu ớt của Lạc Cảnh Thiên có thể chịu đựng được.
“Được, cũng đừng nói nhảm. Chẳng lẽ ta có làm chuyện gì không có chắc chắn sao?”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.
“Có a, hơn nữa không ít”. Hạ Thần nói.
Lạc Cảnh Thiên: …
Ngươi mẹ nó, hắn vậy mà không phản bác được.
“Được, ta có nắm chắc, yên tâm”. Lạc Cảnh Thiên cười khổ nói, sau đó đi tới, ra hiệu cho đám người chừa lại không gian chiến đấu, sau đó nhìn Ngô Tôn nói.
“Tới đây đi, ngươi thắng, có thể rời đi. Dù sao ta cùng ngươi cũng không có thù hằn gì lớn, xem như cho Ngô gia mặt mũi”.
“Hừ, đừng phách lối, ta còn không tin chỉ với thực lực của ngươi còn có thể lật thiên”. Ngô Tôn hừ lạnh một tiếng, sau đó lập tức vọt tới.
Thân hình của Ngô Tôn như tên bắn, lao thẳng về phía Lạc Cảnh Thiên. Lạc Cảnh Thiên hơi híp mắt lại, ngay khi Ngô Tôn sắp cự kiếm sắp chém tới, trước mặt Lạc Cảnh Thiên xuất hiện một bức tường năng lượng vô hình đem công kích ngăn lại.
Ngô Tôn khẽ híp mắt, sau đó nâng cự kiếm chém xuống.
Phanh!
Phanh!
Phanh!
Từng kiếm, từng kiếm chém vào trên bức tường năng lượng, chỉ sau vài giây đã có vài chục lần công kích, bức tường cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt. Ngô Tôn hét lớn một tiếng, một lần nữa chém xuống.
Oanh!
Bức tường năng lượng vỡ nát, cự kiếm theo quán lực rơi thẳng vào trên người Lạc Cảnh Thiên. Nhưng ngay lúc này, khi cự kiếm chém vào trên người Lạc Cảnh Thiên, thân hình của hắn lại đột nhiên vỡ vụn, biến thành vô số cánh hoa tung bay trong gió.
“Ảo cảnh!”. Ngô Tôn biến sắc khẽ thốt, sau lưng đột nhiên đổ ra mồ hôi lạnh.
Đây là ảo cảnh, hắn mất vài giây, mấy chục lần công kích mới phá hủy. Nhưng đối thủ của hắn không phải võ giả, càng không phải là thể tu. Mà là một tên pháp sư, cổ ma pháp sư.
Vài giây, đủ hắn thi triên ma pháp cường đại vô cùng.
Nhưng mà, hắn cho rằng một giây sau sẽ đối mặt cuồng phong vũ bão công kích, nhưng mà tất cả đều gió yên biển lặng, không có bất kỳ cái gì ập tới. Ngô Tôn kỳ quái quay người, chỉ thấy Lạc Cảnh Thiên không biết lúc nào đã đứng phía sau hắn, trên mặt nở ra nụ cười đầy châm chọc nhìn hắn.
Lần này Ngô Tôn học thông minh, hắn không có lập tức công kích, mà trước tiên tung cước, đá một viên đá trên đất lao về phía Lạc Cảnh Thiên thăm dò xem phải ảo cảnh hay không.
Lạc Cảnh Thiên đưa tay ra đem viên đá bắt lấy, sau đó cười nhạt nói.
“Là chân thân, muốn công kích sao?”.
Xẹt!
Hắn vừa dứt lời, Ngô Tôn liền đã lao tới.
Lạc Cảnh Thiên khóe miệng nhếch lên, tay đưa lên.
Tách!
Phập!
Hắn vừa búng tay xong, một cái cột băng mũi nhịn từ dưới đất lao lên đâm thẳng vào dưới người Ngô Tôn, Ngô Tôn phản ứng nhanh, trực tiếp lách người né tránh. Nhưng không dừng lại ở đó, dưới mặt đất giống như có vô số cạm bẫy, hắn di chuyển đến nơi nào nơi đó liền có cột băng đâm lên.
Khẽ nhíu mày, hắn tung người nhảy lên vài mét, sau đó tụ lực dùng chân dậm xuống.
Oanh!
Lực lượng khổng lồ đánh xuống đem bụi mù bay lên, lần này không còn bất kỳ cột băng nào đâm lên. Ngay khi hắn cho rằng mọi thứ đã kết thúc thì đột nhiên một đạo quang mang bắn tới, hắn vội vàng nâng cự kiếm lên ngăn đỡ.
Khi nhìn lên, liền thấy được Lạc Cảnh Thiên lơ lửng trên không trung, trên tay cầm lấy cung tên ngưng tụ bằng ma lực, vẫn trong tư thế giương cũng bắn tới.
“Phản ứng không tệ, hi vọng tốc độ ngươi cũng nhanh như vậy”. Lạc Cảnh Thiên nói xong đưa cung tên hướng lên trời, sau đó bắn một cái.
Xẹt xẹt xẹt!
Trên bầu trời xuất hiện vô số mũi tên băng lao xuống.
“Hừ!”. Ngô Tôn ban đầu sững sờ vì nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên bay trên trời, mặc dù rất nghi hoặc nhưng khi nghe được lời Lạc Cảnh Thiên nói thì hắn liền hừ một tiếng, nâng lên cự kiếm chém nát vô số tên băng, một đường lao thẳng về phía Lạc Cảnh Thiên.
Tốc độ của hắn rất nhanh, chỉ mất vài giây liền đã tiếp cận Lạc Cảnh Thiên. Sau đó chân dụng lực, trực tiếp nhảy lên cao vài mét, cự kiếm giơ lên trên cao muốn bổ xuống, nhưng mà Lạc Cảnh Thiên lúc này khóe miệng lại nở ra nụ cười cổ quái.
Ngay khi Ngô Tôn cảm thấy không ổn thì bàn tay Lạc Cảnh Thiên lại sáng lên, sau đó trực tiếp đánh ra một trưởng vào ngực hắn.
Giáng Thế Bất Động Minh Vương Ấn!
Ngưng tụ một thành ma lực của hắn, trực tiếp đem Ngô Tôn đánh bay ra ngoài. Nhưng cũng không tạo thành tổn thương bao nhiêu, chỉ đem Ngô Tôn đánh bị thương nhẹ, trên không trung lộn một vòng, hai chân chạm đất trượt lại phía sau vài mét.
“Ai nói cho ngươi biết, pháp sư không biết cận chiến?”. Lạc Cảnh Thiên phủi phủi bàn tay cười nói.
“Điêu trùng tiểu kỹ, có gan liền tiếp chiêu này của ta!”. Ngô Tôn khẽ quát.
Chân dụng lực lao vụt tới, Lạc Cảnh Thiên có thể cảm nhận được uy thế trên người hắn phát ra. Xem ra lần này Ngô Tôn muốn sử dụng thực lực chân chính.
Tộc độ của Ngô Tôn cực kỳ nhanh, so với vừa rồi phải nhanh gấp đôi. Lạc Cảnh Thiên ánh mắt hơi rụt lại, tay hắn đưa ra, một vòng xoáy ma pháp xoay tròn trên tay hắn.
Trong nháy mắt, hàng chục cái phân thân xuất hiện xung quanh. Ngô Tôn đang lao tới đột ngột dừng lại, hắn nhìn các phân thân xung quanh, sau đó từ từ nhắm mắt lại. Sau một giây, hắn mở to mắt, khóa chặt một cái phân thân, khóe miệng hơi giương lên lạnh lùng nói.
“Bắt được ngươi!”.
Xẹt!
Ngô Tôn thân ảnh nháy mắt biến mất tại chỗ, một giây sau liền xuất hiện ở phía kia, nâng lên cự kiếm bổ xuống.
Phanh!
Vô số cánh hoa bắn ra tứ phía.
“Cái gì!”. Ngô Tôn biến sắc.
Làm sao có thể, rõ ràng hắn cảm nhận được đây là bản tôn, làm sao lại biến thành ảo giác?!
“Chưa nghe nói qua Kính Tượng Phân Thân sao?”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh vang lên phía sau.
Ngay lập tức, tức hắn nhanh chóng bấm pháp quyết.
Vũ Mạc Thiên Hoa!
Canh tay trên không vung vẩy, điều khiển cánh hoa công kích Ngô Tôn, Ngô Tôn mặc dù tốc độ phản ứng nhanh, nhưng cánh hoa từ bốn phương tám hương công kích hắn làm hắn không cách nào có thể ứng đối kịp thời, trên thân nhất thời xuất hiện hàng chục đạo vết cắt.
Máu tươi chảy ra, nhưng không có ảnh hưởng quá lớn, dù sao thể tu thể lực là rất nhiều, chút thương thế này không có hạn chế được hắn cái gì.
Lạc Cảnh Thiên thân thể lóe lên, hắn lao thẳng về phía Ngô Tôn, Ngô Tôn ngẩn ra, lại dám cận thân? Chán sống sao?!
Nhưng mà một giây sau, dưới chân hắn đột nhiên ngoi lên vô số dây trói, đem hai chân hắn trói chặt lại, hai cánh tay cũng bị dây trói kéo xuống dưới đất.
Âm Ti Trói Buộc – phát động.
Lạc Cảnh Thiên lao tới, chân giơ ra, một cước trực tiếp đạp thẳng vào ngực Ngô Tôn. Nhưng mà không có ăn thua gì, Ngô Tôn cánh tay gồng lên, miệng cắn chặt, ánh mắt đầy vẻ tức giận nhìn Lạc Cảnh Thiên, sau một giây, hắn dùng lực, toàn bộ dây trói đều bị xé nát.
Cánh tay cầm cự kiếm vung ra, Lạc Cảnh Thiên vội vàng vận lực lùi lại phía sau, nhưng mà Ngô Tôn làm sao có thể buông thả cơ hội tốt như vậy? Hắn vung lên cự kiếm, một đạo quang mang bắn về phía Lạc Cảnh Thiên.
Lạc Cảnh Thiên gương mặt biến sắc, vội vã đưa tay lên tạo ra một tầng 3cOCh phòng hộ.
Phanh!
Đạo quang mang kia đem tầng phòng hộ chém nát, Lạc Cảnh Thiên né tránh nhưng không thể hoàn toàn tránh được, bị đạo quanh mang kia chém sượt qua éo.
Máu tươi chảy ra, Lạc Cảnh Thiên đưa tay đè ép vào nơi bị thương, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc nhìn Ngô Tôn nói.
“Tri hải vô nhai, kiếm tâm vấn đạo. Thật sự là thiên phú đáng sợ, kiếm đạo của ngươi… lại đạt tới bước này, thật đúng là bất ngờ. Không hổ danh là đệ nhất thiên tài Ngô gia, bội phục”.
Võ giả hay thể tu, tu luyện vũ khí hay quyền kích đều có cảnh giới nhất định. Như kiếm đạo, chia làm thần vận, liệu trước tiên cơ, nhân kiếm hợp nhất, đại đa số người khi sử dụng kiếm sau vài chục năm đều có thể bước vào nhân kiếm hợp nhất, nhưng mà Ngô Tôn lại thoát ra khỏi tầng thứ đó, trực tiếp đem kiếm hình thành khí.
Đạt tới cảnh giới này, không phải dùng thời gian có thể tính toán, nếu như không có thiên phú cùng kiên trì, e rằng dù là vài vạn năm cũng khó mà đạt tới. Vậy mà loại tình trạng này lại xuất hiện trên một người trẻ tuổi, quả thật là đủ đáng sợ.
Có thể chém ra một kiếm này, Ngô Tôn thiên phú về mặt kiếm đạo… khó ai sánh kịp.
“Sự giảo hoạt của ngươi cũng không kém, ngươi là tên pháp sư khó chơi nhất ép ta phải dùng tới con bài tẩy này”. Ngô Tôn bình tĩnh nói.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc