Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 508: Đặt cược



“Như vậy đủ sao?”. Ngọc La Sát lạnh lùng nhìn hắn nói.

“Độc… Độc Lang? Các ngươi là Hắc Lang?!”. Tên kia kinh hãi kêu lên.

“Hắc Lang lại thế nào? Chỉ là một đám tinh tặc, các ngươi gia nhập vào, mặt mũi đế quốc để đâu? Lại còn chịu sự sai khiến của một tên lục giai tam đoạn, không mất mặt?!”. Một tên khác chỉ vào mặt đám người Hắc Lang mắng lên.

Xẹt!

Vừa dứt lời, Ngọc La Sát móng vuốt trên tay bắn ra, trực I5zkup tiếp xuyên ngực tên kia.

“Ngươi… ngươi…”.

Nói không hết câu, tên kia liền đổ xuống trong vũng máu.

“Hắc Lang sói đầu đàn ngươi cũng dám nhục?”. Ngọc La Sát băng lãnh nói.

Lạc Cảnh Thiên nhìn nàng một cái, từ lúc nào nha đầu này trở lên… nóng nảy như vậy? Bất quá không sao, làm rất tốt.

“Ta không quản các ngươi là một bọn hay không, trong số các ngươi có không ít người của những gia tộc truy sát ta. Cho nên… cho các ngươi ba phút, không phải người của những gia tộc kia liền tránh qua một bên”. Lạc Cảnh Thiên đi lên lạnh nhạt nói.

“Tất cả mọi người đừng sợ, hắn chỉ là mạnh miệng mà thôi. Hơn trăm người chúng ta hắn cũng không dám giết, tổn thất không phải hắn có thể chịu đựng được”.

Lạc Cảnh Thiên không để ý đến hắn, chỉ lẳng lặng đứng đó chờ đợi. Trong đám người có không ít người bị dao động, dù sao danh tiếng của Hắc Lang thật sự quá thịnh, thủ đoạn tàn nhẫn nghe đều cảm thấy lạnh người.

Rất nhanh, có một ít người bắt đầu rời khỏi hàng ngũ.

“Các ngươi điên? Lại đi tin tưởng lời nói của một tên tinh tặc?!”.

“Hắc Lang sớm đã gia nhập đế quốc, sớm đã không phải là tinh tặc. Hơn nữa ta cùng Hắc Lang cũng không có ân oán, đừng kéo ta vào vũng nước đục này”.

“Đúng thế, các gia tộc các ngươi có thù oán thì tự giải quyết, chúng ta cũng không phải tay chân của các ngươi. Ban đầu đi vào căn cứ này chúng ta còn bị ngăn ngoài cửa, chỉ khi đồng ý đối địch với Độc Lang các ngươi mới chịu cho vào, dụng tâm các ngươi sớm đã thể hiện ra, đừng trách người khác”.

“Các ngươi…”.

“Thời gian đã hết”. Lúc này, âm thanh của Lạc Cảnh Thiên lần nữa vang lên.

“Giết”.

Vừa dứt lời, Ngọc La Sát liền kêu lên.

Trong nháy mắt, đám người tất cả đồng loạt tấn công. Tên lục giai thất đoạn kia được ‘chiếu cố’ cẩn thận nhất. Một mình hắn được hơn 10 tên lục giai lục đoạn cùng một tên lục giai thất đoạn toàn lực công kích.

Rất nhanh, những người kia đều bị giết sạch, chỉ còn lại đám người lựa chọn tránh qua một bên còn sống sót.

Đương nhiên, tổn thất cũng không thiếu, cũng chết mất mười mấy người. Đây cũng chỉ là con số nhỏ, do những tên thực lực cao cuối cùng liều mạng mang theo mấy người chôn cùng, lại thêm đám người Hắc Lang cũng chưa trải qua Lạc Cảnh Thiên huấn luyện, phối hợp cũng không ăn ý mới dẫn tới loại tình trạng này.

Nhân tâm là thứ rất đáng sợ, nếu như chúng có thể phối hợp phòng thủ, quên mình vì người, nói không chừng còn có thể kéo theo số lớn người chôn cùng. Nhưng ai bảo đám người này cũng chỉ là một đám đệ tử thế gia đâu? Muốn liều mạng vì người bên cạnh… đừng đùa, hắn không đem ngươi bán để giữ mạng sống liền đã tạ ơn trời đất rồi.

Nhược điểm chí mạng của đám thế gia đệ tử này chính là đem bản thân xem quá cao, không dễ dàng tin tưởng người khác, trừ khi địa vị của người đó cao hơn gia tộc mình rất nhiều, nếu không đừng nghĩ họ sẽ vì một ít người mới quen biết đi liều mạng.

Gặp phải nguy hiểm chính là giống như này, chỉ bo bo giữ mình, cuối cùng dẫn tới tất cả đều chết.

Đương nhiên, về điểm này có lẽ ai cũng giống nhau, như Lạc Cảnh Thiên, ngoài người thân cùng huynh đệ ra, hắn sẽ không vì bất kỳ người nào mà đặt bản thân vào tình trạng nguy hiểm.

Đây là điều tốt, đối với người khác phải giữ lại một tia đề phòng, nếu không sống cũng không lâu.

Nhưng đám người này lại không nhận ra rằng hiện tại chúng đối mặt là tình trạng nhất định phải chết. Cho nên bo bo giữ mình chỉ khiến cho tất cả đều chết chung, địch nhân lại tổn thất chẳng có bao nhiêu người. Có lẽ có người nhận ra điểm này, nhưng uy vọng còn chưa đủ để những người khác nghe theo.

Mấy tên cuối cùng cũng nhận ra mình khó thoát khỏi cái chết, cho nên mới liều mạng kéo theo vài người. Đáng tiếc tỉnh ngộ cũng đã muộn, chỉ có thể ôm hận chết đi mà không làm được cái gì.

Lạc Cảnh Thiên cho người thu thập toàn bộ chìa khóa phòng của những người kia, thứ này nhưng là đủ để lôi kéo người khác a.

“Các ngươi muốn gia nhập vào Hắc Lang sao?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn những người còn lại hỏi.

“Độc Lang, nếu chúng ta không vào, ngươi sẽ ra tay với chúng ta?”. Một tên trong đám người cau mày hỏi.

“Sẽ không. Nhưng mà trong thời gian tới, ngươi không được phép ra khỏi căn cứ”. Lạc Cảnh Thiên đáp.

“Ngươi cũng quá bá đạo chứ? Tự do của chúng ta cũng bị hạn chế? Dựa vào cái gì?!”.

“Dựa vào cái gì? Hỏi rất hay. Các ngươi không gia nhập vào Hắc Lang, ta có lý do tin tưởng các ngươi có khả năng sẽ gia nhập vào kẻ địch của ta. Cho nên bất kể là người nào trong các ngươi, chỉ cần ra khỏi căn cứ, đồng nghĩa với việc trở thành kẻ địch của ta. Mà đối phó kẻ địch, đám người kia chính là hạ tràng”.

“Đương nhiên, các ngươi có thể ở lại căn cứ cho tới lúc Đệ Cửu Tinh Vực lần nữa mở ra. Ta không ép buộc các ngươi, nhưng nếu như các ngươi cản đường ta, kế cục các ngươi hẳn là hiểu rõ”.

“Hắc Lang chúng ta ân oán rõ ràng, sẽ không thương tổn người vô tội. Nhưng mà đâu… nếu như ‘người vô tội’ vô tình hay cố ý cản đường, như vậy thật đáng tiếc, hắn liền có tội”.

“Cho nên, một là ở lại trong căn cứ chờ đợi, hai là gia nhập Hắc Lang, hiểu?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

“Tốt, ta không gia nhập. Ta còn thật không tin chỉ với số người này ngươi có thể làm được cái gì. Một cái căn cứ ngàn người, chỉ dựa vào vài trăm người của các ngươi muốn đánh xuống, đơn thuần là nằm mơ”. Một người khác nói.

“Gia nhập Hắc Lang? Nói dễ nghe là ‘trở thành huynh đệ’, nói khó nghe còn không phải bán mạng cho ngươi? Thật cho rằng ai ai cũng ngu ngốc sao?”. Một tên nam tử khác lên tiếng.

Nhưng mà hắn vừa nói xong, Bối Nhĩ Tư đột nhiên xẹt một tiếng, thân hình của nàng xuất hiện bên cạnh hắn, một chưởng đánh ra trực tiếp đem hắn đánh trọng thượng.

“Sỉ nhục Hắc Lang sói đầu đàn, ai cho ngươi lá gan?”. Bối Nhĩ Tư lạnh lùng nói.

“Ngươi dựa vào cái gì đánh người? Ta nói không đúng? Các ngươi một đám đều bị buộc ký khế ước linh hồn còn không cho ta nói?”. Tên kia ôm ngực nhìn Bối Nhĩ Tư tức giận nói.

“Ngươi nên cảm thấy may mắn, bởi vì Hắc Lang đã trở thành một thành phần của đế quốc. Đổi lại là trước kia, ngươi hiện tại đã là một bộ thi thể. Còn nữa, chúng ta quả thật ký khế ước linh hồn, nhưng không phải là bị buộc. Mà là chúng ta tự nguyện”.

“Ngươi cái gì cũng không biết lại dám sỉ nhục lão đại ta? Ngươi nghĩ mình có mấy cái mạng đủ dùng?”. Bối Nhĩ Tư âm thanh lạnh như băng vang lên.

Ngọc La Sát lúc này đi tới, đem Bối Nhĩ Tư kéo lại, sau đó nàng nhìn tên kia, bàn tay khẽ nâng lên vẩy một cái, một cái khế ước linh hồn của nàng cùng Lạc Cảnh Thiên xuất hiện trước mặt hắn, sau đó âm thanh vang lên.

“Nhìn kỹ một chút, đây là khế ước linh hồn của ta cùng lão đại. Bị buộc? Ta ước gì mình ký cái khế ước này sớm vài chục năm, như vậy hiện tại ta tối thiểu nhất cũng bước vào bát giai. Hiểu không? Ta không hi vọng từ trong miệng ngươi nói thêm nửa lời bất kính với lão đại ta, nếu không ngươi tốt nhất tự sát tạ tội, bởi vì ngươi không chết, ta sẽ đem cả gia tộc ngươi giết sạch”.

Lạc Cảnh Thiên nhìn hai người ‘biểu diễn’, hắn có chút… cay con mắt.

Quá xốc nổi.

Diễn song hoàng cũng phải diễn cho giống, nhìn vẻ ngoài giống như là một người đánh một người xoa, nhưng mà… ngươi ‘xoa’ lại đi uy hiếp đối phương là thế nào?!

Bất quá… hiệu quả cũng không tệ lắm. Có nhiều người có vẻ đã động tâm. Dù sao hắn chỉ cần là ngũ hành chi khí cùng âm dương chi khí, những thứ khác tất cả đều chia đều theo công lao.

Hơn nữa cũng không hề có hạn chế nào, ngoài việc không thể phản bội cùng với không được tự ý giết người không phải kẻ địch ra, những thứ khác đều không có bất kỳ hạn chế nào.

Hạn chế duy nhất chính là thời gian lên tới trăm năm, tất cả mệnh lệnh của sói đầu đần không thể vi phạm… đương nhiên là ngoại trừ việc kêu ngươi đi chết, hơn nữa còn không thể rời đi. Những thứ này làm khá nhiều người chùn bước.

Bởi vì Lạc Cảnh Thiên không có bất kỳ cam đoan nào về việc tài nguyên mỗi tháng của họ so với hiện tại nhiều hơn, lại thêm nhân số của Hắc Lang thật sự rất nhiều, cho nên không quá tin tưởng cái gọi là ‘tài nguyên’ này.

Lạc Cảnh Thiên đương nhiên là biết rõ điểm này, nhưng hắn cũng không có làm ra bất kỳ giải thích nào.

Đây có thể xem như là một vụ đặt cược, cược đúng ngươi liền có được rất nhiều thứ, cược sai… cũng chẳng tổn thất gì, ngoài việc bị Hắc Lang ép ở lại trong căn cứ mà thôi.

Cho nên lựa chọn thế nào còn phải dựa vào đám người này. Hắn cũng không muốn một đám thủ hạ ngoài miệng thì thuận theo nhưng trong lòng lại đem tổ tông 18 đời của hắn ra chửi một lần.

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.