Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 505: Mùi vị thất bại



Lần lượt tất cả đều đồng ý. Lạc Cảnh Thiên để cho họ ký kết khế ước linh hồn, sau đó liền dẫn họ tới căn cứ.

Cứ như vậy, số lượng người của Hắc Lang đã lên tới hơn 20 người. Đây mới chỉ là ngày đầu tiên, họ chiếm được ưu thế về nhân số lớn như vậy đủ để làm được rất nhiều thứ.

Sau ba ngày, dưới uy bức cùng lợi dụ, căn cứ đã có khá nhiều người gia nhập vào Hắc Lang. Hết thảy 50 người, Lạc Cảnh Thiên để lại 20 người ở lại căn cứ. Dù sao ở lại đây không cần thiết phải gặp nguy hiểm gì, chỉ cần không ra, những người khác muốn cướp đoạt chìa khóa liền là nằm mơ.

Lạc Cảnh Thiên dẫn người còn lại bắt đầu đi thăm dò các căn cứ khác.



Ở một tinh cầu khác, Sở Như Mộng lúc này đã tổ kiến được đội ngũ của mình. Tổng cộng chỉ có hơn 10 người, hắn không có vận khí tốt như Lạc Cảnh Thiên, cho nên ban đầu liền gặp không ít phiền phức, cho đến hiện tại hắn mới gom góp được 10 người đi theo.

Hơn nữa đây cũng không phải trung thành, mà đa phần đều là dựa vào lợi ích hợp tác lẫn nhau để duy trì lợi ích bản thân. Nói trắng ra chính là liên minh với nhau, lẫn nhau bảo vệ. Nếu như gặp phải vấn đề không thể đối kháng, liên minh này liền sẽ tan rã.

Sở Như Mộng biết rõ điểm này, cho nên mấy ngày nay hắn đang suy tính nên làm sao để đem đám người này triệt để thần phục. Nhưng đau đầu là, muốn giải quyết họ, trước tiên phải làm sao giải quyết đám người trước mắt này.

Đám người này là nhắm vào hắn. Tất cả đều là người của những gia tộc kia.

Nhân số lẫn thực lực hai bên là ngang nhau, nhưng mà hắn rất rõ ràng, đám người của mình sẽ không dễ dàng mà liều mạng. Nhưng đám người kia lại hoàn toàn dám liều mạng, chỉ cần có thể đem hắn giết hoặc bắt sống, chúng chắc chắn sẽ liều lĩnh nếm thử.

Đau đầu a, nếu như người của hắn giống như trước kia, hắn còn có thể lợi dụng một chút. Nhưng hiện tại xem ra có chút khó khăn.

“Ngươi không liên quan thì tránh qua một bên”. Tên dẫn đầu phía đối diện lạnh lùng nói.

“Hắc, chỉ là một tên lục giai thất đoạn liền phách lối như vậy?”. Một tên nam tử khó chịu nói.

“Tiểu tử, ngươi là người của Tĩnh gia? Ngươi tốt nhất đừng xen vào, trở lại căn cứ hảo hảo mà sống sót, nếu không đừng nói ngươi, liền gia tộc ngươi cũng sẽ chịu liên lụy”.

Sở Như Mộng lạnh nhạt nhìn đám người nói chuyện, sau đó hắn liền thấy được người của mình tất cả đều tránh qua một bên. Đúng như hắn nghĩ, đám người này thật sự không có chút tác dụng nào, chỉ uy hiếp vài câu liền sợ.

Hiện tại chỉ còn lại một mình hắn cùng Liễu Thi Thi đứng đó, hẳn là nói bị cô lập thì đúng hơn.

“Sở Như Mộng, ngươi chịu trói vẫn là đợi chúng ta ra tay mới chịu trói?”. Tên kia nói.

“Tiểu thư, ngươi tìm cơ hội chạy trốn, ta cản chúng lại”. Liễu Thi Thi thấp giọng nói.

“Chạy không được, đám người này đã phong tỏa đường lui. Phía sau chỉ là vực thẳm, nhảy xuống chính là trở thành bia ngắm. Trừ khi có thể bay, nếu không cũng đừng nghĩ”. Sở Như Mộng bình tĩnh nói.

Trong đầu hắn suy nghĩ đối sách, muốn có thể chạy được thì ít nhất phải ngăn được đám người này hai phút trở lên. Tối thiểu nhất cũng phải có ba người lục giai lục đoạn ở lại ngăn cản. Nhưng hiện tại chỉ có hai người họ, làm sao cản?!

“Động thủ!”.

Đám người kia đồng loạt vọt lên, Sở Như Mộng cùng Liễu Thi Thi quay đầu chạy, nhưng mà chạy không được bao xa, một loạt đạo quang mang bắn tới.

Oanh!

Cả hai bị đám người đánh văng ra xa, mặc dù không bị thương gì, nhưng cũng đem họ cưỡng ép dừng lại.

Một tên nam tử vội vàng chạy tới, nâng đao lên bổ xuống. Nhưng mà ngay tại lúc này, một đạo quang mang bắn tới trúng tên kia đem hắn đánh bay ra ngoài.

Sở Như Mộng kinh ngạc không thôi, hắn biết rõ Lạc Cảnh Thiên không có khả năng xuất hiện ở đây, hai người họ không cùng một cái tinh cầu. Như vậy người cứu hắn là ai?!

Quay đầu nhìn lại, Sở Như Mộng con mắt trừng lớn.

“Lam… Lam Khả Vi? Vi Vi?!”. Sở Như Mộng kinh ngạc bật thốt.

Phía bên đó, một thân ảnh nữ tử xuất hiện, phía sau nàng đi theo tám người, lần lượt là Mộ Thanh Tuyết, Tuyết Băng Tâm, Dạ Vũ, Cung Bắc Hải, Lôi Cương, Ngưu Đại Lực, Thiên Ảnh cùng với Phong Nhiên, hết thảy chín người.

“Mộng Mộng, ngươi hại ta tìm ngươi thật khổ”. Lam Khả Vi bất mãn nói.

“Các ngươi…”. Sở Như Mộng ngây ra như phỗng.

Đám người này… làm sao tới được đây? Hơn nữa… thực lực của họ toàn bộ đều đã bước vào lục giai, còn cao hơn hắn một đoạn, tất cả đều là lục giai ngũ đoạn.

Mẹ nó, cắn thuốc đi? Làm sao tăng nhanh như vậy?!

“Hắc, Sở Như Mộng, xem ra ngươi gặp phiền phức không nhỏ a. Lão đại ta đâu?”. Dạ Vũ cười hắc hắc nói.

“Ách… hắn không có trên tinh cầu này. Các ngươi làm sao…”.

“Chuyện để một lát rồi nói, trước tiên đem đám người này xử lý trước a”. Cung Bắc Hải liếm môi nói.

“Các ngươi là ai? Chuyện của mấy gia tộc chúng ta cũng dám xen vào?”. Tên dẫn đầu bên kia cau mày hỏi.

“Hắc, ta biết ngươi. Người của Lý gia đúng không? Bị lão đại ta chơi một vố đau chứ? Nghe nói Lý gia các ngươi gặp không ít phiền phức đâu. Thế PBCSu nào? Không tìm được lão đại liền muốn tìm ‘nữ tử yếu đuối’ phiền phức?”. Mộ Thanh Tuyết đi tới nhìn tên kia nói.

Đám người kia con mắt trừng lớn, vừa rồi Mộ Thanh Tuyết đứng phía sau họ không chú ý, hiện tại nhìn rõ… mẹ nó, làm sao lại mọc ra cái đuôi? Đây là nhân loại? Vẫn là tạp giao mà ra?!

“Ngươi… ngươi là nhân loại?!”. Tên kia kinh ngạc há hốc mồm nói.

“Ha ha, ta sớm nói ngươi vẫn là ẩn giấu một chút, làm sao không nghe đâu”. Tuyết Băng Tâm cười nói.

“Hừ. Một đám cô lậu quả văn mà thôi”.

“Không cần biết các ngươi là ai, dám xen vào chuyện của chúng ta liền phải chịu hậu quả nặng. Giết cho ta”. Sau khi lấy lại tỉnh táo, tên dẫn đầu phía đối diện quát lên.

“Ngưu Ngưu, Cương Cương, tới phiên ngươi biểu diễn”. Dạ Vũ cười nói.

“Dạ Vũ, em gái ngươi, đã bảo đừng gọi ta Cương Cương”. Lôi Cương tức giận quát, nhưng mà sau đó hắn liền cùng với Ngưu Đại Lực đi lên ngăn cản trước đám người.

Một giây sau, Ngưu Đại Lực người thân thể bắt đầu bành trướng trở lên vô cùng to lớn, Lôi Cương thân thể cũng lớn lên một chút, nhưng so với Ngưu Đại Lực lại không quá rung động. Có điều, ánh mắt của hắn trở lên vô cùng dữ tợn, đỏ như máu.

Kim Cương tộc huyết mạch thiên phú – Cuồng Nộ!

Ngưu tộc huyết mạch thiên phú – Bạo Lực Man Đồ!

Nhất thời, đám người vốn dĩ bỏ mặc Sở Như Mộng kia liền trợn mắt há mồm. Họ thấy được hai cái… ‘quái vật’, thân hình khủng bố lao vào trong đám người.

Những người kia công kích giống như gãi ngứa, mà hai tên ‘quái vậy’ này lại giống như sói vào đàn dê, dùng lực lượng thân thể khủng bố của mình điên cuồng oanh tạc xung quanh.

Nhưng mà mặc dù nắm giữ lực lượng thân thể cường đại, hai người họ cũng chỉ có thể cùng đám người kia đánh ngang tay.

“Vũ ca, đừng chỉ đứng nhìn”. Lam Khả Vi thấy cảnh này liền nói.

“Tốt a”. Dạ Vũ nhún vai, sau đó đi lên. Linh lực bắt đầu tụ lại, một giây sau…

Rống!

Huyết mạch thiên phú – Sư Tử Hống!

Phốc!

Đám người kia chưa kịp phản ứng liền cảm nhận được một luồng âm thanh khủng bố truyền vào tai, ngay sau đó vài tên nhất thời phun ra máu. Loại âm thanh kia gần như đem linh hồn của họ gọt một lần, đau đớn không cách nào chịu đựng, có người lỗ tai, hốc mắt, miệng, mũi đều chảy máu.

“Huyết… huyết mạch lực? Làm sao… làm sao lại nhiều người sở hữu huyết mạch lực như vậy?!”. Tên lục giai thất đoạn kia kinh hãi thốt lên.

Sở Như Mộng ngây ra như phỗng. Hắn có chút không dám tin vào mắt mình, những người này… từ lúc nào trở lên mạnh mẽ như vậy?!

Mới có bao nhiêu năm chứ?!

Huyết mạch lực của họ làm sao đạt tới trạng thái này?!

Lam Khả Vi đi tới bên cạnh Sở Như Mộng, không nói hai lời lên kéo lấy mặt hắn hôn tới. Liễu Thi Thi đứng bên cạnh trừng lớn con mắt, nội tâm có chút khó chịu nhưng lại không cách nào mở miệng nói ra.

Sau một lát Lam Khả Vi mới buông hắn ra, ánh mắt đầy nhu tình nói.

“Hiện tại ta có thực lực đứng bên cạnh ngươi rồi chứ?”.

Sở Như Mộng nhìn Lam Khả Vi ngây người một lúc, sau đó lại nhìn về phía đám người đang dần bị ba người chém giết. Hắn bất đắc dĩ thở dài nói.

“Là ta xem nhẹ các ngươi”.

Ai có thể nghĩ tới chín người năm đó thực lực kém xa hắn cùng Lạc Cảnh Thiên tít tắp, hiện tại lại đạt tới loại thực lực này. Vốn cho rằng để họ lại Linh Nguyệt Quốc là bảo vệ họ, nhưng hiện tại xem ra là đang hạn chế phát triển của họ.

Sở Như Mộng lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị thất bại. Tính toán đủ đường lại tính không ra tiềm lực của người bên cạnh, thật đúng là đủ châm chọc.

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.