Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 480: Ta là pháp sư



“Ha ha, nữ nhân thối, không nghĩ tới ngươi lại xinh đẹp như vậy. Chờ chúng ta bắt được ngươi, tới lúc đó chúng ta từ từ chơi. Động thủ!”. Tên kia cười ha hả nói.

Hắn mang theo mười mấy người, thậm chí có hai người là lục giai lục đoạn. Hắn còn không tin bắt không được Ngọc La Sát.

“Bảo vệ đại tỷ”. Bối Nhĩ Tư lạnh lùng khẽ quát.

Ngọc La Sát không những không lùi lại, ngược lại là lao thẳng lên. Hai tên lục giai lục đoạn kia đồng thời xuất thủ, có điều nhìn qua trong nhất thời không thể áp chế nàng.

Lạc Cảnh Thiên ở phía sau âm thầm vận chuyển ma lực, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ kế sách. Nếu như có thể đem vài tên ở lại ngăn cản, khả năng cao là thoát được, nhưng làm vậy không được, quá lộ liễu.

Ngay tại lúc này, Bối Nhĩ Tư đột nhiên lao tới nắm lấy cổ áo hắn quát lên.

“Ta biết ngươi có thể thoát, lập tức đem đại tỷ rời đi, chúng ta ở lại ngăn cản”.

“Nhưng mà họ…”.

“Không có nhưng nhị gì cả, đây là lệnh!”.

“Chờ một chút!”. Lạc Cảnh Thiên ánh mắt lóe lên.

“Không kịp rồi, lập tức đi ngay!”.

“Không! Ta có cách khác!”. Lạc Cảnh Thiên quát lớn, ngay lập tức, hắn lập tức đưa tay lên, một chưởng vỗ xuống đất.

Mặt đất đột nhiên dài ra, đem toàn bộ đám người tách ra hai bên, ngay sau đó, hắn liền duỗi ra ngón tay, khẽ đảo một cái, một bức tường đá nhô lên đem đám người ngăn lại.

“Mau rời đi!”. Lạc Cảnh Thiên quay qua nhìn Bối Nhĩ Tư khẽ quát.

Bối Nhĩ Tư ngẩn ra, sau đó lập tức lao tới nắm lấy Ngọc La Sát chạy. Có điều vẻn vẹn là một bức tường đá làm sao ngăn được đám người kia? Chỉ bằng một chưởng liền đem nó phá hủy.

Nhìn thấy hai người Ngọc La Sát lao ra ngoài, đám người liền lao tới. Có điều Lạc Cảnh Thiên đột ngột xuất hiện tại cửa, hắn nở ra nụ cười gằn, trước mặt hắn một đạo ma pháp trận xuất hiện, từ bên trong bắn ra vô số vẫn thạch lao vào đám người.

Tinh Vân Vẫn Lạc!

Hừ!

Một tên lục giai lục đoạn hừ lạnh một tiếng, hắn nâng kiếm lên, cách không chém ra một kiếm. Nhưng mà một giây sau hắn liền biến sắc, bởi vì Lạc Cảnh Thiên âm thầm đem Thiên Mệnh Khả Biến vận dụng, không chỉ triệt tiêu chín phần uy lực, còn đem nó đánh vào dưới mặt đất, đem toàn bộ hang động làm sụp đổ.

Bàn tay đưa ra…

Vạn Vật Thiên Dẫn!

Ba tên Hắc Lang tinh tặc đoàn gần nhất bị hắn kéo ra, còn lại toàn bộ đều bị chôn ở bên trong. Nhưng không dừng lại ở đó, hắn biết sẽ ngăn không được lâu, tại ngay cửa, hắn hạ xuống một đống lớn ma pháp, bàn tay điên cuồng vẽ lấy ma văn.

“Chạy!”. Lạc Cảnh Thiên quát lên.

Ba tên được cứu ra hơi ngẩn ra trong giây lát, sau đó lập tức chạy trốn.

Vài giây sau, đám người từ bên trong lao ra, nhưng mà ngay tại lúc này, dưới chân chúng đột nhiên bốc lên quang mang.

“Nguy hiểm!”.

Oanh!

Tiếng hét vừa kêu lên nhưng đã không kịp.

Vạn Thế Khai Hoa…

Trong nháy mắt, toàn bộ hàng động bị một vụ nổ kinh thiên oanh nát bấy. Toàn bộ đám người bị uy lực chiêu thức bao phủ. Mà lúc này, đám người Lạc Cảnh Thiên đã chạy ra được một đoàn dài.

Một lát sau, từ bên trong động đám người phá động mà ra. Cả đám quần áo có chút xốc xếch, vài người bị thương nhẹ, vài tên chỉ bị chút vết thương ngoài da, nhưng tất cả mặt mụi đều là tràn ngập tro bụi.

“Khốn kiếp! Lại là cổ ma pháp sư!”. Tên dẫn đầu nghiến răng nói.

“Cổ ma pháp sư? Lão đại, đó là thứ gì?”.

“Đương nhiên là ma pháp thời thượng cổ. Không nghĩ tới Hắc Lang tinh tặc đoàn lại ẩn chứa một tên cổ ma pháp. May mắn hắn thực lực có chút yếu, nếu không chúng ta đều sẽ chôn thây tại đây”.

“Lão đại, vậy chúng ta kế tiếp nên làm gì?”.

“Cổ ma pháp rất quỷ dị, chúng ta trước tiên trở về, ta đi hỏi một chút cách đối phó. Để chúng trốn trước mấy ngày đi”.

“Mẹ kiếp! Tốn bao nhiêu công sức mới tìm được tới đây, vậy mà để chúng thoát. Hai người các ngươi, tìm cho ta một cái nữ nhân tới, ta cần phát tiết một chút”. Tên lục giai lục đoạn còn lại tức giận kêu lên.

“Lão nhị, ngươi...”.

“Đại ca ngươi yên tâm, lần này tuyệt đối không chết người”.

...

Lạc Cảnh Thiên mang theo đám người đuổi theo Ngọc La Sát, tốn hơn một giờ mới tìm được, nếu không phải hắn để lại một tia ma lực làm truy tung, sợ rằng khó mà tìm ra họ.

“Chỉ có ba người các ngươi chạy thoát?”. Bối Nhĩ Tư nhìn thấy ba người Lạc Cảnh Thiên liền vội hỏi.

“... Đúng vậy, những người khác đều đã chết”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng nói.

“Đáng chết! Đều do ngươi, nếu không phải vì ngươi, chúng ta cũng không đắc tội nhiều địch nhân như vậy”.

Lạc Cảnh Thiên cứu ra hai người, một tên là Mộc Phong, người còn lại là một gã to con, thể tu lục giai tứ đoạn.

Mà tên to con lúc này đột nhiên quay qua cho Lạc Cảnh Thiên một quyền, sau đó tức giận quát.

Lạc Cảnh Thiên bị đánh bay ra ngoài, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi. Thể tu lực lượng thân thể vô cùng khủng bố, lại thêm cấp bậc mạnh hơn Lạc Cảnh Thiên tận hai đoạn, hắn lại không phòng bị, một quyền này đủ đem hắn đánh bị thương.

“Hắc Hùng, ngươi điên?”. Bối Nhĩ Tư kinh hãi, vội kéo hắn lại quát lên.

“Nhị tỷ, ta nói có gì sai? Nếu không phải hắn...”.

“Đủ rồi!”.

Ngay lúc này, Ngọc La Sát quát lớn, âm thanh mang theo lửa giận kinh người. Phía nên kia, Mộc Phong đi tới đem Lạc Cảnh Thiên đỡ dậy, Lạc Cảnh Thiên ánh mắt băng lãnh nhìn Hắc Hùng, âm thanh lạnh như băng vang lên.

“Rất tốt, một quyền này ta nhớ kỹ. Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện rằng mình sẽ không rơi vào tay ta”.

“Ta mẹ nó hiện tại liền giết ngươi!” Hắc Hùng tức giận đi tới, có điều một giây sau hắn liền dừng chân lại, bởi vì Lạc Cảnh Thiên trong nháy mắt biến thân Viễn Cổ Tinh Linh, một đôi mắt đầy lạnh lẽo cùng với sát khí khủng bố bao trùm thiên địa phát ra.

Ánh mắt hắn như độc xà nhìn lấy Hắc Hùng, chỉ cần Hắc Hùng dám tiến thêm một bước, như vậy dù hôm nay cùng đám người Ngọc La Sát trở mặt hắn cũng không do dự chút nào.

Loại ánh mắt kia quá sắc bén, trên thân tản mát ra sát khí làm lòng người run sợ, nhớ tới ngày đó Lạc Cảnh Thiên kém chút liền đem họ giết, Hắc Hùng da đầu có chút run lên.

“Lạc Cảnh Thiên, ngươi bình tĩnh một chút, đừng kích động”. Bối Nhĩ Tư vội vã lên tiếng.

Nàng cũng không muốn phải gặp lại cảnh tượng ngày hôm đó, quá dọa người. Nhất là khi thấy Lạc Cảnh Thiên biến đổi, loại cảm giác sợ hãi này liền kéo tới.

Lạc Cảnh Thiên nhìn một chút Bối Nhĩ Tư, lại thấy Ngọc La Sát đang nhìn chằm chằm hắn, suy tư trong chốc lát, hắn biết giết Hắc Hùng không được, cho nên đem huyết mạch lực thu lại.

Thấy vậy, Mộc Phong ở gần đó mới nhẹ thở ra, loại cảm giác kia thật sự quá dọa người.

“A Hùng, xin lỗi”. Ngọc La Sát lúc này lên tiếng.

“Đại tỷ…”.

“Đừng quên, hắn vừa mới cứu ngươi. Dù không có hắn, chúng ta sớm muộn cũng sẽ có ngày này, đừng đem sự bất lực của mình đổ lên đầu người khác. Hiện tại, lập tức cho ta xin lỗi!”. Ngọc La Sát trầm giọng nói.

“Thật xin lỗi!”. Hắc Hùng cơ thể hơi run lên, sau đó quay người nhìn Lạc Cảnh Thiên cúi đầu nói.

Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nhìn hắn, không có nói bất kỳ lời nào. Hắn nói cũng không phải nói chơi, một quyền này, hắn nhưng là nhớ kỹ. Đem ý nghĩ thu lại, hắn quay qua nhìn Ngọc La Sát hỏi.

“Đại tỷ, giờ chúng ta làm gì?!”.

“Trước tiên tìm chỗ ẩn tránh. Sau này rồi tính tiếp”. Ngọc La Sát suy nghĩ một chút rồi nói.

“Cứ như thế bỏ qua bọn họ?”. Lạc Cảnh Thiên nhướng mày hỏi.

“Nếu không đây? Hiện tại chúng nhân số đông hơn, thực lực cũng chiếm thượng phong. Muốn báo thù cũng phải nhìn thực tế, hiện tại, chúng ta còn chưa có cái thực lực đó”. Ngọc La Sát trầm giọng nói.

“Nhưng phải m4dka chờ bao lâu? Thu nạp thành viên mới? Đừng đùa a đại tỷ, nơi này là Đệ Cửu Tinh Vực, không phải không gian vũ trụ. Hơn nữa, chúng ta chờ cái gì? Chờ chết sao? Còn không bằng nhân lúc hiện tại chúng đang đắc ý đánh lén một cái”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Ngươi là ngu xuẩn sao? Chỉ bằng ngươi?”. Hắc Hùng cười lạnh nói.

“Với thân thể của ngươi, ta cho ngươi một chút ‘đồ chơi’, ngươi ôm chúng tới cùng đám người kia tự bạo. Nói không chừng có thể sống đâu?”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh đáp.

“Các ngươi đủ chưa?”. Bối Nhĩ Tư nhíu mày khẽ quát.

“Ta có một cái kế hoạch”. Lạc Cảnh Thiên lúc này lên tiếng.

“Kế hoạch?”.

“Ta có để lại một ma lực trên người chúng, chúng ta có thể dựa vào đó lần theo dấu vết của chúng. Mặc dù không biết chúng là đám người nào, nhưng mà khẳng định sẽ phải ra ngoài. Đến lúc đó chỉ cần có người tách ra, chúng ta liền tiến hành ám toán, thế nào?”.

“… Ngươi nói có chút không thực tế”. Bối Nhĩ Tư nói.

“Vậy thế nào mới là thực tế? Chúng có hai tên lục giai lục đoạn, đối cứng là không thể nào. Co đầu rút cổ lại phát triển, tốc độ tu luyện có thể vượt qua đám thiên tài đó?”.

“Vậy phải làm thế nào?!”.

“Đừng quên, chúng ta là tinh tặc. Đánh cướp mới là chuyện dễ làm nhất. Từ trên người chúng cướp đi tài nguyên tới tu luyện, không chỉ hạn chế được chúng, còn có thể báo thù”.

“Nhưng ngươi quên, nếu thật làm như vậy, chúng ta chưa chắc có thể an toàn rút lui”. Ngọc La Sát nhíu mày nói.

“Ta là pháp sư”. Lạc Cảnh Thiên nghe vậy, nở ra nụ cười âm hiểm nói.

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.