Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 478: Gia nhập



Khi nàng đang kiểm tra thân thể hắn thì đột nhiên hơi biến sắc, vội vàng rụt tay lại. Bởi vì mới vừa rồi, nàng cảm nhận được một loại cảm giác có thứ gì đó cũng đang âm thầm kiểm tra thân thể nàng, tay rụt lại, cảm giác liền biến mất.

Hơi cau mày, nàng khẽ nói.

“Mang đồ ra”.

Một tên thủ hạ nhanh chóng mang ra, nhìn qua, đây là đồ của Lạc Cảnh Thiên. Không gian giới chỉ đã nát, toàn bộ đồ vật bị lấy ra, hắn thấy được Vạn Pháp Chi Thư cùng Bạch Cốt Tiêu nằm ở đó, những thứ khác hẳn là bị lấy đi hết.

Dù sao trên người hắn bộ sáo trang Hắc Long còn bị lột ra nói chi tới mấy thứ đó.

Nữ tử kia đưa tay ra, dùng bộ móng vuốt của mình cầm lấy Bạch Cốt Tiêu nâng lên trước mặt Lạc Cảnh Thiên rồi hỏi.

“Thứ này là cái gì?!”.

Nhìn bộ dáng của nàng, Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười tươi rói. Hẳn là có người chạm vào nó, bị sức mạnh khủng bố của Bạch Cốt Tiêu làm chết khô, cho nên mới hỏi hắn như thế.

“Thế nào? Có người chết?!”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.

Phập!

Ngao!

Lạc Cảnh Thiên nhất thời kêu lên đau đớn, bởi vì nữ tử kia dùng bàn tay móng vuốt còn lại đâm thẳng vào thân thể hắn. Loại đau đớn kia không phải người bình thường có thể chịu đựng được.

“Nói”. Nữ tử lạnh lùng lên tiếng.

“Dùng… thêm chút sức, nói… nói không chừng… ta sẽ… nói cho ngươi… ngao!”. Lạc Cảnh Thiên cố rặn ra vào câu, nhưng sau đó lại bị nàng dùng móng vuốt khẽ bóp một cái làm hắn đau đớn tới run cả người.

“Lần kế tiếp sẽ là thứ bên dưới, hiện tại ngươi thành thật trả lời, vẫn là muốn biến thành thái giám?”. Nữ tử kia lạnh lùng hỏi.

Nhất thời, Lạc Cảnh Thiên đổ mồ hôi lạnh, nữ nhân này cũng quá biến thái chứ? Dưới uy hiếp ‘cắt’, Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.

“Nói ra… ngươi… cũng… không biết”.

Phập!

Nữ tử kia không chút do dự, rút ra móng vuốt, sau đó cách ‘tiểu đệ đệ’ của hắn chỉ có một gang tay, trực tiếp đâm xuống.

Phốc!

Lạc Cảnh Thiên trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi bắn lên trên mặt nạ của nàng, dọa cho nàng nhất thời lùi lại vài bước.

Chỉ thấy nữ tử kia đem mặt nạ tháo ra ném xuống đất, lộ ra gương mặt vốn có của mình. Đây là một cái gương mặt vô cùng xinh đẹp, nhưng mà trên mặt nàng lại có một vết sẹo sâu hoắm từ mí mắt tới khóe miệng, trực tiếp đem dung nhan của nàng phá hủy sạch sẽ.

Xoạt!

“Hiện tại một thành thật trả lời, hoặc là chết. Kiên nhẫn của ta có hạn”. Nữ tử kia nắm lấy cổ của Lạc Cảnh Thiên, dùng móng vuốt của mình ép sát vào, đâm vào một chút, âm thanh lạnh như băng vang lên.

“Ngươi chỉ… có thể… mở miệng uy hiếp… như vậy thôi sao? Tinh tặc… vẫn chỉ là… tinh tặc. Vĩnh viễn… không bao giờ… được xem như… người bình thường”. Lạc Cảnh Thiên khinh bỉ đáp.

“Người bình thường?”. Nữ tử kia nghe vậy, không hiểu tại sao âm thanh đột nhiên cao vút lên, sau đó quay lại, dùng một loại ánh mắt đầy băng lãnh nhìn hắn, mở miệng mỉa mai nói.

“Ngươi cho rằng chúng ta giống mấy tên đại thiếu gia như ngươi?”.

“Ngươi đang oán trách… xuất thân… của ngươi?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi lại.

“Thế giới này có quá nhiều dục vọng bất lực, có quá nhiều sát cơ. Người bình thường thế nào? Chúng ta mỗi ngày cất đi chết lặng linh hồn, tại cái thế giới tái nhợt này, tồn tại giống như cái xác không hồn sống sót”.

“Người bình thường chúng ta cả cuộc đời cũng không cách nào đạt được những thứ như những thiếu gia các ngươi, bước vào con đường tu luyện, tài nguyên, võ kỹ… tất cả những thứ này mỗi một thứ có thể dễ dàng đem chúng ta ép thở không nổi”.

“Mỗi ngày phải tìm cách làm thế nào sống sót, làm thế nào có thể không bị người xem như con rối để sử dụng. Ta bước vào con đường này cũng là do những người như ngươi ép”.

“Cùng những thiếu gia như các ngươi khác biệt, chúng ta chỉ là sống sót, liền đã dốc hết toàn lực”.

Nghe tới đây, Lạc Cảnh Thiên nhất thời im lặng.

“Người bình thường? Ha ha, không sai. Ta liền là người bình thường, nhưng hiện tại, tính mạng ‘đại thiếu gia’ như ngươi lại đang nằm trong tay người bình thường như ta. Không cảm thấy châm chọc sao?”. Nữ tử kia cười lạnh nói.

Lạc Cảnh Thiên khoé miệng giật giật.

Mặc dù hắn chỉ muốn kích thích nàng một chút, nhưng có vẻ như… kích thích có chút quá đà. Nhìn phản ứng của nàng, hẳn là đã gặp chuyện gì đó rất tệ. Vết thương kia… sẽ không phải là...

“Giết hắn!”. Nữ tử kia lạnh lùng nhìn Lạc Cảnh Thiên một mắt, sau đó nói.

“Chờ đã, đại tỷ, ngươi không muốn dùng…”.

“Không, ta ngại bẩn!”. Nữ tử kia quay đầu lại lạnh lùng đáp.

Nghe vậy, nữ tử bắt được Lạc Cảnh Thiên thở dài lắc đầu, đồ vật đều đã tìm đủ, làm sao lại đột nhiên không muốn đây?!

Nàng nâng kiếm đi tới muốn giết Lạc Cảnh Thiên, nhưng mà Lạc Cảnh Thiên lúc này lại lên tiếng.

“Chờ một chút”.

“Có di ngôn?!”.

“Ta có thể giúp ngươi đem vết thương khôi phục như cũ”. Lạc Cảnh Thiên không đáp, mà là nhìn về phía nữ tử kia nói.

Nhất thời, nữ tử kia quay lại nhìn về phía đại tỷ. Mà vị đại tỷ kia dừng chân lại, do dự trong chốc lát liền quay lại nhìn Lạc Cảnh Thiên gằn từng chữ nói.

“Ngươi biết mình đang nói gì?!”.

“Ta biết, vết thương của ngươi… hẳn là một loại độc tạo ra. Ta có thể giúp ngươi đem độc lấy ra, dùng một chút dược vật, lại thêm sức hồi phục của ngươi hẳn là thừa sức đem vết sẹo biến mất”. Lạc Cảnh Thiên hít sâu một hơi rồi bình tĩnh nói.

“Đổi lại?!”.

“Đổi lại, ta muốn ngươi… thả ta đi”.

“Thả ngươi? Ngươi nghĩ ta sẽ làm chuyện ngu xuẩn đó? Thả ngươi khác nào thả hổ về rừng, ta còn chưa ngu ngốc tới mới vì một cái vết sẹo mà để toàn bộ người của ta lâm vào nguy qxzml hiểm”. Nữ tử kia cười khẩy nói.

“Vậy... nếu như ta muốn gia nhập vào các ngươi đâu?”. Lạc Cảnh Thiên khẽ nghiêng đầu hỏi.

Nhất thời toàn bộ đám người đều ngẩn ra, họ nhìn về phía nữ tử kia chờ nàng lên tiếng.

Nữ tử kia lông mày nhíu chặt nhìn chằm chằm vào Lạc Cảnh Thiên, giọng nói mang theo vẻ khó hiểu hỏi.

“Ngươi biết hậu quả sao? Một đệ tử Linh Quốc lại gia nhập vào một nhóm tinh tặc. Vinh dự của ngươi đâu? Tín ngưỡng của ngươi đâu?”.

“Ta vốn không có tín ngưỡng, lại nói, ngươi đồng ý, vẫn là không đồng ý?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi lại.

Nghe vậy, nữ tử kia nhất thời rơi vào trầm tư.

“Đại tỷ, nếu không để hắn gia nhập vào? Thực lực của hắn rất mạnh, lại còn là pháp sư. Có hắn, thực lực của chúng ta sẽ tăng lên đáng kể”. Nữ tử bên cạnh nói.

“Ngươi không sợ hắn phản bội?”.

“Chỉ cần để hắn lập lời thề quy tắc không phải xong sao?”.

Nghe vậy, nàng liền trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.

“Ngươi xác định có thể đem vết sẹo này xoá bỏ?”.

“Nếu không được, ngươi giết ta cũng không muộn”. Lạc Cảnh Thiên đáp.

“... Tốt, ngươi lập thệ không bao giờ phản bội, không bao giờ gây bất lợi cho chúng ta, như vậy ta liền đáp ứng”.

Lạc Cảnh Thiên: ...

“Do dự?”. Thấy Lạc Cảnh Thiên không nói lời nào, nàng liền cau màu nói.

“Đại tỷ, ngươi không thả ta, ta thế nào phát thệ?”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.

“... Thả hắn ra”.

Rất nhanh, Lạc Cảnh Thiên liền được thả ra, nhưng vừa thả xuống hắn liền ngã tại chỗ. Không có cách, thân thể hắn lúc này bị thương có chút nặng.

Một tên nam tử đi tới đem hắn đỡ dậy, Lạc Cảnh Thiên lúc này mới vân dụng một ít ma lực lên đầu ngón tay, sau đó phát thệ.

“Ta, Lạc Cảnh Thiên hiện tại thề...”.

Sau khi lập thệ xong, một đạo ánh sáng bắn xuống người hắn, đây là quy tắc ấn ký. Lạc Cảnh Thiên cả người mệt mỏi ngồi xuống mặt đất thở hổn hển.

“Đem hắn đi chữa thương”. Nữ tử kia nhíu mày nói.

Từ đó, Lạc Cảnh Thiên bắt đầu cuộc sống làm tinh tặc lần đầu tiên trong đời của hắn. Dù là ác niệm cũng chưa từng trải qua loại cuộc sống này.

Được chữa trị cẩn thận, Lạc Cảnh Thiên mất một tuần mới xem như hồi phục, nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn bình phục. Miễn cưỡng có thể xem như bình phục bảy tám phần.

“Huynh đệ, lâu ngày như vậy, ta vẫn chưa biết tên ngươi đây”. Lạc Cảnh Thiên nhìn người thời gian qua chữa thương cho hắn hỏi.

Người này gương mặt rất trẻ, nhìn qua liền biết nhỏ tuổi hơn hắn, hơn nữa thực lực cũng chỉ có ngũ giai đỉnh phong, bộ dáng có chút hiền lành.

“Ta? Ta tên Mộc Phong”. Người kia ngẩn ra một chút rồi đáp.

“Mộc Phong sao? Vậy ta gọi ngươi tiểu Phong, nhìn ngươi hẳn là nhỏ hơn ta, có thể chứ?”.

“Có thể, người khác cũng gọi ta như thế”.

“Tiểu Phong, ngươi làm sao lại làm tinh tặc?”.

“Ta? Cũng không phải muốn làm, mà là vì không có cách nào. Đại tỷ cứu ta từ bọn buôn nô lệ, cho nên ta liền gia nhập thôi”. Mộc Phong đáp.

“Đại tỷ? Nữ nhân đó... vị đại tỷ này tính cách thế nào?”. Lạc Cảnh Thiên dò hỏi.

“Đừng nhìn đại tỷ đối với ngươi ác như vậy, nhưng thực tế tính cách rất tốt. Nếu như không phải... không nói, nói chung ngươi sau này đừng chọc đại tỷ tức giận là được”. Mộc Phong muốn nói lại thôi.

“Nói a, nơi này lại chỉ có hai người chúng ta, ngươi sợ cái gì? Hơn nữa ta đều lập thệ, chẳng lẽ còn có thể hại các ngươi?”. Lạc Cảnh Thiên dụ dỗ nói.

“Tốt a, bất quá ngươi cũng đừng trước mặt đại tỷ nói, nàng sẽ tức giận”.

“Ha ha, yên tâm, ta tuyệt đối không nói”.

“Đại tỷ năm đó...”.

(Ps: mai bù sau nhé, đầu vẫn đang đau, lol)

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.