Biến cố xảy ra, toàn bộ đám người đều sợ ngây người. Ngay cả Lạc Cảnh Thiên cũng trợn tròn mắt, đây cũng quá… quá âm hiểm chứ?!
“Nhìn cái gì? Lại không hố các ngươi. Đem huy chương của các ngươi lấy ra truyền linh lực vào là được, các ngươi sẽ không cho rằng ngay cả huy chương của các ngươi ta cũng có thể hố chứ?”.
“Yên tâm đi, huy chương của các ngươi là đưa các ngươi về căn cứ, còn huy chương của Bình Minh Đế Quốc là đưa về Bình Minh Đế Quốc, nếu không các ngươi cho rằng cần huy chương làm gì?”. Sở Như Mộng liếc mắt nói.
Ực!
Đám người nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Nữ nhân đáng chết này, thật mẹ nó âm hiểm. Quả nhiên độc nhất lòng dạ đàn bà, đắc tội nàng thật đúng là xui xẻo.
Lại dùng cách này đem tên kia chuyển tới Bình Minh Đế Quốc, đây không phải chết chắc sao? Thế là đám người cũng không do dự gì, lập tức lấy ra huy chưởng truyền vào linh lực, sau đó đều biến mất tại chỗ.
“Hô, làm ta sợ muốn chết!”. Sở Như Mộng thấy đám người đều đi, lúc này mới thở ra một hơi.
Lạc Cảnh Thiên khóe miệng nhất thời co quắp lại.
Đại ca, ngươi vừa mới cũng không phải biểu hiện như vậy đó a?!
“Đối mặt mấy trăm người, còn phải hố tên kia, ta đương nhiên sợ, đổi lại ngươi ngươi sợ hay không?!”. Sở Như Mộng giống như đoán được ý nghĩ của hắn, thế là vênh mặt lên nói.
“… Ngươi trâu”.
Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói, sau đó tay vung lên, trên đất xuất hiện một đống xác hạ đẳng thú cùng với hai cái xác của trung đẳng thú kia. Còn có cả gần trăm cái xác người của Bình Minh Đế Quốc.
“Hắc hắc, kiếm lời lớn”. Sở Như Mộng cười nói.
Lạc Cảnh Thiên cũng cười, trong lúc Sở Như Mộng cùng đám người kia đấu khẩu, hắn đã âm thâm đem những thứ này giấu vào không gian kính, hiện tại tất cả đều đi, cho nên mới lấy ra.
Sau khi thu thập tất cả, Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng mỗi người tổng cộng đạt được 65 tấm huy chương. Về phần hạ đẳng thú cùng trung đẳng thú, đương nhiên là chia đôi rồi.
Xem ra tháng này lên bảng xếp hạng xem như ổn.
Rất nhanh, cả hai người cũng bắt đầu kích hoạt trận pháp trong huy chương, cả hai đều biến mất tại chỗ.
Cùng lúc đó, tên xui xẻo bị Sở Như Mộng ám toán kia xuất hiện tại trong địa bàn của Bình Minh Đế Quốc, vừa xuất hiện liền bị người khống chế, sau đó bị phế mất Linh Tâm, cuối cùng bị đưa đi tới chỗ nào để khai thác năng lượng thì không biết.
Ai quản ngươi là ai, chỉ cần biết ngươi là địch nhân, dám xông vào liền phế bỏ, đưa đi khai thác năng lượng liền xong việc. Tự tìm đường chết sẽ không có ai quan tâm.
…
Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng trở về, nhìn quanh một chút, nơi này là… một cái quảng trưởng được bao quanh bởi một bức tường cai trăm mét. Dưới chân là một cái trận pháp rất lớn, xung quanh vô số binh lính đang nhìn chằm chằm vào nơi này, hẳn là sợ có kẻ địch xông vào.
Khi thấy hai người Lạc Cảnh Thiên, toàn bộ binh lính đều nâng lên vũ khí nhắm vào, cho đến vài giây sau, khi xác định được thân phận họ mới bỏ vũ khí xuống.
Hai người Lạc Cảnh Thiên được dẫn ra ngoài.
Vừa ra ngoài, họ liền thấy được Hạ Thiên Thiên cùng đám người khác đang chờ.
“Đông đủ cả rồi? Tất cả đi theo ta”. Hạ Thiên Thiên nói xong liền dẫn đường.
Lạc Cảnh Thiên ánh mắt hơi híp lại, bất quá vẫn đi theo sau. Hắn thật muốn xem xem nữ nhân này muốn nói cái gì.
Rất nhanh, đám người liền được Hạ Thiên Thiên dẫn tới một cái phòng lớn, bên trong có rất nhiều người, nhìn qua có vẻ như không phải quân nhân, ngược lại giống đám người họ hơn.
“Đều ngồi cả đi”. Hạ Thiên Thiên đứng trên đài nói.
Mấy người tìm chỗ ngồi xuống, bất quá ai nấy cũng đều mang theo lệ khí, ánh mắt nhìn Hạ Thiên Thiên đều vô cùng khó chịu.
“Có người muốn hỏi sao?!”.
Đám người không có ai lên tiếng, bất quá lúc này Sở Như Mộng ngồi tại chỗ nói.
“Ta muốn biết, nhiệm vụ lần này là các ngươi cố ý hay không biết”.
“Đúng vậy, ta cũng muốn hỏi”.
“Chúng ta cần một lời giải thích!”.
Đám người nghe vậy cũng nhao nhao lên.
“Yên tĩnh!”. Hạ Thiên Thiên trầm giọng quát lớn. Khí thế thất giai phát ra làm đám người vội vã im lặng.
“Ta có thể nói cho các ngươi biết, không sai, ta chính là cố ý”. Hạ Thiên Thiên trầm giọng nói.
Tĩnh!
Đám người toàn bộ yên tĩnh, mấy trăm con mắt đỏ anMDU bừng nhìn lấy nàng, nếu không phải biết rõ xông lên cũng đánh không lại, sợ rằng họ sớm đã lao lên cùng nàng liều mạng rồi.
“Ha ha, để chúng ta đi làm nhiệm vụ, cố ý không nói cho chúng ta biết cách làm sao trở về. Để chúng ta một ngàn người cùng hai ngàn kẻ địch liều mạng. Kẻ địch có thể gọi tới bát giai cường giả trong khi chúng ta ngay cả một chút trợ giúp cũng không có. Đây chính là cách huấn luyện của các ngươi?!”. Sở Như Mộng cười lạnh hỏi.
Lời này giống như là lời từ trong tâm khảm của toàn bộ đám người. Ai nấy cũng yên tĩnh chờ đợi Hạ Thiên Thiên cho một câu trả lời.
“Ngươi nói không sai, ta biết rõ kẻ địch có bao nhiêu, cũng biết rõ mục đích họ tới làm gì. Cho nên ta mới cố tình không nói cho các ngươi, dù sao không gặp nguy hiểm, làm sao có thể trưởng thành, ngươi nói đúng không?!”. Hạ Thiên Thiên lạnh nhạt đáp.
“Ha ha, trưởng thành? Đánh rắm!”. Một tên trong đám người đột nhiên cười lên rồi quát.
“Ngươi cho rằng chúng ta cần? Nhân số gấp đôi, thực lực mạnh, còn có thể gọi trợ giúp. Ngươi nói cái này là trưởng thành? Ta thấy ngươi vẫn chưa có trưởng thành đủ đâu, làm sao không tự đi thể nghiệm? Chỉ giỏi ở trên đó lảm nhảm. Ta nhổ vào!”.
“Tốt, các ngươi xem một chút thứ này”.
Hạ Thiên Thiên không giận, ngược lại là cười. Nàng tay đưa lên vỗ nhẹ, sau lưng nàng xuất hiện một cái hình chiếu, giống như một bảng thống kê.
“Đây chính là tác hại khi cho các ngươi biết chân tướng. Nhìn một chút, suốt trăm năm qua, hết thảy có 50 triệu người tham gia nhiệm vụ tân thủ. Từ ban đầu chết rất nhiều, cho đến phía sau gần như chưa từng chết một ai”.
“Các ngươi biết vì cái gì không? Là vì chỉ cần gặp một chút khó khăn liền bỏ cuộc, gặp một chút trắc trở liền trở về. Thử hỏi như vậy còn có ý nghĩa không? Các ngươi rất may mắn, cũng rất xui xẻo. Bởi vì các ngươi là nhóm người đầu tiên bị chúng ta che giấu những thứ này”.
“Ta nghĩ hẳn là nhiều người khó hiểu, sống so với chết càng có giá trị hơn. Nhưng... đây là chiến trường. Chúng ta cần là thiên tài, mà không phải kẻ thất bại. Chỉ biết trốn chạy thì lại có thể làm cái gì? Đưa các ngươi lên chiến trường cũng chỉ tốn công vô ích, để các ngươi ở lại chỉ làm hao tổn tài nguyên công cộng”.
“Còn không bằng cho các ngươi liều mạng tìm một tia sinh cơ. Nhìn, không phải còn rất nhiều người sao? Tự hỏi bản thân xem các ngươi lần này thu hoạch được những gì”. Hạ Thiên Thiên trầm giọng nói.
Lạc Cảnh Thiên bó tay rồi. Đây là logic gì? Thần mẹ nó tự hỏi.
Nếu không phải hắn cùng Sở Như Mộng, sợ rằng những người này tất cả đều không thể nào thông qua nhiệm vụ lần này.
Rèn luyện? Là muốn họ thất bại trở về, sau đó chịu phạt sao?!
“Ha ha, lý do thật cường đại. Ta có thể cho rằng là đang cố ý để chúng ta thất bại, trở về chịu đựng hình phạt. Từ đó ngươi có thể dùng ngôn ngữ đả kích chúng ta, sau đó để cho chúng ta xấu hổ mà nỗ lực?”. Sở Như Mộng đột nhiên cười hỏi.
“Ngươi nói không sai, chính là như vậy”. Hạ Thiên Thiên cũng không hiểu được ẩn ý sau lời này của Sở Như Mộng, còn cho rằng hắn đang giúp nàng nói chuyện đâu.
“Ha ha, ta hiểu được. Như vậy từ hôm nay, ta rời khỏi căn cứ số 3, ngươi ở lại tự chơi một mình đi thôi”. Sở Như Mộng cười lạnh, sau đó đem huy chương của mình ném xuống đất.
“Đứng lại! Nơi này là quân đội, không phải chỗ cho ngươi muốn tới liền tới, muốn đi liền đi”. Hạ Thiên Thiên quát.
Ngay lập tức, có một đám quân nhân đi tới đem cửa chặn lại, tùy thời có thể đem Sở Như Mộng bắt lại.
Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, hắn hiện tại thật sự kinh ngạc. Hạ Thiên Thiên so với trước đó khác nhau có chút lớn. Nếu như nói ban đầu nàng chỉ là muốn cho họ một cái hạ mã uy, thì hiện tại trực tiếp là muốn bức tử bọn họ.
Thử hỏi có cái nơi nào lại có loại chuyện hoang đường như này? Cố ý để cho người khác đi chịu chết với lý do muốn tốt cho họ?!
Cố ý để họ thất bại là muốn họ trưởng thành?!
Thần mẹ nó trưởng thành. Còn cho lính chặn cửa? Đây là muốn ép họ vào khuôn khổ sao?!
Hạ Thiên Thiên nhìn chằm chằm Sở Như Mộng, sau đó nhìn đám người nói.
“Ta ban đầu đã nói, đây là quân đội. Quy tắc, các ngươi phải tuân thủ, trước khi rời đi ta có nói rất rõ, các ngươi có thể tổ đội hợp tác. Nhưng... người thì vì mâu thuẫn mà xích mích, người thì vì tư lợi mà bán đi đồng đội của mình. Hiện tại còn có mặt mũi nói ta không đúng?!”.
Nghe vậy, đám người đồng loạt nhìn về phía Sở Như Mộng, bởi vì đúng như Hạ Thiên Thiên nói, chính Sở Như Mộng cùng Lạc Cảnh Thiên là người hại chết vô số người khác.
Sở Như Mộng khoé miệng hơi giương lên, xem ra thú vị rồi đây.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc