“Không có vấn đề chứ?”. Nhìn Sở Như Mộng vẻ mặt có vẻ khá đau đớn, Lạc Cảnh Thiên nhíu mày hỏi.
“Nứt xương, vấn đề không lớn”. Sở Như Mộng kiểm tra một chút rồi nói.
Lạc Cảnh Thiên: …
Lục giai nhất đoạn, có thể nhảy nứt xương, ngươi thật đúng là nhân tài.
Ba tên hắc y kia thu thập xong, cũng đem không gian thú toàn bộ xử lý, họ đi mang vật phẩm tới nói.
“Vị đại ca này, chúng ta thu thập xong rồi”.
“Mỗi người các ngươi giữ lại ba cái huy chương, không gian thú mỗi người lấy 10 con, còn lại đưa ta”. Lạc Cảnh Thiên nói.
Nghe vậy ba người họ mừng rỡ không thôi.
Ba cái huy chương đã là ba ngàn điểm rồi. Nhiệm vụ của họ chỉ cần một cái liền hoàn thành, về phần không gian thú… 10 con bất quá chỉ có 10 điểm mà thôi, nhưng thực tế 10 con cũng đã là 10 ngàn điểm rồi, dù sao ngũ hành chi khí lấy đi đổi mặc dù không được bao nhiêu điểm, nhưng nếu có người cần, dùng một tia ngũ hành chi khí đổi lấy 900 điểm là không có vấn đề gì.
Họ cũng không có ghen ghét cái gì, dù sao họ chỉ xuất lực, chạy là chính, động thủ là Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng. Nếu như thật dám đòi hỏi nhiều, sợ rằng kế tiếp người nằm trong đống xác kia sẽ là họ.
Lạc Cảnh Thiên thống kế một chút, trừ đi cho mấy người kia, hắn cùng Sở Như Mộng liền lấy được 50 cái huy chương, chia ra mỗi người liền được 25 ngàn điểm. Mặc dù còn không vào được bảng xếp hạng, nhưng hôm nay mới là ngày thứ ba.
Nhưng mà muốn tiếp tục, sợ rằng không dễ. Dù sao đám người này khẳng định trước khi chết liền đã truyền tin về, muốn tiếp tục như vậy là không có cách nào.
Nghĩ tới bảng xếp hạng, trong bảng thấp nhất cũng là hơn năm vạn điểm, hắn liền đau đầu.
Mỗi tháng một lần nhiệm vụ, nhiệm vụ chỉ áp dụng trong 10 ngày, như vậy trong vòng 10 ngày họ phải hoàn thành nhiệm vụ đồng thời trở lại căn cứ.
Nghĩ tới đây hắn liền có chút đau rằng.
Mẹ nó, đám biến thái kia là thế nào làm được? Nhất là tên An Cửu kia, 10 vạn điểm đó a, rốt cuộc là thế nào làm được?!
“Ừm?”.
Ngay tại lúc này, Lạc Cảnh Thiên bỗng nhiên biến sắc, hắn vội nắm lấy Sở Như Mộng lăn qua một bên. Chỗ hắn vừa đứng liền xuất hiện một cái hố gần một mét.
Ba tên hắc y còn lại thì bị oanh bay ra ngoài, bất quá cũng chỉ bị thương nhẹ.
Lạc Cảnh Thiên ánh mắt nhìn về phía bên kia liền thấy được một đám người hắc y khác. Đây không phải là đám người mà lần trước họ gặp sao, làm sao lại xui xẻo như vậy.
“Ha ha, kế hoạch không tệ, bất quá… đem huy chương giao ra. Ta có thể tha cho các ngươi khỏi chết!”. Tên dẫn đầu cười gằn nói.
“Ai nha, ta còn tưởng là ai. Ra là ngươi, sao thế? Tay chân tàn tật không làm nhiệm vụ nổi nên muốn xin chúng ta bố thí sao?”. Sở Như Mộng đứng dậy, phủi đi đất cát trên người trào phúng nói.
“Nữ nhân, ngươi thành công làm ta tức giận. Hiện tại không chỉ giao ra huy chương đơn giản như vậy, ngươi còn phải vì IV7eZT chúng ta phục vụ. Nếu không… hắc hắc”. Tên kia cười bỉ ổi nói.
“Ta nói, các ngươi làm sao lắm lời như vậy? Muốn động thủ liền nhanh lên, đừng mẹ nó nói nhảm”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.
“Rất tốt, để xem lần này các ngươi chạy thế nào! Giết cho ta!”. Tên kia cười gằn nói.
Trong nháy mắt, đám người liền lao tới.
Lạc Cảnh Thiên mở ra không gian kính, nhưng mà trong chớp mắt liền biến mất. Hắn hơi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn liền thấy một tên pháp sư cầm quyền trượng đang nhìn chằm chằm hắn.
Phong hệ ma pháp sư? Khó trách có thể nhanh như vậy.
“Ha ha, muốn trốn? Lần trước để các ngươi chạy, lần này để xem các ngươi chạy thế nào!”.
“Chạy!”. Sở Như Mộng khẽ quát.
Đám người không chút do dự quay đầu liền chạy.
Đừng thấy họ có thể dễ dàng giết chết mấy chục người, đó là sớm bố trí sẵn, lại thêm lợi dụng lực hút của tinh cầu mới làm được. Thật đối cứng, đừng nói mấy chục, liền 5-10 người sợ rằng cũng đánh không nổi.
Hơn nữa hiện tại Lạc Cảnh Thiên ma lực cũng chưa có hoàn toàn hồi phục, Sở Như Mộng lại bị thương ở chân, ba tên khác cũng bị thương nhẹ. Muốn cùng 20 tên này đấu… đây là muốn chết.
Lạc Cảnh Thiên vừa chạy vừa mở ra cổng không gian, nhưng mà tên phong hệ ma pháp sư kia thật sự quá đáng ghét, lợi dụng phong nguyên tố đem ma pháp của hắn cắt đứt.
Thấy bên cạnh không có người nào giúp hắn phòng thủ, Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười gằn.
Sở Như Mộng hiểu ý, hắn lấy ra song kiếm, quay người chém xuống. Một đạo hỏa diễm khổng lồ bắn ra lao về phía đám người đang đuổi phía sau. Nhưng mà chỉ mất một giây, gió lốc thổi lên đao chiêu thức của hắn quét lên trên không trung.
Mà nhân cơ hội này, Lạc Cảnh Thiên trong nháy mắt thi triển phân thân, bản thể hắn thì trốn vào phía sau một gốc cây lớn, đem toàn bộ khí tức đều thu lại âm thầm chờ đợi.
“Trò trẻ con!”. Tên ma pháp sư kia cười lớn nói.
Khoảng cách càng lúc càng gần, Lạc Cảnh Thiên nín thở, huyết mạch Viễn Cổ Tinh Linh mở ra toàn bộ, thân thể trong nháy mắt biến thân Viễn Cố Tinh Linh, triệt để hòa mình vào với khung cảnh xung quanh.
Đám hắc y phía sau không có chút đề phòng nào, bất quá tên pháp sư kia cũng duy trì khoảng cách đủ gần với đám người. Hắn cũng không ngốc, nếu bị áp sát, pháp sư như hắn liền muốn ngỏm.
Chờ chút, có gì đó không đúng lắm.
Xoạt!
Một đạo tàn ảnh lóe lên, tên ma pháp sư kia giật mình vội phòng ngự. Ma lực toàn thân tụ vào giáp ma lực quanh thân.
Những tên hắc y khác cũng cảm nhận được một tia sát khí sau lưng, thế là có vài người dừng lại quay lại xem.
“Bảo vệ tốt pháp sư, hắc, pháp sư cũng dám ở lại chơi ám sát?”. Tên dẫn đầu ra lệnh xong liền muốn tiếp tục đuổi theo, nhưng mà một giây sau, gương mặt hắn đột nhiên biến sắc.
Hắn thấy được Lạc Cảnh Thiên thân ảnh lóe lên, giống như tia chớp xẹt xẹt vài cái, sau đó ma lực quanh thân tên pháp sư kia đột ngột sụp đổ. Chỉ thấy Lạc Cảnh Thiên không biết lúc nào đã tháo xuống mũ giáp đang nhìn về hắn, bàn tay đưa lên cao.
Tách!
Xẹt xẹt xẹt!
Tên pháp sư kia trong nháy mắt bị chia năm xẻ bảy, hình ảnh hết sức kinh khủng.
Sau lưng Lạc Cảnh Thiên xuất hiện một cổng không gian, trước khi đi vào Lạc Cảnh Thiên còn đưa tay lên, hướng về tên kia giơ lên ngón giữa. Ngay sau đó, trước mặt đám người Sở Như Mộng cũng xuất hiện cổng không gian, cả đám lao vào trong rồi biến mất.
“Khốn kiếp!”. Tên dẫn đầu kia gương mặt đỏ bừng vì tức giận, hắn trực tiếp đem mũ giáp tháo ra ném xuống đất gầm thét.
“Lão đại, tên pháp sư kia ta biết, tên là Lạc Cảnh Thiên, còn nữ nhân kia là Sở Như Mộng, về phần ba tên khác ta không biết, do họ đeo mũ giáp nên ta cũng không nhận ra”. Một tên võ giả lục giai nhị đoạn đi tới nói.
“Hừ. Lạc Cảnh Thiên, Sở Như Mộng đúng không? Các ngươi chờ! Đi, chúng nhất định chạy không xa, cho ta tìm ra. Trên người chúng có mấy chục tấm huy chương, đủ cho chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, nhớ kỹ, mỗi nhóm ba người trở lên, đừng để chúng đánh lén”.
“Còn nữa, mở liên lạc, có bất cứ tình huống gì liền báo cáo. Ta sẽ liên hệ tìm thêm ba tên pháp sư, ta còn không tin lần này chúng sẽ thoát”. Tên dẫn đầu nghiến răng nói.
“Vâng, lão đại”.
…
Đám người Lạc Cảnh Thiên lúc này đã trốn đi được mấy chục cây số sau đó mới dừng lại.
“Mẹ nó, kém chút liền treo”. Lạc Cảnh Thiên thở ra một hơi rồi bạo tục nói, sau đó nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
“Ngươi bị thương?”. Sở Như Mộng nhíu mày hỏi.
“Tên pháp sư kia trên người có một đạo nguyền rủa phản phệ, nếu không phải thân thể ta cường hãn, sợ rằng lúc này đã nhục nhích không nổi”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.
Tên pháp sư kia là lục giai nhị đoạn, hắn biến thân, tốc độ lẫn sức mạnh đều đạt tới tam giai, cho nên mới có thể đủ sức giết tên kia. Hơn nữa trên người hắn có tới mấy chục đạo ma văn tạo thành một cái trận pháp phòng ngự ngăn cản được một nửa lực phản phệ, nếu không sợ rằng hắn lúc này đã chết.
Nghĩ lại hắn liền cảm thấy may mắn không thôi.
May là tên ngu xuẩn kia nguyền rủa cũng không hiểu rõ, cho nên thương thế của hắn mới chỉ ở mức này. Liếc mắt nhìn những người khác, Sở Như Mộng còn tốt, con hàng này thân thể liền mạnh hơn hắn nhiều, hơn nữa lúc chạy cũng không có bị đánh tới, nhưng ba người khác thì không may mắn như vậy.
Cả ba tên kia đều ít nhất nhận lấy ba đạo công kích, lúc này đã bị thương không nhẹ, bất quá so với hắn tốt hơn nhiều.
“Các ngươi dưỡng thương đi, ta đi quanh thăm dò một chút”. Sở Như Mộng đứng lên nói.
“Không cần, chúng ta đi vào trong không gian kính dưỡng thương, ta bố trí hai đạo ảo cảnh che giấu vết tích là được”. Lạc Cảnh Thiên nói.
Dứt lời, hắn liền lấy ra Bạch Cốt Tiêu bắt đầu thi triển ma pháp. Rất nhanh, đám người họ liền đi vào trong không gian kính, lúc này Lạc Cảnh Thiên mới yên tâm nằm xuống nghỉ ngơi.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc