“Lại gặp mặt”. Lâm Dũng mang theo đám người xuất hiện, nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên hắn liền khẽ cười nói.
“Ngươi là muốn tuyên chiến?”. Lạc Cảnh Thiên bình tĩnh hỏi.
“Không không không. Ta chẳng qua chỉ muốn thăm dò một chút thôi, thật muốn tuyên chiến sẽ không phải chỉ là một đạo ma lực như vậy”. Lâm Dũng vội lắc đầu nói.
“Bất kể mục đích của ngươi là gì ta đều không có hứng thú, cho nên, nếu tiếp tục đi theo ta. Cũng đừng trách ta động sát tâm”. Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nói.
“Tuyệt tình như vậy? Ngươi không sợ ta đem bí mật của ngươi nói ra?”. Lâm Dũng cười nhạt nói.
“Bí mật? Nói nghe một chút”.
“… Ngươi thật đúng là cho rằng ta không dám a?!”.
“Muốn nói liền nói ra, đừng ở đó lải nhải, được chứ?”.
“Hắc, biết ma pháp không gian kính đúng là khác biệt, không sợ quân đội biết được liền đem ngươi xử tử?”. Lâm Dũng cười lạnh nói.
“Quân đội? Không gian kính? A… ta hiểu được. Ý ngươi nói là tam đại Linh Quốc không có người biết sử dụng thứ ma pháp này. Chỉ có ngũ đại Tinh Quốc mới biết, cho nên ý ngươi là ta là người của ngũ đại Tinh Quốc, đúng không?”. Lạc Cảnh Thiên giống như hiểu ra vấn đề.
Khó trách người này vừa gặp liền bắn ra U Minh Hỏa, sợ rằng là nghĩ hắn muốn đánh lén đám người họ.
Lâm Dũng ngẩn ra, hắn không nghĩ tới Lạc Cảnh Thiên lại nói thẳng ra như wAS8a vậy. Hắn thật không sợ chết sao?!
Những người khác đồng loạt đều biến sắc.
Dù sao ngũ đại Tinh Quốc cùng tam đại Linh Quốc là kẻ địch, Lạc Cảnh Thiên lại biết ma pháp của ngũ đại Tinh Quốc, đây không phải là…
Đồng thời, những người đang quan sát cũng kinh ngạc.
“Hắn là người của ngũ đại Tinh Quốc?!”.
“Không phải”.
“Vậy tại sao…”.
“Không phải có tư liệu sao? Ngươi trực tiếp nhìn không phải tốt?!”.
“Ừm, sư phụ hắn là Thượng Cổ Tôn Giả? Khó trách. Bà ta vẫn luôn ở phía trung lập, nhưng cũng không đúng, bà ta lúc nào thu đồ? Không phải từ chuyện năm đó, bà ta liền đã không còn thu đồ nữa sao?!”.
“… Tiếp tục lật xuống xem”.
“Lạc Cảnh Thiên, nam, quan hệ nhân mạch… ừm? Ngươi xác định thứ này không có viết sai?!”.
“Không sai, là Hắc Hỏa Thiên Hà gửi tới, hơn nữa còn là tầng cao nhất”.
“Ta thiên, ca ca của Ám Thần phu nhân? Tới chỗ này làm quỷ gì? Chờ chút, còn người này là ai? Sở Như Mộng? Nữ sao? Làm sao lại liệt kê trong này? Thân phận… mẹ nó. Tử tước? Ngươi xác định thứ này không sai? Loại thân phận này còn tới chỗ chúng ta làm gì?!”.
“Không rõ, nhưng Ám Thần có truyền lời, chỉ cần không phải là phản quốc, làm gì đều mặc kệ, bao quát sống chết đều không cần lo. Nếu không ngươi cho rằng hắn âm thầm tiến hành bồi dưỡng không gian thú, mặc dù không vi phạm quy tắc, nhưng chúng ta sẽ mặc kệ? Hơn nữa cao tầng sẽ cho hai người này đi chỗ này mà không phải cấp cao hơn?”.
“… Vậy liền thú vị rồi đây. Xem ra Đông khu chúng ta lần này nổi danh”.
“Đừng vui mừng. Những khu khác cũng không phải ăn chay, ta nghe nói có một ít thế gia đệ tử cũng âm thầm đi vào, bất quá tư liệu ta cũng không biết được”.
Đám người quan sát thảo luận liên tục, sau đó dần dần liền tiếp tục quan sát.
Dù sao rất lâu rồi cũng không có chuyện như này xảy ra.
Lâm Dũng nhìn Lạc Cảnh Thiên nhíu mày, bất quá hắn xem như rõ ràng. Là hắn nghĩ sai, nếu như có thể tiến vào đây, hẳn là thân phận cũng không có vấn đề gì. Như vậy liền đơn giản.
“Đã như vậy, nếu không chúng ta cùng hợp tác, thế nào? Đôi bên cùng có lợi”. Lâm Dũng nói.
“Không có hứng thú”. Lạc Cảnh Thiên nói xong liền quay người rời đi.
Lâm Dũng đánh mắt cho những người khác, những người kia lập tức hiểu ý đem Lạc Cảnh Thiên vây lại.
Lạc Cảnh Thiên ánh mắt híp lại, trên thân phát ra sát khí cường đại. Lâm Dũng da đầu run lên, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng hốt, hắn vội kêu lên.
“Tất cả lui ra”.
Đám người không hiểu, nhưng cảm nhận được sát khí trên thân Lạc Cảnh Thiên, họ liền vội nghe theo.
Lạc Cảnh Thiên liếc nhìn hắn một cái, sau đó liền rời đi.
“Lão đại, ngươi đây là…”.
“Hắn giết rất nhiều người. Loại sát khí này không phải tự nhiên mà có, nếu như không nắm chắc, tùy tiện cùng loại người này động thủ là rất không sáng suốt. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn cũng không có xem chúng ta là địch nhân, đây là điểm tốt”.
“Điểm tốt?!”.
“Tối thiểu nhất hắn sẽ không tùy tiện ra tay với chúng ta. Lần này coi như xong, chờ an toàn trở lại Đông khu, điều tra hắn kỹ càng lại nói”.
Lâm Dũng rất có đầu óc, hắn biết loại sát khí kia cũng không phải tùy tiện có thể nắm giữ. Giết vài người? Đừng đùa. Hắn từng bị giam tại một nhà tù, nơi đó tội phạm giết người có thể nói nhiều như kiến, nhưng không có ai mang tới sát khí khủng bố như Lạc Cảnh Thiên.
Hắn nhớ rõ một vị lão đại trong đó từng nói với hắn. Gặp phải người có sát khí khủng bố không đáng sợ, dù cho đem ngươi dọa sợ cũng không đáng sợ. Nhưng gặp phải người có sát khí có thể đem linh hồn ngươi run rẩy, như vậy tuyệt đối đừng đắc tội, nếu đắc tội tốt nhất nắm chắc một kích tất sát, nếu không hắn sẽ trở thành ác mộng của ngươi.
Ban đầu hắn không hiểu, cũng không tin. Nhưng hiện tại hắn biết, loại sát khí kia thật tồn tại, hơn nữa còn tồn tại trên người một người trẻ tuổi như vậy.
Nhìn Lạc Cảnh Thiên thân ảnh rời đi, Lâm Dũng trong đầu suy nghĩ chạy rất nhanh. Hắn hiện tại có chút tò mò, Lạc Cảnh Thiên thân phận rốt cuộc là ai.
Lạc Cảnh Thiên cũng không quản Lâm Dũng nghĩ gì, hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ, nếu như Lâm Dũng lại lần nữa tới gây chuyện, như vậy người này sẽ bị hắn liệt vào danh sách nhất định phải chết.
Đừng nhìn luật lệ quân đội rất nghiêm, nhưng chỉ cần đem hắn kéo vào trong không gian kính, như vậy liền không còn chuyện gì đáng phải lo ngại cả.
Đem chuyện này ném ra sau đầu, Lạc Cảnh Thiên lại tiếp tục kế hoạch của mình.
Toàn bộ tinh cầu này không phải rất lớn, nhưng nếu tính trên con số đầu người chỉ vài trăm người như họ thì nó lại cực kỳ lớn. Mà lại, số lượng quái vật không gian cũng không phải rất nhiều, dù sao nơi này chỉ là một cái tinh cầu nhỏ mà thôi.
Tiến vào một vùng thảo nguyên, Lạc Cảnh Thiên sau khi giết chết gần trăm con quái vật, hắn đem chúng ném vào một bên chất thành đống rồi lại tiếp tục rời đi.
Nhưng mà lần này, sau khi theo dấu, hắn lại phát hiện chuyện ngạc nhiên khác.
Đống xác vẫn còn nguyên vẹn, nhưng mà lại có vài con quái vật không gian vây xung quanh, mà chính giữa lại là một loài sinh vật hoàn toàn khác.
“Đây là… Long Mã?!”.
Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc thốt lên.
Thứ này cũng giống như Kỳ Lân, đều là ma pháp sinh vật. Nhưng mà Kỳ Lân trong giới ma pháp cùng Kỳ Lân trong giới võ giả lại hoàn toàn là hai loại khác nhau.
Nếu như Kỳ Lân trong giới võ giả là ngựa có một sừng, thì Kỳ Lân trong giới ma pháp lại khác. Nó thân là ngựa, nhưng mà đầu lại là đầu rồng, có sừng như nai cùng hai sợi râu dài, có một bộ bờm rất dày, nó được gọi là Kỳ Lân, nhưng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ngay cả Lạc Cảnh Thiên cũng chỉ nghe kể.
Nghe đồn nó cũng là một loài ma pháp sinh vật, sánh ngang với thời Viễn Cổ Tinh Linh.
Mà thứ trước mặt này, ngoại hình mặc dù rất giống Kỳ Lân, nhưng thực tế nó hoàn toàn là hai loài khác nhau. Thứ trước mặt này gọi là Long Mã, thân ngựa, đầu giống sói, nhưng lại không có răng nanh như sói, hai lỗ tai của nó hoàn toàn ẩn vào bên trong, được bao phủ bởi lớp lông dày đặc. Không hề có sừng, nhưng mà có hàng hàng lông mày khá nhọn mọc chéo sang hai bên.
Long Mã là loại chiến kỵ rất mạnh, nhưng bản thân nó lại không có tính công kích.
Bản thân nó có một loại thiên phú giống như một loại cộng hưởng, võ giả ngồi trên lưng nó có thể hoàn toàn theo kịp tốc độ của nó để làm ra phản ứng.
Có điều bản thân nó lại không hề có tính công kích, chính là chạy rất nhanh, nhanh tới mức nào? Không phải bán thần cũng đừng nghĩ đuổi kịp. Loại ma pháp sinh vật này trời sinh liền có thể nắm giữ tốc độ vô cùng nhanh, đương nhiên, quy tắc là công bằng. Cho nên mới để cho nó không hề có lấy một điểm công kích nào.
Quan trọng hơn là, nó có thể dễ dàng chuyển hóa trạng thái bản thân, từ thực thể thành hồn thể. Có thể dễ dàng thoát được bất kỳ loại giam cầm nào bao quát không gian lẫn vật chất.
Trừ khi là chân thần xuất thủ mới có thể giết chết nó, nhưng cũng đừng nghĩ giam giữ được nó.
Long Mã giống như cảm nhận được Lạc Cảnh Thiên tiến tới, nó nhìn qua, bất quá cũng không hề động. Nó nắm giữ lấy trí tuệ nhất định, nó biết đám quái vật không gian cùng Lạc Cảnh Thiên không làm gì được nó, cho nên rất bình thản. Không có chút sợ hãi nào.
Lạc Cảnh Thiên lần đầu tiên quan sát Long Mã gần như vậy, dù là trong ký ức ác niệm, hắn cũng chỉ thấy qua Long Mã một lần. Hơn nữa còn ở khoảng cách rất xa, chớp mắt một cái liền không thấy bóng dáng.
Mà lần này, hắn mới nhìn được gần như vậy.
Đẹp!
Long Mã thật sự đẹp vô cùng.
Trên thân nó nắm giữ lấy khí thế của một vương giả cực kỳ ngầu, lại nắm giữ lấy vẻ đẹp của một tinh linh. Dưới chân bốc lên một vầng sáng nhàn nhạt, đứng dưới mặt đất giống như cả người đều đang phát sáng.
Hoàn mỹ!
Ngay cả Lạc Cảnh Thiên cũng nhịn không được nổi lên một tia tham niệm: nếu như có nó làm vật cưỡi thì tốt biết mấy.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc