Thực Thi Quỷ, nói trắng ra chính là một cái hắc ám sinh linh được tạo ra dưới địa ngục. Nghe tên thì có vẻ rất đáng sợ, nhưng mà thực tế nó cũng chỉ giống như mấy loài kền kền chuyên ăn xác thối, mà nó được tạo ra chính là vì để dọn dẹp vũ trụ.
Trong vũ trụ mỗi ngày có không biết bao nhiêu cuộc chiến tranh diễn ra, số lượng sinh linh chết đi phải đạt tới con số hàng tỷ sinh linh mỗi ngày. Nhưng so với vũ trụ khổng lồ, con số đó thật quá mức bé nhỏ.
Thực Thi Quỷ mạnh không? Nó cũng chỉ là con tốt thí trong vũ trụ, nhưng nếu như đặt ở thế giới này, nó lại mạnh tới đáng sợ. Chỉ có một điểm chính là, nếu như có một người nào đó kêu gọi nó, nó sẽ nhập vào cơ thể vật chủ, sau khi hoàn thành ước nguyện, nó sẽ đem vật chủ ăn sạch.
Hơn nữa, hắn không biết nên nói Trần Tuệ Dung ngu xuẩn hay là hắn may mắn. Bởi vì trên người hắn lúc này vẫn còn giữ lại khí tức của Ám Thần. Chỉ là một con Thực Thi Quỷ, nhìn thấy hắn còn không phải sợ muốn chết?!
“Các ngươi hôm nay tất cả đều phải chết!”. Trần Tuệ Dung âm thanh quái dị vang lên.
Đám người Long chủ kinh hãi lùi lại, ngay cả đám người Thánh địa cũng nhịn không được tránh xa ra. Hiện tại trên thân Trần Tuệ Dung khí tức quá khủng bố, ai cũng không biết bà ta hiện tại là tình huống gì.
Lạc Cảnh Thiên chống lên cơ thể, ánh mắt nhìn về phía Trần Tuệ Dung, lúc này thượng thế của hắn dưới sự trợ giúp của Hỗn Độn Châu đã ổn định rất nhiều. Hắn cười lớn nói.
“Ngươi là đang nằm mơ sao? Chỉ dựa vào thứ ngu xuẩn đó sao?”.
“Ha ha, ngươi đối với ma thần đại nhân không biết gì cả!”. Trần Tuệ Dung gương mặt vặn vẹo cười lạnh nói. Ngay sau đó, bà ta
“Lùi lại!”.
Long chủ kĩnh hãi thốt lên, ông ta lập tức lao thẳng tới Trần Tuệ Dung, một quyền đánh tới. Nhưng mà Trần Tuệ Dung giống như không thèm nhìn công kích của ông ta, chỉ hời hợt đánh ra một chưởng.
Phanh!
Long chủ bị đánh lùi lại mấy chục mét.
Làm sao có thể?!
Đám người kinh hãi không thôi. Long chủ thực lực thế nào họ rõ ràng, một mình ông ta có thể chống lại toàn bộ tứ tông của Thánh địa. Vậy mà hiện tại lại bị Trần Tuệ Dung một chiêu đánh lùi?!
“Rốt cuộc là thứ quỷ gì?!”. Long chủ nhìn tay mình bị đánh kém chút nát, bàn tay ông ta hiện tại biến thành một mảnh màu tím, nhìn vô cùng đáng sợ.
“Lui lại đi, để ta xử lí”. Lạc Cảnh Thiên chống lên thân thể đứng dậy nói.
“Thiên nhi!”. Lạc Vũ Quân cùng Phùng Nguyệt kinh hãi kêu lên.
“Cha, mẹ. Yên tâm, ta không sao”. Lạc Cảnh Thiên cười trấn an.
“Ngươi... xác định có thể làm được?”. Long chủ nhíu mày hỏi.
“Dùng miệng liền có thể giải quyết, không cần thiết cùng bà ta liều mạng. Chúng ta đánh không lại”. Lạc Cảnh Thiên nói.
Sau đó, trên thân Lạc Cảnh Thiên phát ra khí tức hắc ám cường đại vô cùng. Hắn ánh mắt đầy lạnh lẽo nhìn Trần Tuệ Dung quát lên.
“Tạp chủng! Cút về địa ngục cho ta!”.
“Ngươi...”.
Trần Tuệ Dung còn chưa nói hết lời liền cảm thấy cơ thể bắt đầu co giật, sau đó, một bóng đen từ trong cơ thể bà ta chui ra, nó hướng về phía Lạc Cảnh Thiên rống lên, sau đó sợ hãi xé ra không gian chạy trốn.
Dù sao Thực Thi Quỷ trong vũ trụ thật không gây ra được sóng gió gì, cho nên chúng nó cũng chẳng bị quy tắc ám chế. Cho nên mới có thể xé ra không gian đơn giản như vậy.
Chỉ là, Lạc Cảnh Thiên lại phát hiện, sau khi nó xé ra không gian rồi chui vào, hắn phẳng phất nghe thấy được âm thanh gào thét cùng một tia ma lực cực kỳ cường đại.
Khó trách!
Đây hẳn là nguyên nhân mà Thượng Cổ Tôn Giả muốn hắn làm. Thế giới này bị kết giới cách ly!
Cưỡng ép phá hủy? Như vậy thế giới này cũng đi theo mà diệt vong. Cho nên chỉ có thể tìm ra nguyên nhân từ bên trong mới có thể phá bỏ kết giới.
Sau khi Thực Thi Quỷ rời khỏi thân thể Trần Tuệ Dung, bà ta liền như diều đứt dây ngã xuống đất, cơ thể bắt đầu có dấu hiệu mục nát. Ngay sau đó, Lạc Cảnh Thiên nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, không chỉ là hắn, những người khác cũng thấy được.
Linh hồn bà ta ra khỏi cơ thể, vẫn dáng vẻ đó, nhưng nhiều hơn một tia dữ tợn.
“Ta làm quỷ cũng không tha cho các ngươi!”.
“Muốn chạy? Muộn”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh, bàn tay bắt đầu bấm phá quyết, thủ ấn, sau đó xẹt một cái, linh hồn của Trần Tuệ Dung bị hắn giam lại trên không trung.
Tiếp đó, Lạc Cảnh Thiên đi tới, dùng ma pháp đem toàn bộ ký ức của bà ta rút ra, mất khoảng một lúc, hắn liền tiện tay đem linh hồn bà ta xé nát.
Xoạt!
Thấy Lạc Cảnh Thiên quay người, toàn bộ đám người bao quát yêu tộc đều sợ hãi lùi lại một bước. Giống như Lạc Cảnh Thiên chính là ôn thần nên họ phải tránh.
“... Cần thiết không? Đều là người trưởng thành, một chút tình cảnh này cũng bị doạ còn đòi làm võ giả? Về nhà nuôi heo đi a”. Lạc Cảnh Thiên châm chọc nói.
“Lão đại, vừa rồi....”. Dạ Vũ nuốt một ngụm nước bọt hỏi.
“Hiện tại không phải lúc tò mò. Chúng ta bây giờ cần làm là chuẩn bị đối phó kẻ địch sắp tới”. Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.
Xoạt.
Hắn vừa dứt lời, bên phía Thánh địa lập tức lùi lại, cả đám đều dùng ánh mắt đề phòng nhìn hắn.
???
Lạc Cảnh Thiên trên đầu xuất hiện ba cái dấu chấm hỏi.
Đám người này bị ngu rồi?!
“Làm gì cũng không nên làm quá tuyệt. Đừng ép chúng ta liều mạng, dù yêu tộc các ngươi thắnh cũng sẽ tổn thất nặng nề!”. Tô Kiệt trầm giọng nói.
“Không cần thiết chứ?”. Long chủ nhíu mày nói.
“... Ta lại không nói họ”. Lạc Cảnh DCvpr Thiên bất đắc dĩ nhún vai nói.
“Vậy ý ngươi là...”.
“Trần Tuệ Dung bà ta là người của Thần địa”.
Lạc Cảnh Thiên lúc này sắc mặt trầm xuống rồi thả ra tin tức nặng ký.
“Cái gì?”. Toàn bộ đám người kinh hãi thốt lên.
Sau đó...
Ha ha ha.
Đám lĩnh đội Thập Tông cao tầng ôm bụng cười lớn.
“Chết cười ta, đường đường Băng Cung chi chủ lại làm chó săn cho Thần địa. Ha ha ha, chuyện này truyền ra chắc chắn khiến người khác cười rụng răng”.
“Ta cũng thấy vậy. Không được, ta nhịn không được. Ha ha ha”.
“Mặc dù Trần Tuệ Dung làm nhiều thứ quá đáng, nhưng ngươi bịa đặt như vậy không thấy rất quá đáng sao?”. Tôn Quân Hàn nhíu mày nói.
“Bịa đặt? Có lẽ ngươi còn không biết bà ta đã làm những gì đâu, vậy ta nói cho ngươi biết”.
“Bà ta không chỉ là người của Thần địa, thậm chí bà ta sớm đã trở thành người của Thần địa nhiều năm trước rồi. Các ngươi có thể tự đi điều tra, mỗi năm bà ta đều sẽ bắt 10 người đưa đến Thần địa, những người mất tích bao gồm...”.
Lạc Cảnh Thiên kể ra một đống tên, đám người Thánh địa ban đầu là sửng sốt, sau đó là kinh ngạc, cuối cùng chính là kinh hãi. Bởi vì Lạc Cảnh Thiên nói những cái tên kia, trong đó có không ít người họ biết.
Dù sao đều là đệ tử Thánh địa, bản thân mất tích cũng sẽ dẫn tới chú ý. Nhưng ai cũng không nghĩ tới điều này, nhưng hiện tại Lạc Cảnh Thiên nói ra, họ phát hiện lại là thật.
Chẳng lẽ, Trần Tuệ Dung thật là người của Thần địa?!
“Ngươi... có bằng chứng chứ?”. Thiên Nhất Tiếu hít sâu một hơi trầm giọng hỏi.
“Bằng chứng? Đây không phải là kiện cáo, ta cũng không có nghĩa vụ phải cho ngươi xem”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.
“Thiên nhi, ta muốn xem”.
Ngay lúc này, Phùng Nguyệt âm thanh vang lên.
“Mẹ?”. Lạc Cảnh Thiên nhất thời ngẩn ra.
“Thiên nhi, ta muốn biết rốt cuộc Trần Tuệ Dung là người như nào”. Phùng Nguyệt âm thanh có chút đè nén.
Lạc Cảnh Thiên nhất thời trầm mặc, hắn hiểu cảm giác của nàng. Chứng kiến mẹ của mình chết, lại còn bị bêu danh, nàng làm sao có thể tin được người trọng danh dự như Trần Tuệ Dung lại là chó săn của Thần địa được.
“Mẹ, ta có thể cho ngài xem, nhưng... ngài tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý một chút”. Lạc Cảnh Thiên nói.
Phùng Nguyệt nặng nề gật đầu. Mặc dù bà ta không muốn tin tưởng, nhưng tính cách của Lạc Cảnh Thiên bà ta biết quá rõ, hắn không thể nào nói dối mình.
Lạc Cảnh Thiên ngón tay chỉ lên huyệt thái dương, tay còn lại bắt đầu bấm pháp quyết, sau đó một đạo ma lực bắn ra tạo thành một cái hình ảnh.
Nói đúng hơn chính là Lạc Cảnh Thiên đang dùng ma pháp, biến ký ức lấy được từ Trần Tuệ Dung thành hình ảnh cho đám người xem.
Sau đó...
Đám người có chút kinh hãi khi phát hiện được bộ mặt thật phía sau của Trần Tuệ Dung. Không ai nghĩ tới Trần Tuệ Dung lại là người như vậy.
Vốn dĩ ban đầu họ chỉ cho rằng Trần Tuệ Dung có chút cực đoan, nhưng mà khi thấy Trần Tuệ Dung dùng đệ tử Thánh địa làm vật thí nghiệm, cùng với những hình ảnh tàn nhẫn phía sau, cả đám đều lạnh run người.
Nhất là Tô Thanh Ảnh, bởi vì nàng là đệ tử của Trần Tuệ Dung, nàng không ngờ rằng bản thân cũng chỉ là một vật thí nghiệm trong mắt Trần Tuệ Dung. May mắn là có Lạc Cảnh Điềm ở đó, cho nên bà ta mới không có xuống tay trước với nàng.
(Hôm nay 1c nhé, cái máy tính chết bầm lại hỏng rồi, cứ tự động khởi động lại suốt, từ 18h đến 21h nó cứ lên chưa được 5 phút lại khởi động lại. Cay vcl)