Trên người Lạc Cảnh Thiên phát ra một luồng sức mạnh vô cùng thánh khiết.
Tinh Tú Hộ Mệnh!
Đây là cấm chú, nhưng Lạc Cảnh Thiên không có bất kỳ do dự nào, hắn đem sinh mệnh cùng tinh huyết của mình chuyển vào cơ thể Lạc Cảnh Điềm.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy được, Lạc Cảnh Điềm sinh mệnh lực đang tăng trở lại, mà Lạc Cảnh Thiên lại bắt đầu hiện ra dấu hiệu suy nhược. Mấy người Dạ Vũ trơ mắt nhìn lại không biết nên làm cái gì.
Chỉ là ngay lúc này, một đám người đột ngột lao tới.
Không phải ai khác, chính là mấy người Long chủ.
Vốn dĩ nơi này cách Tây Mạc Ma Tộc rất xa, nhưng mà do Lạc Cảnh Thiên bố trí không ít cổng không gian, cho nên Long chủ dựa vào đó mang theo người bên dưới, chỉ mất có một ngày liền lao tới Thất Thải Sơn.
Hơn nữa không chỉ có mình ông ta, còn có cả cha mẹ hắn, Lạc Vũ Quân cùng Phùng Nguyệt. Thậm chí ngay cả Lạc Thiên Y cùng mấy người Tiêu Nhược Thủy, Tố Băng Băng cũng tới.
Nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên sinh mệnh dấu hiệu đang dần suy yếu, mấy người Lạc Thiên Y vội lao tới.
“Tránh ra”.
Lúc này, tiểu Nguyệt đột nhiên quát lên, đám người biết năng lực thần kỳ của nàng, cho nên đều nhường ra một lối đi cho nàng đi tới.
Tiểu Nguyệt đi tới, phát hiện lúc này Lạc Cảnh Thiên cùng Lạc Cảnh Điềm đang ở một trang thái thần kỳ, nếu như cưỡng ép cắt đứt, như vậy cả hai tuyệt đối sẽ chết. Nhưng nếu như cứ để mặc như vậy, Lạc Cảnh Thiên sẽ bị chính mình tiêu hao sạch sẽ sinh mệnh lực mà chết.
Dù cho có Hỗn Độn Châu bổ sung cũng vô dụng, năng lực bổ sung cùng tiêu hao hoàn toàn không phải ở một cái cấp bậc.
Lạc Cảnh Điềm nội tạng đều bị nát, thậm chí ngay cả Linh Tâm cũng đã vỡ làm mấy mảnh, muốn duy trì sự sống, thậm chí là để nàng khôi phục lại là một điều cực kỳ khó khăn. Tiêu tốn một số 1S3IH lượng lớn sinh mệnh lực, ước tỉnh sinh mệnh lực phải đạt tới trăm cái cấp độ Tử Linh cảnh đỉnh phong may ra mới có thể. Đủ biết lượng sinh mệnh lực tiêu hao khủng bố cỡ nào.
Tiểu Nguyệt hai tay nắm lại với nhau đặt trước ngực, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Lúc này, thời gian giống như bị ngưng đọng, không có bất kỳ người nào có thể hành động hay di chuyển, thậm chí là tư duy cũng tạm thời bị đình chỉ.
Nguyệt Thần từ trên cao xuất hiện, ánh mắt nhìn xuống tiểu Nguyệt, giọng nói ôn như vang lên.
“Tiểu Nguyệt, ngươi biết mình đang nói gì không?”.
“Sư phụ, tiểu Nguyệt biết. Mặc dù rất không nỡ, nhưng ca ca là người thân duy nhất trên đời của ta. Cho nên bất kỳ giá nào ta cũng muốn cứu lấy ca ca, mong sư phụ thành toàn”. Tiểu Nguyệt đáp.
“Như vậy suốt kiếp này ngươi cũng sẽ không gặp lại hắn, ngươi có thể chịu nổi?”. Nguyệt Thần hỏi.
“Sư phụ, mạng ta là ca ca cứu, cũng vì ca ca mà ta mới trở thành Trị Liệu Sư, cũng nhờ ca ca ta mới có thể có được ngày hôm nay. Mặc dù ca ca bình thường không có quan tâm ta quá nhiều, nhưng ta biết đó là vì ca ca có rất nhiều chuyện phải làm. Ta không có oán trách gì, hôm nay ca ca vì tỷ tỷ trả giá nhiều như vậy, cho nên ta muốn vì ca ca làm chút gì đó. Nhưng với năng lực hiện tại… ta không có cách nào cả. Sư phụ, chỉ có ngài mới có thể giúp ta, cho dù đời này cũng không thể gặp lại ca ca, cho dù linh hồn ta bị đọa đầy nơi địa ngục vĩnh hằng, ta cũng không hối hận”. Tiểu Nguyệt nói.
“... Thật là một nha đầu thiện lương. Được rồi, xem như tiểu tử này may mắn, nhân quả này cũng nên cắt đứt từ đây”. Nguyệt Thần thở dài nói, sau đó cánh tay vung lên, nguyệt lực từ bàn tay nàng bay ra rơi vào trên người Lạc Cảnh Thiên cùng Lạc Thiên Y.
Ngay sau đó, sinh mệnh lực điên cuồng sinh sôi tràn vào cơ thể hai người, chỉ mất vài giây, Lạc Cảnh Điềm thương thế đã hoàn toàn khỏi hẳn. Mà Lạc Cảnh Thiên sinh mệnh lực cũng trở lại như lúc ban đầu.
Tiểu Nguyệt quay lại nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên, sau đó vội vàng chạy tới, cúi đầu xuống hôn lên trán hắn rồi nói.
“Ca ca, tiểu Nguyệt sau này không thể ở bên cạnh ngươi, ngươi nhất định phải sống cho tốt. Ta sẽ ở Nguyệt Vực cầu nguyện cho ngươi”.
Dứt lời, tiểu Nguyệt liền đi tới bên cạnh, chỉ là ngay khi Nguyệt Thần muốn mang nàng đi thì đột nhiên dừng lại, quay người lại liền thấy được linh hồn Lạc Cảnh Thiên đang đứng đó không nói lời nào.
“Không nghĩ tới ngươi lại đã đạt tới cấp độ này, không gian năng lực rất mạnh, lại có thể lách qua thời gian ngưng đọng của ta. Ngươi đi ra, là muốn để tiểu Nguyệt ở lại? Ngươi phải biết hậu quả ngươi sẽ thế nào”. Nguyệt Thần lạnh nhạt nói.
“Nguyệt Thần quá khen, ta còn kém nhiều lắm. Ta cũng không phải muốn giữ tiểu Nguyệt lại, bởi vì hiện tại bất kể là năng lực hay những thứ khác, ta đều không có tư cách đem nàng từ tay ngài cướp lại. Ta chỉ muốn nói là, hi vọng ngài có thể dẫn nàng đi ngao du vũ trụ, nha đầu này rất thích đi du lịch, hơn nữa còn rất tham ăn. Nghe nói Tuyết Vực có không ít thứ ngon, ngài có thể dẫn nàng tới đó một lần chứ?”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.
“A. Xem ra ta cũng không cần vì ngươi mà tiếp tục đau đầu, xem như ngươi còn có lương tâm quan tâm nha đầu này. Tốt thôi, ta đáp ứng ngươi, dù sao tại Nguyệt Vực cũng rất nhàm chán, vũ trụ lớn như vậy, ta cũng muốn đi ra xem một chút”.
“Ca ca, ngươi nhất định phải bảo trọng”. Tiểu Nguyệt lúc này khóe mắt đã nhỏ ra vài giọt lệ, nàng đưa tay lên gạt lấy, âm thanh nức nở nói.
Lạc Cảnh Thiên cười nhìn nàng, sau đó nhìn Nguyệt Thần, cúi người 45 độ nói.
“Làm phiền ngài”.
Nguyệt Thần mỉm cười gật đầu liền mang theo tiểu Nguyệt biến mất tại chỗ.
Cùng lúc đó, thời gian cũng trở lại như cũ, Lạc Cảnh Thiên linh hồn nháy mắt liền trở lại cơ thể. Hắn bàn tay thu lại, lúc này Lạc Cảnh Điềm hô hấp đã bình ổn, hiện tại nàng chỉ là do quá mệt mỏi nên chìm vào giấc ngủ. Thân thể nàng đã hoàn toàn khỏe mạnh như lúc đầu.
Lạc Cảnh Thiên thở ra một hơi, ánh mắt nhìn qua Lạc Thiên Y. Lạc Thiên Y hiểu ý đi tới ôm lấy Lạc Cảnh Điềm bế lên. Lùi lại phía sau giao cho Phùng Nguyệt.
Thấy hai người không sao, đám người gương mặt đều hiện vẻ mừng rỡ, nhưng mà rất nhanh Tiêu Nhược Thủy liền biến sắc, gấp gáp hỏi.
“Tiểu Nguyệt đâu?!”.
Mấy người nhìn quanh không thấy tiểu Nguyệt, họ nhất thời sửng sốt. Làm sao mới chỉ trong chớp mắt, một người sống sờ sờ lại biến mất?!
Thấy thái độ lạnh như băng của hắn, đám người ngậm miệng không nói. Ai cũng biết lúc này Lạc Cảnh Thiên đang tức giận.
“Thiên nhi, ngươi không sao chứ?”. Lạc Vũ Quân vội vã đi tới quan tâm hỏi. Mà Phùng Nguyệt lúc này đang ôm lấy Lạc Cảnh Điềm, ánh mắt đầy ân cần nhìn qua.
Lạc Cảnh Thiên mỉm cười lắc đầu, sau đó liếc mắt qua thấy đám người đại trưởng lão đang cùng Thánh địa đại chiến, hắn ánh mắt tràn ngập sát khí. Nháy mắt liền bộc phát, sát khí như ngưng thực lao thẳng lên không trung làm toàn bộ những người khác giật bắn người.
“Làm… làm sao có thể?!”. Trần Tuệ Dung nhìn thấy Lạc Cảnh Điềm sinh mệnh lực dồi dào không có bất kỳ dấu hiệu bị thương nào, bà ta trừng lớn con mắt thốt lên.
Lạc Cảnh Thiên quay người, nhìn Lạc Vũ Quân cùng Phùng Nguyệt, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của đám người, hắn liền quỳ xuống.
“Thiên nhi ngươi…”.
“Cha, mẹ. Ân dưỡng dục, ta suốt đời sẽ không quên”.
“Thiên nhi, ngươi muốn làm gì?”. Lạc Vũ Quân biến sắc hỏi.
“Mẹ! Ta biết Trần Tuệ Dung là mẹ ngài, nhưng… cho dù ngài hôm nay có hận ta, không nhận đứa con như ta. Ta hôm nay cũng muốn đem Trần Tuệ Dung băm thành mảnh vụn”. Lạc Cảnh Thiến nghiến răng nói.
“Ngươi…”. Phùng Nguyệt há mồm muốn nói nhưng lại nói không ra lời.
Trần Tuệ Dung là mẹ của nàng, Lạc Cảnh Thiên lại là con trai nàng. Nếu như phải làm ra lựa chọn, nàng thật không biết nên chọn ai. Nàng hận Trần Tuệ Dung sao? Hận! Nhưng nói cho cùng, Trần Tuệ Dung cũng là mẹ của nàng. Phùng Nguyệt đương nhiên không muốn mẹ mình chết.
Nhưng Lạc Cảnh Thiên, mặc dù không phải con trai ruột, nhưng mấy chục năm qua, nàng sớm đã xem Lạc Cảnh Thiên là con ruột, tình cảm bà dành cho Lạc Cảnh Thiên so với Lạc Cảnh Điềm không kém chút nào.
Hiện tại Lạc Cảnh Thiên lại muốn giết mẹ của nàng, nhất thời Phùng Nguyệt không biết phải nói gì. Bởi vì Phùng Nguyệt làm những chuyện kia thật sự rất quá đáng. Quá đáng tới mức ngay cả người hòa ái như nàng cũng tức giận không thôi.
Lạc Cảnh Thiên dập đầu ba cái, sau đó đứng dậy, ánh mắt lăng lệ nhìn phía trước, âm thanh lạnh lùng vang lên.
“Long chủ, làm phiền ngươi cùng đại trưởng lão cản lại những người khác. Ta muốn tự tay giết chết bà ta!”.
Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ