Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 320: Là hắn! Thật là hắn!



Nhìn bên phía yêu tộc số người đứng áp đảo hoàn toàn Thánh địa, mà bên Thánh địa cũng chỉ có một mình Lạc Cảnh Điềm còn có thể đứng. Kết quả thế nào không nói cũng biết.

“Chúng ta thắng, các ngươi không có ý kiến chứ?”. Đại trưởng lão cười nhạt nhìn đám người Trần Tuệ Dung hỏi.

“Chậc chậc, cái này đánh, ba ba vang lên. Ha ha, ta phẳng phất thấy được gương mặt chúng đều tái rồi”. Mấy người trong Thập Tông cao tầng cười lớn châm chọc.

Vừa rồi bên phía Thánh địa nói bóng nói gió, họ nhịn đã rất lâu, hiện tại có thể đánh trở về.

Cảm giác này… thoải mái!

“Hừ. Mới hòa mà thôi, vẫn còn một ván đấu cuối cùng, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu”. Trần Tuệ Dung sắc mặt khó coi nói.

Nhưng mà, ẩn dưới vẻ mặt đó lại là một nội tâm cười tươi như hoa. Tổn thất vài cái di tích cao cấp không tính là gì, bởi vì chỉ cần Lạc Cảnh Điềm thua, như vậy mà ta nhận được là tương lai vô hạn của Thánh địa.

“Đánh tiếp? Các ngươi còn ngươi có thể đánh sao? Ha ha, lão… đại tỷ, có đại tỷ chúng ta ở đây, các ngươi còn muốn thắng? Lam Khả Vi nha đầu kia chỉ là cậy mạnh, đại tỷ chúng ta mới thật là đại lão. Các ngươi ai có thể chiến?”. Dạ Vũ lúc này cũng chen vào lời nói của đám người. Hắn cao hứng tới mức kém chút liền đem “lão đại” nói ra. May mắn dừng lại kịp.

Chỉ là, ngay sau đó, hắn đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát. Hơi run rẩy quay đầu lại liền thấy được ánh mắt như muốn giết người của Lạc Cảnh Thiên. Hắn mới nhớ tới vừa rồi mình nói cái gì, thế là vô thức lùi lại một chút, chỉ cẩn có một chút gió động cỏ lay hắn liền lập tức chạy.

Đáng tiếc là Lạc Cảnh Thiên chỉ trừng mắt nhìn hắn một cái, cũng không có nói gì.

“Điềm Điềm, ngươi… còn có thể chiến?”. Trần Tuệ Dung nhíu mày hỏi.

“Ta… còn có thể”. Lạc Cảnh Điềm nghiến răng nói, sau đó cố gắng đứng dậy, nhưng mà tác dụng phụ từ Tương Âm Huyền Băng Cầm tạo ra nàng không gánh được. Hiện tại nàng toàn thân đã không còn chút sức lực nào.

Nhìn thấy vậy, Trần Tuệ Dung nhìn qua mấy người Tô Kiệt hỏi ý kiến, cả đám đều thở dài lắc đầu.

Toàn bộ Thánh địa, có đệ tử nào vượt qua được Lạc Cảnh Điềm chứ? Với biểu hiện của nàng vừa rồi, thậm chí có khả năng đánh tay đôi với Thánh cảnh trung kỳ, nhưng vẫn bại bởi CiFXD Lạc Cảnh Thiên.

Hiện tại nàng không đánh được, cho người khác lên đơn thuần chính là tặng đầu người.

Kéo dài thời gian? Không tồn tại. Yêu tộc sẽ không cho cơ hội đó, cho nên kết quả cuối cùng Thánh địa thua. Đây là kết quả họ rất khó tiếp nhận, nhưng vẫn phải nhận.

Bởi vì đánh cuộc chính họ đưa ra, dám làm thì dám chịu. Không chịu không được, yêu tộc tức giận lên họ cũng không dám đối cứng. Hậu quả họ gánh không nổi.

“Chúng ta nhận thua. Hai cái di tích cao cấp chúng ta sau ba ngày sẽ nhường lại, cùng với ba cái điều kiện. Các ngươi có điều kiện gì có thể nói, chỉ cần không cần quá đáng là được”. Trần Tuệ Dung thở dài, nhìn yêu tộc nói, nhưng trong lòng bà ta hiện tại lại vô cùng vui vẻ. Bởi vì Lạc Cảnh Điềm cùng bà ta đánh cuộc, bà ta thắng, cho nên nàng phải vô điều kiện nghe lời bà ta.

“Ta… không có… thua!”. Lạc Cảnh Điềm lúc này không biết lấy khí lực từ đâu ra, nàng cắn răng chống lên bản thân, cơ thể có chút lảo đảo, nhưng vẫn kiên trì đứng vững.

Nhìn thấy cảnh này, Lạc Cảnh Thiên đau lòng không thôi. Ánh mắt hắn hiện lên vẻ kiên định, quay lại nhìn về phía đại trưởng lão, đại trưởng lão hiểu ý mỉm cười gật đầu.

Hít sâu một hơi, Lạc Cảnh Thiên nhìn Trần Tuệ Dung, hắn gắng tạo ra giọng the thé nói.

“Điều kiện thứ nhất, chúng ta muốn Lạc Cảnh Điềm”.

“Cái gì?!”.

Toàn bộ Thánh địa đều sửng sốt đồng thời thốt lên. Lạc Cảnh Điềm ngẩn ra nhìn Lạc Cảnh Thiên lộ vẻ khó hiểu.

“Không được. Yêu tộc các ngươi đừng có quá phận, Điềm Điềm không phải vật phẩm giao dịch”. Trần Tuệ Dung quát lớn.

“A… là ta nói không rõ, ta nói lại”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nhếch miệng giải thích.

“Ngươi không cần…”.

Trần Tuệ Dung còn chưa nói xong liền bị hắn cắt đứt.

“Điều kiện đầu tiên chính là, Trần Tuệ Dung, cung chủ Băng Cung, ta muốn ngươi, thả tự do cho Lạc Cảnh Điềm!”. Lạc Cảnh Thiên cũng không có tiếp tục giả tạo giọng nói mà là dùng giọng thật của mình, nghiến từng chữ nói.

Trần Tuệ Dung ngẩn ra, đám người Thánh địa cũng ngẩn ra. Lạc Cảnh Điềm cũng ngẩn ra.

Không ai nghĩ tới người đẹp như Lạc Cảnh Thiên, mới vừa rồi âm thanh mặc dù có chút trung tính nhưng cũng không có gì lạ. Nhưng mà hiện tại lại là âm thanh nam tính, đại não của họ đều đứng máy ba giây.

“Ngươi… là nam vẫn là nữ?”. Trần Tuệ Dung kinh nghi hỏi.

“Ta là nam hay nữ không cần ngươi bận tâm, điều kiện này ngươi phải đáp ứng, không đáp ứng cũng phải đáp ứng!

“Ta! Muốn! Ngươi! Trả! Tự! Do! Cho! Nàng!”.

Trần Tuệ Dung cảm thấy âm thanh này có chút quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra đã từng nghe thấy qua ở đâu, ngược lại là Lạc Cảnh Điềm, nàng lúc này đều ngẩn người.

Âm thanh này, gần 10 năm qua, nàng cỡ nào mong muốn muốn nghe lại lần nữa.

Cái cảm giác quen thuộc lúc đầu…

Khó trách!

Là hắn! Thật là hắn!

Nhất thời, Lạc Cảnh Điềm hai hàng nước mắt nhỏ xuống.

“Điềm Điềm là cháu ngoại ta, nàng tại Băng Cung rất tự do, không cần ngươi phải bận tâm. Ngươi rốt cuộc là ai?”. Trần Tuệ Dung cau mày hỏi.

“Rất tự do? Cháu ngoại? Ta rất hiếu kỳ, trên đời này có bà ngoại nào lại dùng tính mạng cha mẹ cháu ngoại mình uy hiếp nàng, để nàng phải theo ngươi trở về Băng Cung. Ta rất hiếu kỳ, trên đời này làm sao lại có loại bà ngoại dùng tính của ca ca nàng để lập uy uy hiếp cháu ngoại mình. Ta rất hiếu kỳ, trên đời này làm sao lại có loại bà ngoại máu lạnh như vậy đây? Trần Tuệ Dung, Băng Cung cung chủ, ngươi có thể trả lời cho ta biết, nàng sống tại nơi đó, là tự do? Vẫn là bị giam lỏng?”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.

“Ngươi đừng có mà hồ ngôn loạn ngữ! Ngươi biết cái gì? Ta đều vì nàng tốt!”. Trần Tuệ Dung thẹn quá hóa giận nói.

Mà đám người Thánh địa đều duy trì sự trầm mặc. Mặc dù họ có nghe đồn qua, nhưng mà hiện tại trực tiếp bị phanh phui ra, lại thêm phản ứng của Trần Tuệ Dung, họ đều cảm thấy thật xấu hổ. Lại nhìn Lạc Cảnh Điềm, khó trách nàng lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, lúc nào cũng đối xử với người xung quanh lạnh nhạt như vậy.

Đổi lại là họ, có lẽ họ đều sẽ điên.

“Hồ ngôn loạn ngữ sao? Vậy ta làm sao nghe nói, có người nào đó, cảm thấy thiên phú của cháu ngoại mình quá mức xuất sắc, nhưng lại không thể khống chế. Cho nên muốn dùng một loại gọi là “thiên phú di truyền thuật” cùng “khôi lỗi thuật”, lại cùng với một người nam tử có thiên phú xuất chúng, lợi dụng hai loại bí thuật đó biến nàng thành một cái máy đẻ, liên tục không ngừng cung cấp cho Thánh địa nguồn máu mới đây?”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh càng lúc càng lạnh, càng về sau âm thanh hắn gần như hóa thành sát khí.

Mấy người đại trưởng lão biến sắc, họ kinh hãi há to mồm, đánh chết họ cũng không nghĩ tới Trần Tuệ Dung lại muốn đối xử như vậy với Lạc Cảnh Điềm. Khó trách Lạc Cảnh Thiên từ lúc vừa bước vào Tây Mạc Ma Tộc lại điên cuồng như vậy, nhất quyết đòi bằng được một cái điều kiện.

Nghĩ tới việc nếu như đánh thua, Lạc Cảnh Điềm tương lai sẽ phải đón nhận tai hại như nào, đám người nhịn không được rùng mình một cái. Ánh mắt nhìn về phía Trần Tuệ Dung đầy vẻ chán ghét cùng kinh tởm.

Mà đám người Thánh địa đều kinh hãi tới mức kêu ra tiếng. Nhất là mấy người Tô Kiệt, Tôn Quân Hàn cùng Thiên Nhất Tiếu.

Họ biết Trần Tuệ Dung nhiều năm, nhưng trong ấn tượng của họ bà ta chỉ là một người coi trọng danh dự nặng mà thôi. Nhưng nghe được điều này từ Lạc Cảnh Thiên, họ đều dùng ánh mắt chán ghét nhìn Trần Tuệ Dung.

Lạc Cảnh Thiên nói đúng, người như vậy cũng xứng làm bà ngoại của Lạc Cảnh Điềm?!

Mà Lạc Cảnh Điềm nghe xong, gương mặt đều tái rồi.

Nàng không nghĩ tới Trần Tuệ Dung lại có âm mưu ác độc đến như vậy.

“Ngươi muốn phỉ báng người khác cũng đừng dùng lí do nhảm nhí này. Đừng cho rằng ai cũng ngu xuẩn tin vào lời nói của ngươi”. Trần Tuệ Dung cười lạnh nói, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh hãi.

Người này làm sao biết được kế hoạch này?!

“Ồ, thật sao? Ngươi cho rằng đám Thánh Y Vệ có thể bảo thủ bí mật sao? Cái loại tổ chức ngu xuẩn như vậy, ta phái người lẻn vào quá dễ dàng. Thậm chí người của ta ở trong đó đều thăng lên làm Thánh Vệ Quân Đoàn Trưởng ngươi đều không biết. Mấy thứ bí mật đó có gì lại khó phát hiện đây? Ngươi thu thập nguyên liệu cùng các loại độc tố, có cần ta đưa ra nội dung, cho ba vị Thánh địa cao tầng còn lại xem xem phải hay không?”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.

Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy Phương nhổ lông, triết lý cuộc sống: lột sạch, nhổ sạch, quét sạch, đi đến đâu càn quét đến đó :))
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.