“Điềm Điềm, ngươi thế nào?”. Tô Thanh Ảnh thấy Lạc Cảnh Điềm ngồi trên cây một mình nhìn về phía xa, trên mặt còn giống như mới khóc, nàng liền bay lên ngồi bên cạnh kỳ quái hỏi.
“Ta không sao, ngươi lên đây làm gì? Ta với ngươi quan hệ cũng không tốt tới mức có thể nói chuyện riêng chứ?”. Lạc Cảnh Điềm ẩn dấu tâm từ, lạnh nhạt liếc qua hỏi.
“Đừng như vậy, ta biết ngươi rất chán ghét Thánh địa, ta cũng biết ngươi không muốn cùng ta tiếp xúc là vì không muốn phải sau này khó xử. Nhưng mà chuyện của trưởng bối gây ra, ngươi làm sao phải chút giận lên người khác chứ?”. Tô Thanh Ảnh nhẹ giọng nói.
“Nếu như ta nói ta từng thề sẽ diệt Băng Cung, ngươi còn cho rằng như vậy hay không?”. Lạc Cảnh Điềm cười lạnh hỏi.
“Cái gì? Ngươi… vì cái gì?”. Tô Thanh Ảnh kinh hãi hỏi.
“Vì cái gì? Hỏi rất hay. Ta cũng muốn hỏi vì cái gì. Vì cái gì năm đó Trần Tuệ Dung bà ta không cho cha mẹ ta đi cứu ca ta. Vì cái gì không cho ca ta con đường sống? Nếu không phải ca ta phúc lớn mạng lớn, sợ rằng sớm đã bị ma thú cắn nuốt ngay cả xương cốt cũng không còn”.
“Hắn vì cứu ta mất đi một con mắt. Vì để cho gia tộc không bị tàn sát mà phải tha hương nơi đất khách quê người”.
“10 năm, đã sắp 10 năm. Ngươi biết gần 10 năm qua ta sống tại Băng Cung, mỗi thời mỗi khắc đều muốn biết hắn lúc này sống ra sao. Đều muốn biết hắn còn tốt hay không. Nhưng ta không biết, ta cái gì cũng không biết, dù cho nhiều lần nếm thử phái người ra ngoài dò la tin tức thì toàn bộ cũng bị bà ta cản lại”.
“Ngươi hỏi ta tại sao lại đem chuyện của trưởng bối đổ lên đầu người khác. Ta cũng muốn hỏi câu đó. Chuyện từ mấy chục năm trước, cùng ca ta có quan hệ gì? Là lỗi của ca ta? Hay là lỗi của ta? Bà ta dựa vào cái gì làm như vậy?”.
“Ngươi biết ta luôn dùng tiền để trả cho những thứ Băng Cung đưa cho ta, đó là vì ta không muốn nợ Băng Cung bất kỳ một cái gì. Bao gồm cả cái võ kỹ thiên cấp Họa Kiếm Quyết kia. Ta học được, nhưng ta cũng tự tay đem nó phế đi”. Lạc Cảnh Điềm kéo lên tay áo lộ ra một vết cắt kinh người, Họa Kiếm Quyết cần một đường kinh mạch cố định để vận linh lực. Cho tvrUY nên nàng liền đem nó phế đi.
“Ngươi…”. Tô Thanh Ảnh kinh hãi không thôi, nàng chưa từng nghĩ tới lý do Lạc Cảnh Điềm nhiều lần cùng nàng đối chiến chưa từng dùng tới Họa Kiếm Quyết lại là do tự bản thân nàng tự hủy đi.
“Tương lai chúng ta là kẻ thù, ta là muốn diệt Băng Cung, mà ngươi thì muốn bảo vệ Băng Cung. Vận mệnh để chúng ta trở thành kẻ thù mà không phải ta. Hiện tại hiểu chứ? Trong mắt ngươi có lẽ Băng Cung rất ghê gớm, rất thanh cao, rất cao quý, nhưng trong mắt ta, ta chỉ thấy ghê tởm mà thôi”. Lạc Cảnh Điềm cười lạnh nói.
Tô Thanh Ảnh há to miệng nhưng lại không nói được câu nào.
Đổi lại là nàng, nàng sẽ làm thế nào? Nàng không biết nên cho đáp án gì.
Trừ khi chính bản thân trải nghiệm, nếu không nàng cũng không biết nên chọn đáp án như nào. Có lẽ đây chính là lý do Lạc Cảnh Điềm luôn giữ một khoảng cách với nàng.
“Các ngươi đang làm gì thế?”.
Ngay lúc này, một âm thanh từ dưới truyền lên, sau đó vèo một cái liền xuất hiện trước mặt hai người họ. Người này chính là Đổng Dương, hắn lên tiếng.
“Hai người các ngươi lúc nào thân thiết như vậy? Lại còn ra đây ngồi tâm sự?”.
“Cùng ngươi có quan hệ gì?”. Tô Thanh Ảnh nhíu mày nói.
“Sao lại không có quan hệ? Ta nhưng theo đuổi Điềm Điềm đã lâu, đương nhiên phải quan tâm người bên cạnh nàng. Dù sao cũng phải chuẩn bị trước, không phải sao?”. Đổng Dương cười nói.
“Chỉ bằng ngươi?”. Tô Thanh Ảnh khinh thường nói.
Đổng Dương theo đuổi Lạc Cảnh Điềm không phải ngày một ngày hai. Nhưng đáng tiếc đáp lại hắn chỉ là một bộ mặt lạnh như băng, đôi khi là vài đường kiếm khí.
Thậm chí có lần Lạc Cảnh Điềm còn có ý định muốn giết hắn, nhưng mà đáng tiếc Trần Tuệ Dung nhìn chằm chằm nên nàng cũng không ra tay được. Hắn thật sự rất phiền.
“Ngươi là cảm thấy lời nói của ta rất vô nghĩ sao?”. Lạc Cảnh Điềm lạnh giọng nói.
“Hôm nay ngươi bị thương, ta chỉ đến xem ngươi một chút mà thôi”. Đổng Dương nhẹ giọng nói.
“Cảm tạ, ta rẩ khoẻ, không chết được. Cho nên ngươi có thể rời đi được rồi chứ?”. Lạc Cảnh Điềm nhíu mày nói.
“Ta thật không hiểu, ta rốt cuộc không tốt ở điểm nào? Ta tự nhận mịn trước giờ chưa từng làm bất kỳ điều gì không đúng với ngươi. Thậm chí nhiều lần ta đều vô cùng hạ thấp bản thân chỉ để cùng ngươi nói thêm vài câu”.
“Ta nếu muốn thậm chí có thể nhờ vào cha ta đến Băng Cung hỏi cưới. Ta tin cung chủ chắc chắn đồng ý, nhưng ta không làm như vậy. Là vì ngươi”.
“Ta sợ ngươi phản cảm, sợ ngươi khó chịu. Nhưng ta làm tất cả chỉ đổi lấy bộ mặt lạnh nhạt cùng băng lãnh của ngươi. Ngươi nói, ta rốt cuộc muốn làm như nào ngươi mới hài lòng?”. Đổng Dương nhịn không được trực tiếp đem toàn bộ nội tâm nói ra.
“A. Nếu ngươi vì ta làm nhiều như vậy, vậy hi vọng ngươi làm cho ta một điều cuối cùng, tránh xa ta ra càng xa càng tốt, điều này có thể chứ?”. Lạc Cảnh Điềm lạnh rên nói một câu.
“Ngươi!”.
“Đủ rồi, Đổng Dương, ngươi trở về đi, ngươi vốn không hiểu nàng”. Tô Thanh Ảnh nhíu mày khẽ quát.
“Ta không hiểu? Ta hiểu, ta rất hiểu. Ta biết nàng có người trong lòng, là ca ca nàng. Ta biết. Nhưng vậy thì thế nào? Hắn hiện tại còn không biết sống hay chết, dù còn sống cũng chưa chắc đã sống tốt. Ta có điểm nào kém hắn?”. Đổng Dương tức giận nói.
“Ngươi điểm nào cũng không xứng. Ca ta về bất kỳ phương diện nào đều ưu tú hơn ngươi gấp trăm lần”. Lạc Cảnh Điềm khinh thường nói.
“Ha ha, cứ cho là như thế. Nhưng đáng tiếc sợ rằng hiện tại hắn đã chết. Bởi vì Thánh Y Vệ xuất động, hắn không thoát được”. Đổng Dương cười lạnh nói.
“Cái gì?!”. Tô Thanh Ảnh kinh hãi kêu lên, nhưng là Lạc Cảnh Điềm lại hết sức bình tĩnh.
“Ngươi... ngươi không sợ? Ta cũng không có nói dối”. Đổng Dương thấy Lạc Cảnh Điềm sắc mặt không thay đổi chút nào, ngược lại còn cười, hắn liền khó hiểu nói.
“Ta đương nhiên biết. Nhưng chỉ dựa vào mấy tên Thánh Y Vệ còn muốn giết ca ta? Chúng cũng xứng. Quên nói với ngươi, toàn bộ Thánh Y Vệ hơn 500 người, có một trăm người tham gia vào ám sát ca ca ta, hiện tại đều đã chết”.
“Đúng, chúng đều do ta giết, Trần Tuệ Dung biết, nhưng bà ta chỉ có thể giả ngu xem như không có chuyện gì xảy ra. Cho nên ta lại giết thêm vài chục người, cuối cùng bà ta không chịu nổi nên chuyển chúng đi chỗ khác”.
“Không biết câu trả lời này có làm ngươi hài lòng?”. Lạc Cảnh Điềm cười khẩy nói.
Hai người sửng sốt một lúc, họ nhìn Lạc Cảnh Điềm như nhìn quái vật.
Thánh Y Vệ 500 người đều là Thánh cảnh. Nàng vậy mà giết hơn 100 người?.
Loại tổn thất này Băng Cung chịu nổi???
Nàng làm sao điên cuồng như vậy?!
Họ không có nghi ngờ Lạc Cảnh Điềm nói dối, bởi vì không có ý nghĩ. Nói dối về điều này rất dễ tra xét được, cho nên không cần thiết phải nói dối.
Họ kinh hãi trước sự tàn nhẫn cùng âm độc của Lạc Cảnh Điềm. Biết Trần Tuệ Dung không dám nói gì, vậy mà lặng lẽ đi làm chết hơn trăm tên Thánh cảnh.
Ông trời a.
Đó là Thánh cảnh, k phải rau cải trắng muốn có là có. Tốn số lớn tài nguyên cùng mấy chục năm mới bồi dưỡng được một tên Thánh cảnh. Nàng vậy mà giết hơn 100 tên???
Nhìn biểu tình khiếp sợ của hai người, Lạc Cảnh Điềm cười lạnh một cái, thả người nhảy xuống rời đi nơi này.
Mà cách đó không xa, Lạc Cảnh Thiên đứng trong không gian kính nhìn thấy hết thảy. Hắn rất muốn đi ra đem nàng ôm lấy, nhưng hắn vẫn nhịn được.
Chỉ còn một ngày, một ngày nữa thôi. Ngươi liền sẽ trở lại bên cạnh ta.
Chờ ta!
Ta nhất định sẽ làm tròn lời hứa đem ngươi cứu ra.
Lạc Cảnh Thiên nội tâm khẽ nói, sau đó nháy mắt liền biến mất.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài cách xa vạn dặm, một đám người áo đen ẩn thân tiến tới.
“Nghe nói yêu tộc cùng Thánh địa đang đấu võ. Lần này nhất định phải hốt sạch bọn chúng”.
“Tin tức lấy được rất khó, là người của chúng ta trước khi chết gửi đi. Không nghĩ tới yêu tộc lại có thể tìm ra bí mật của chúng ta”.
“Hừ, còn không phải do con nha đầu kia? Nếu như nàng có thể giết tên kia cũng sẽ không bị lộ”.
“Nói ít thôi, đó là người Thần chủ xem trọng. Ngưoi tốt nhất đừng để người khác nghe thấy”.
“Sợ cái gì? Thần chủ bên người có bao nhiêu nữ nhân ngươi không phải không biết. Hơn nữa ta dám nói Thần chủ xem trọng cô ta chỉ vì Linh Tâm của cô ta mà thôi. Chờ tới thời cơ... cô ta cũng chỉ là lễ vật dâng lên mà thôi”.
“Nếu không... chúng ta sau vụ này liền đem cô ta làm choáng? Nghe nói cô ả vẫn là xử nữ. Thời đại này xử nữ cũng không nhiều. Ta còn chưa nếm qua tư vị xử nữ ra sao đây”.
Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ