Thế Gia Tử

Chương 45: Trở lại kinh thành



Chương 45 Trở lại kinh thành

Sau khi tin tức Triệu Ký công phá kinh thành truyền đến, Vân Châu một mảnh ca vũ thăng bình, dân chúng tự phát lên phố chúc mừng, trong miệng còn hô sứ quân vạn tuế.

Cố Hoài Chi hiện tại đang thu thập hành lý chuẩn bị vào kinh, hiện giờ thiên hạ đều ở trong tay Triệu Ký, bước tiếp theo chính là đăng cơ, si người đưa thư qua, thỉnh đám nguyên lão ở Vân Châu vào kinh, luận công hành thưởng. Đây là chuyện thứ nhất, chuyện khác là Vương thái úy hiểu lễ pháp quy chế nhất còn ở Vân Châu, Triệu Ký tốt xấu cũng là một thế hệ kiêu hùng kết thúc loạn thế, nghi thức đăng cơ của hắn, ít nhất phải tốt hơn Lương Túc lúc trước nhiều lần.

Một khi đã như vậy, tất cả lễ nghi tiến thối, còn phải thỉnh Vương thái úy ra tay.

Cố Huyền tự nhiên không cần nhiều lời, tuy rằng khi Cố Huyền ở phủ Thứ Sử không sinh động bằng Lục Am cùng Phùng Khắc Kỷ, nhưng không chịu nổi người ta bản lĩnh lớn, vừa ra tay lập tức định ra nửa càn khôn, chuyện chơi chính trị mưu lược này, đám phụ tá ban đầu ở phủ Thứ Sử không có ai có thể sánh vai với Cố Huyền.

Cố Hoài Chi còn có chút tò mò, nhịn không được hỏi Cố Huyền, "A công, theo ngài phỏng đoán, lần này vào kinh, sứ quân sẽ cho ngài chức quan gì?"

Cố Huyền cũng không thèm để ý, thuận miệng nói: "Chuyện này thì có gì mà đoán, vào kinh là biết. Tả hữu là tam công chín khanh thôi."

Chuyện này đúng là không phải Cố Huyền trang bức, trên thực tế, vị này đã sớm làm Thừa Tướng suốt mười mấy năm, đủ loại đứng đầu quan lại, thiên tử đều phải cúi đầu trước hắn, đã tới đỉnh nhan sinh, hưởng qua tư vị dưới một người trên vạn người. Hiện tại Triệu Ký xưng đế, cho dù lại phong Thừa Tướng, trong lòng Cố Huyền kỳ thật cũng không có nhiều dao động.

Nhìn biểu tình bình tĩnh tự nhiên của Cố Huyền, Cố Hoài Chi thật bật BGM "Vô địch là cỡ nào tịch mịch" cho a công mình, thái độ này, nếu là làm những người khác biết, còn không tức chết sao?

Cố gia ở kinh thành vốn có không ít đồng ruộng, sau đó Cố Huyền dắt cả nhà ly kinh, Lương Túc xưng đế, lại dùng sửa chế của Tần Vũ, những cái đó đều bị Lương Túc chiếm đi, hiện giờ Triệu Ký bắt lấy kinh thành, Cố Huyền nghĩ nghĩ, trực tiếp lấy ra khế đất, chuẩn bị bán cho Triệu Ký một ân tình.

Vương gia cũng đang thu thập đồ vật, bởi vì vội vàng vào kinh, mọi người đều thu thập nhẹ nhàng, tất cả đồ vật đưa đến kinh thành sau. Cố Hoài Chi lại đi đường xa, trong lòng không khỏi cảm khái. Năm đó khi hắn ly kinh mới ba tuổi, cách mười ba năm, lại đạp lên đường đi về phía kinh thành. Cố gia vẫn là những người này, thậm chí còn nhiều thêm mấy sinh mệnh mới, mà kinh thành, đã thay đổi bất ngờ, lại lần nữa thay đổi nhân gian.

Kinh thành.

Triệu Ký đã sớm an bài phủ đệ cho đám người Cố, không biết là vô tình hay cố ý, chỗ ở an bài cho Cố gia, vẫn là phòng trạch ở Hưng Triều năm đó, chẳng qua đã qua tay vài người, bị sửa lại vài lần, hiện giờ Triệu Ký lại si người tu sửa lại một phen, có chút bất đồng với bộ dáng trong trí nhớ Cố Hoài. Nhưng dù là vậy, Cố Hoài Chi cũng có thể nhìn ra chỗ tu sửa, đã tận lực muốn khôi phục bộ dáng ban đầu của Cố Phủ.

Không thể không nói, Triệu Ký thật là có tâm.

Vương thái úy cũng phát ra cảm thán, từ biệt quanh năm, phủ đệ chưa biến, lại đã là cảnh còn người mất.

Cố Hoài Chi bên này còn gặp được một gương mặt quen thuộc, Từ Đạo Hoành ở trong phòng vuốt râu cười, thấy đoàn người Cố Huyền, càng cười to ra tiếng, bước nhanh đón lên, "Từ biệt quanh năm, chư vị còn mạnh khỏe?"

Cố Huyền đồng dạng cười to, duỗi tay chỉ chỉ Từ Đạo Hoành, lắc đầu cười nói: "Ta vừa rồi còn đang suy nghĩ, rốt cuộc là ai có tâm, tu sửa Cố phủ giống với ngày xưa như đúc. Hóa ra là hảo ý của đại ca!"

Từ thị cũng tươi cười, cẩn thận đánh giá Từ Đạo Hoành, thấy tinh thần hắn rất tốt, tuy rằng bên mái thêm chút tóc bạc, ánh mắt lại sáng ngời kiên định như cũ, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, ôn thanh nói: "Lúc trước nghe được tin tức Lương Túc phá thành, ta đã rất lo lắng. Sau đó kinh thành biến pháp, sứ quân xuất binh bắc thượng, kinh thành lại trở thành chiến trường, lòng ta luôn sợ ngươi chịu lan đến. Hiện giờ thấy ngươi, ta xem như có thể an tâm."

"Nhìn ra ngươi vô cùng nhớ thương đại ca!" Từ Đạo Hoành chỉ vào Từ thị cười to, chế nhạo nói, "Ngươi nhìn xem, lo lắng đến nói nhiều hơn ngày thường không ít."

Cố Huyền cũng cười, "Đúng vậy, đây là lần đầu tiên ta nghe phu nhân nói nhiều như vậy. Quả nhiên, phu nhân vẫn càng quan tâm đại ca."

Từ thị âm thầm trừng mắt nhìn Cố Huyền, tiếp tục tiến lên nói chuyện với Từ Đạo Hoành.

Cố Hoài Chi lãnh đám đệ đệ muội muội đứng phía sau bọn họ, thấy mấy người Cố Ngưng Chi đều lộ ra tò mò, Cố Hoài Chi hơi hơi mỉm cười, kiên nhẫn giới thiệu cho bọn họ phân bố của đống phòng trạch này.

Mấy người Cố Quyết nghe được âm thầm lấy làm kỳ lạ, nhịn không được hỏi Cố Hoài Chi, "Lúc ấy ngươi cũng mới ba tuổi, thế nhưng nhớ rõ như vậy?"

Mấy năm nay Cố Hoài Chi cũng xoát đủ đánh giá thông tuệ, nghe vậy lập tức đắc ý mà cười nói: "Không phải mọi người đều nói, con là thần đồng sao!"

Cố Quyết tức khắc cười ha ha, Cố Lưu cũng không khỏi lắc đầu bật cười, giả vờ tức giận trừng mắt nhìn Cố Hoài Chi, "Thần đồng hay không trước không nói đến, da mặt này củ ngươi nhưng thật ra đủ thần."

Cố Hoài Chi không phục, thiên hạ hiện tại đã định không cần lại chịu nỗi khổ loạn thế, tâm tình Cố Hoài Chi rất tốt, tâm tư bỡn cợt nhất thời nổi lên, làm một cái mặt quỷ với Cố Lưu.

Cảm giác trứng đau quen thuộc này...... Cố Lưu không khỏi đau đầu, phất tay đánh gãy Cố Hoài Chi, nghiêm túc cảnh cáo hắn, "Đình chỉ, ngươi ngàn vạn đừng học tiểu thúc ngươi, nếu không, ta thật sự phải sống ít đi mười năm!"

Cố Quyết còn đang ở một bên cười xem náo nhiệt, nằm không cũng trúng đạn, nhảy ra vì mình kêu oan, "Học ta thì làm sao? Ta có chỗ nào không tốt? Ngươi tuyệt đối là ghen ghét ta thanh danh lớn hơn ngươi!"

Cố Lưu lạnh nhạt cho Cố Quyết một cái ha hả, "Tính tình của ngươi thế nào, trong lòng ngươi không biết?"

Mắt thấy thời điểm đang vui vẻ này bỗng phải trình diễn thảm kịch huynh đệ tương tàn, Cố Dục âm thầm duỗi tay vỗ lưng Cố Hoài Chi, Cố Hoài Chi hiểu ý, vội vàng hoà giải, "Ai, thật là thói đời ngày sau, nhân tâm thay đổi, hiện giờ, thiếu niên tài tuấn như con cũng phải bị mắng. Đây rốt cuộc là nhân tính......"

Còn chưa nói xong, Cố Hoài Chi bỗng nhiên ý thức được lời này của mình nói quá thuận miệng, mau chóng im miệng, thành công kéo lực chu ý của Cố Lưu lên người hắn.

Trước khi Cố Lưu mở miệng, Cố Hoài Chi giành trước một bước đưa đệ đệ muội muội rời đi, nháy mắt đã không có bóng dáng.

Cố Lưu vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn bóng dáng của mấy hài tử, nhịn không được lắc đầu cười mắng một câu: "Tiểu tử thối, lớn lên còn không đoan chính."

Cảm tình của Cố Quyết và Cố Hoài Chi luôn rất tốt, nghe vậy lập tức phản bác nói: "Ta xem như vậy là vừa lúc. Thiếu niên lang mười sáu tuổi nên tinh thần phấn chấn một chút, khi còn nhỏ Hoài Nhi luôn ở bên người cha, học một thân dưỡng khí công phu, nhìn đúng là thành thục ổn trọng, nhưng ngẫm lại tuổi tác hứn, các ngươi không đau lòng?"

Cố Lưu nguyên bản còn chuẩn bị giáo dục đệ đệ, không nghĩ tới lại bị đệ đệ giáo dục ngược lại một hồi, trọng điểm là Cố Quyết nói cũng không sai, ngay cả Cố Huyền cũng nhịn không được gật, "Ta đối với Hoài Nhilúc trước, xác thật có điểm khắc nghiệt quá mức."

Cố Hoài Chi còn không biết hắn tâm huyết dâng trào da một hồi còn dẫn phát các trưởng bối nghĩ lại việc giáo dục hài tử một hồi, lúc này hắn đang mang đám người Cố Ngưng Chi đi tới hậu viện, giới thiệu cho bọn họ nơi này lúc trước là ai ở.

Cố Ngưng Chi cùng Cố Hồi Chi cũng trưởng thành thành choai choai thiếu niên, đang lúc tinh lực dư thừa, nghe xong Cố Hoài Chi nói, hai người một người dắt Cố Trạch Chi, một người dắt Cố Chước Hoa bắt đầu thám hiểm.

Trong thân thể Cố Hoài Chi rốt cuộc vẫn là một người trưởng thành, cũng không tham dự trò chơi ấu trĩ của bọn họ, thấy tùy thân người hầu của bọn họ đi theo, Cố Hoài Chi cẩn thận phân phó vài câu, xoay người trở về tiền viện, muốn nghe Từ Đạo Hoành nói chuyện sau lưng trận quyết chiến tính lịch sử này.

Nói thật, sớm tại lúc thu được tin tức Lương Túc vô pháp đào vong, chết dưới loạn tên, Cố Hoài Chi liền ẩn ẩn có điều hoài nghi, quỳ tài vây kín đường lui của Lương Túc, chính là ông cậu hắn.

Loại thủ đoạn quen thuộc này, phù hợp với hình tượng dẫn đường của ông cậu hắn!

Đương nhiên, Cố Hoài Chi hỏi rất có kỹ xảo, "Cũng không biết ngày đó là người phương nào thần cơ diệu toán, trước tiên vây đường lui Lương Túc, thật là thần nhân!"

Đi lên trước thổi cầu vồng thí tốt hơn nói thật lòng làm người đánh chết.

Kế tiếp, Từ Đạo Hoành trả lời, làm Cố Hoài Chi nháy mắt có điểm phiêu, cảm thấy mình có thể đoạt lấy danh hiệu bán tiên từ a công.

Từ Đạo Hoành sắc mặt như thường mà nghe Cố Hoài Chi thổi cầu vồng thí, ngữ khí thập phần bình đạm, giống như đang nói "Ta chỉ thuạn tay sửa quần áo thôi" vậy, "Lương Túc dùng biến pháp của Tần Vũ, quan viên trong triều bất mãn. Triệu Ký công thành, không ít võ tướng đã sớm không muốn chiến, ta nhân cơ hội du thuyết bọn họ, làm cho bọn họ quay giáo một kích, chặt đứt Lương Túc đường lui."

Nói xong, Từ Đạo Hoành còn cảm khái một tiếng, "Lương Túc bại, bốn phần là bại bởi Triệu Ký, còn có sáu phần, vong bởi chính hắn."

Ngữ khí tình ý chân thành, vì Lương Túc cảm thấy tiếc hận. Nếu không phải Cố Hoài Chi vừa mới nghe hắn tự bạo là hắn hố Lương Túc ở thời điểm cuối cùng, đều phải tin hắn còn một tia tình nghĩa quân thần với Lương Túc

Cố Huyền đồng dạng than một tiếng: "Nội chính đại loạn, chính là mất nước."

Mỗi lúc này, Cố Hoài Chi đều sẽ cảm thấy bởi vì da mặt mình còn chưa đủ dày, nên mới không hòa hợp được với bọn họ.

Thế giới nội tâm của đại lão quả nhiên làm người xem không rõ.

Hàn huyên xong, kế tiếp là chính đề.

Lần này Từ Đạo Hoành lại đây, một là vì thấy thân nhân, thứ hai là có việc thương lượng với Cố Huyền, sự tình còn không nhỏ.

Cố Hoài Chi nhìn thấy đồ vật hắn lấy ra, thiếu chút không giữ được biểu tình trên mặt

Lần này Từ Đạo Hoành tới, mang đến một phần quân chế nghe nói là Triệu Ký sắp thực hành. Tin tức này còn chưa thả ra, Từ Đạo Hoành nghĩa cách lấy ra một phần, lần này lại đây cũng là muốn tìm Cố Huyền thương lượng một chút lợi và hại của phần quân chế mới này.

Cố Huyền còn chưa nói lời nào, nội tâm Cố Hoài Chi đã bắn ra vô số ngọa tào.

Phần quân chế này, hắn quen, đời sau chỉ cần là người học qua lịch sử đều sẽ cảm thấy quen mắt, đại danh đỉnh đỉnh tam tỉnh lục bộ chế a!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.