Thế Gia Tử

Chương 1: Cố Hoài Chi



Chương 1: Cố Hoài Chi

Tuyết đầu mùa, ánh nắng ấm áp, ôn nhu xuyên qua giường màn màu nguyệt bạch, chiếu lên chiếc giường nhỏ làm bằng trầm mộc trong phòng. Trên giường một nam đồng ba tuổi đang nằm, nam đồng phấn điêu ngọc trác, làn da oánh nhuận, dưới ánh mặt trời gần như trong suốt, lông mi nhỏ dài mà nồng đậm ở trước mắt tạo ra loang lổ ảnh ngược, bỗng nhiên lông mi run lên, hai mắt chậm rãi mở, lộ ra một đôi mắt trong suốt thanh triệt như lưu li. Tỳ nữ yên lặng chờ đợi ở một bên vội vàng tiến lên nhẹ giọng dò hỏi: " Đại công tử, ngài tỉnh, ngài có muốn uống nước không?"

Cố Hoài Chi xuyên qua đã được ba năm, tự nhiên gật đầu, nhanh chóng có tỳ nữ đổ nước ấm cẩn thận uy hắn uống, một người khác tắc thay hắn mặc xiêm y giày vớ cùng mũ cừu trùm đầu. Thu thập thỏa đáng, Cố Hoài Chi lúc này mới bước chân ngắn nhỏ triều chính phòng mà đi, trong miệng còn hỏi nói: " Nương giữa trưa có nghỉ ngơi?"

"Bẩm công tử, phu nhân đã nghỉ ngơi non nửa canh giờ, còn nói hôm nay tinh thần đã tốt hơn rất nhiều nữa."

Lúc này Cố Hoài Chi mới yên lòng, sau mùa đông nương hắn đã bị bệnh một hồi, dưỡng suốt non nửa tháng mới chậm rãi chuyển biến tốt đẹp lên, phận làm nhi tử, hắn tự nhiên muốn để tâm.

Nói đến cũng buồn bực, đời trước Cố Hoài Chi đang làm một phú nhị đại tiền đồ vô lượng thật tốt, không hút thuốc lá, không uống rượu, không uốn tóc, cũng không ỷ vào gia thế ăn chơi đàng điếm, từ khi sinh ra đến khi trưởng thành vẫn luôn đi trên con đường tinh anh. Khi đi học thì phẩm học kiêm ưu, sau khi công tác thì năng lực xuất chúng còn không kiếm tiền hiểm độc, có thể nói là mẫu mực trong phú nhị đại. Lại không biết nơi nào khiến ông trời chướng mắt, không thèm nói trước một tiếng đã ném hắn về lò nấu lại, đầu thai một lần nữa, không chỉ thay đổi ba mẹ, còn thuận tiện thay đổi luôn cả thời đại. Đổi thời đại còn chưa tính, còn chơi hư cấu, vương triều Đại Hưng hiện tại, Cố Hoài Chi ngay cả nghe cũng chưa nghe qua, làm hắn muốn lợi dụng ưu thế lịch sử làm chút chuyện đều không được.

Cố Hoài Chi tâm khổ.

Cũng may ông trời cũng không để Cố Hoài Chi có khởi đầu quá tệ, thân phận đời này của Cố Hoài Chi cũng không kém - là thế gia đại tộc trong truyền thuyết, vẫn là loại đỉnh cấp. Xem điều kiện sinh hoạt hiện tại của Cố Hoài Chi sẽ biết, áo choàng trên người hắn đang khoác chính là làm từ bạch hồ cừu, thuần khiết không có một tia tạp sắc. Bạch hồ cừu lấy lông dưới nách bạch hồ chế thành, vốn là khó được, Cố Hoài Chi hiện giờ lại chỉ có ba tuổi, vóc người trẻ con lớn lên đặc biệt nhanh, một kiện bạch hồ cừu thiên kim khó cầu như vậy, cùng lắm cũng chỉ làm Cố Hoài Chi mặc mùa đông này thôi. Tuy nói áo lông chồn này là dùng nguyên liệu dư lại khi cha hắn- Cố Lưu làm bạch hồ cừu nhưng cũng có thể nhìn ra nội tình Cố gia rất dày.

Vào đông gió lớn, nhũ mẫu không dám để Cố Hoài Chi tự mình xuống đất đi đường, cẩn thận ôm hắn, thay hắn chắn gió, dọc theo hành lang gấp khúc một đường an an ổn ổn đưa hắn tới chính phòng.

Phòng trong, Vương thị nghiêng nghiêng người nằm trên giường, thấy Cố Hoài Chi, đôi sáng như sao trời cong thành trăng non, mỉm cười vẫy tay, "Hoài Nhi, mau qua bên cạnh nương."

Nữ tựa phụ, nhi tiếu mẫu. Ngũ quan của Cố Hoài Chi có sáu phần tương tự Vương thị, tú lệ tinh xảo, lại kế tục mày kiếm từ phụ thân làm hắn thêm một phần kiên nghị, cũng không có vẻ nữ khí. Trong ba năm này, Vương thị chiếu cố Cố Hoài Chi vô cùng tỉ mỉ, chẳng sợ trong lòng Cố Hoài Chi có không được tự nhiên đi chăng nữa, thời gian ba năm cũng đủ làm hắn tiếp thu đôi cha mẹ mới này. Thấy Vương thị vẫy tay, Cố Hoài Chi dưới ý thức chạy về phía lồng ngực nàng, nề hà mới chạy được một nửa lại bị bắt dừng lại, Cố Hoài Chi nghi hoặc nhìn Mẫn Cô đang ngăn lại chính mình, trong mắt tràn đầy dấu chấm hỏi.

Mẫn Cô thấy thế, vui tươi hớn hở cười nói: "Công tử ngài chậm một chút, hiện giờ thân mình phu nhân không phương tiện, chịu không nổi một phác này của ngài."

Cố Hoài Chi nhất thời không phản ứng lại, theo bản năng hỏi: " Thân mình nương còn chưa khỏe sao? Lại thỉnh đại phu lại đây nhìn xem!"

Vương thị không khỏi cười khúc khích, "Không cần lo lắng, yên tâm đi, nương khỏe. Tới đây, để nương nhìn xem, hôm nay có ngủ ngon không?"

Mẫn Cô là nha hoàn bên người mà Vương thị mang từ nhà mẹ đẻ lại đây, ở trước mặt Vương thị có vài phần thể diện, thấy Cố Hoài Chi ăn mặc nhiều, sợ hắn không cẩn thận ngã vào trên người Vương thị, cong lưng vươn đôi tay hộ ở hai bên sườn Cố Hoài Chi, thời khắc chuẩn bị trước khi Cố Hoài Chi ngã xuống ôm lấy hắn.

Thấy bộ dáng khẩn trương của Mẫn Cô, Cố Hoài Chi bỗng nhiên nhanh trí, buột miệng thốt ra, "Nương sắp sinh tiểu đệ đệ sao?"

Vương thị kinh ngạc: " Sao con lại biết chuyện này?"

Trong lòng Cố Hoài Chi nói thầm một câu hỏng rồi, nói lỡ miệng, hiện tại hắn chỉ là một nhóc con chưa đến 3 tuổi, sao có thể hiểu nhiều như vậy. Trong chớp nhoáng, Cố Hoài Chi cơ trí tìm được một cái cớ, vẻ mặt khờ dại trả lời nói: " Năm trước lúc nhị thẩm sinh Ngưng Chi đệ đệ, nương cũng nói con không được nháo nhị thẩm."

Vương thị càng kinh ngạc: "Lúc ấy con mới hai tuổi thế nhưng còn nhớ rõ?"

Muốn làm một nhi đồng bình thường sao lại khó như vậy? Trong lòng Cố Hoài Chi phát khổ, trên mặt lại vẫn biểu hiện ra nét thiên chân, khoa tay múa chân ra một vòng cung trên bụng mình, ngây thơ nói: "Con nhớ rõ mà, lúc ấy bụng nhị thẩm tròn tròn, sau khi sinh Ngưng Chi đệ đệ thì bụng to không có nữa."

Vương thị lúc này mới thoải mái, Cố phủ cũng chỉ có hai đứa nhỏ, nghĩ đến có lẽ do tân sinh mệnh khiến cho Cố Hoài Chi có ấn tượng cực kỳ khắc sâu mới làm hắn vẫn luôn nhớ đến bây giờ.

Cố Hoài Chi sợ Vương thị tiếp tục truy vấn, vội vàng nói sang chuyện khác, " Cha con còn chưa trở về sao? Phải mau chóng nói tin tức tốt này cho cha con biết, cha khẳng định sẽ rất vui vẻ!"

"Hôm nay là đại triều hội, cha cùng a công con đã vào triều từ sáng sớm rồi, cuối năm nhiều việc, có lẽ còn phải qua một canh giờ nữa mới có thể trở về."

"Ai phải qua một canh giờ nữa mới trở về thế?"

Hai mẹ con đang nói chuyện,  bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng mang cười hỏi chuyện.

Cố Hoài Chi hai mắt sáng ngời, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thấy một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi mỉm cười bước vào, nga quan bác đái, tiêu sái phong lưu, càng khó được là một thân khí chất nổi bật bất phàm, phảng phất tất cả linh khí trong thiên hạ đều dồn hết trên thân, đặc biệt xuất chúng. Một nhà ba người tụ ở một chỗ, quả thực là nhan cẩu thịnh yến, thị giác hưởng thụ tuyệt hảo.

Cố Hoài Chi thanh thúy hô một tiếng cha, Cố Lưu mỉm cười lên tiếng, lại giương mắt nhìn về phía Vương thị, giữa mày toàn là ôn nhu, "Hôm nay nhìn khí sắc nàng đã tốt hơn nhiều rồi, xem ra thân mình nàng đã không ngại."

Cố Hoài Chi miệng rộng quay đầu bán mẹ ruột: "Cha, nương sắp sinh tiểu đệ đệ!"

Trên mặt Cố Lưu lại tăng thêm vài phần ý mừng, kích động nắm lấy tay Vương thị, kinh hỉ nói: "Thật sự?"

Vương thị gương mặt ửng hồng, không giấu nổi vui mừng, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Đã hai tháng, lúc trước mạch tượng còn thấp, đại phu cũng không phát hiện. Cũng may thời gian đó uống thuốc đều lấy bổ dưỡng là chủ, cũng không đối với hài tử bất lợi. Nếu không, ta phải áy náy cả đời."

"Xem ra đứa nhỏ này giống Hoài Nhi, đều tri kỷ biết thương mẹ ruột. Ngày sau sinh ra, cũng có thể thông minh lanh lợi giống Hoài Nhi."

"Ta chỉ ngóng trông hắn khỏe mạnh là được. Ở nhà chúng ta, chẳng sợ hắn không đủ thông minh lanh lợi, cũng không thiếu hắn chi phí ăn mặc."

Tuy rằng cùng là chính thê sinh ra, nhưng trưởng tử cùng con thứ vẫn có vi diệu khác nhau. Trưởng tử yêu cầu đỉnh môn lập hộ, trách nhiệm trọng đại, Cố Lưu cũng là đích trưởng tử Cố gia, yêu cầu đối với Cố Hoài Chi tự nhiên cao hơn rất nhiều. Mà con thứ dù quản giáo rời rạc cũng không sao, nghe Vương thị nói như vậy, Cố Lưu mỉm cười gật đầu tỏ vẻ đồng ý, "Nương tử nói đúng, lúc này lại muốn vất vả nương tử."

Trong không khí tựa hồ tản ra mùi luyến ái toan xú, Cố Hoài Chi nhăn mũi, âm thầm phun tào đôi cha mẹ vô lương này một hồi, bản thân yên lặng lấy ra khóa Lỗ Ban ngồi xổm tự chơi.

Khóa Lỗ Ban có điểm giống với nhạc cao, đều là làm người đem tiểu linh kiện khâu thành đồ vật hoàn chỉnh. Hiện tại khoá Lỗ Ban hình cầu mà Cố Hoài Chi chơi này, bên trong còn có không gian có thể chứa vật nhỏ, rất thú vị, Cố Hoài Chi chơi chơi liền làm lơ đôi cha mẹ lại lần nữa lâm vào trong vui sướng nghênh đón tân sinh mệnh bên cạnh.

Chờ đến khi Cố Hoài Chi vừa lòng ghép xong khóa Lỗ Ban, đột nhiên phát hiện, đề tài của cha mẹ mình hình như đã đột nhiên trở nên trầm trọng không ít.

Cố Lưu cẩn thận thay Vương thị làm ấm tay, Vương thị lại đột nhiên hỏi: "Ta xem phu quân sau khi trở về tựa hồ mắt mang ưu sắc, chẳng sợ biết được tin tức ta có thai, sầu lo trong mắt phu quân cũng chưa từng tan đi, là bởi trên triều có việc phiền lòng sao?"

"Chúng ta làm phu thê nhiều năm, quả nhiên không thể gạt được đôi mắt nàng." Cố Lưu bất đắc dĩ cười, sau đó thở dài, "Hôm nay trên triều, phụ thân lại cùng bệ tranh chấp một trận, ta suy đoán, hình như phụ thân có ý từ quan."

Vương thị kinh ngạc trừng lớn hai mắt, "Đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng làm phụ thân tức giận đến như vậy?"

Cố Lưu cười khổ, "Lần trước ta đã nói với nàng, Duyện Châu xảy ra tuyết tai, lưu dân nhiều lên, không ít người đều biến thành giặc cỏ, bệnh dịch tả tứ phương. Trong triều dục phái binh trấn áp lưu dân, bệ hạ cho rằng chiến lực của lưu dân không cao, nhâm mệnh con thứ hai nhà quốc cữu mang binh bình loạn, muốn nhân cơ hội này lại thưởng cho Lý gia một tước vị nữa."

"Lần trước phụ thân đã bởi vì việc này mà phát sinh tranh chấp với bệ hạ, chẳng lẽ chuyến này cũng không thuận lợi?"

"Há ngăn không thuận lợi, con thứ hai nhà quốc cữu sốt ruột lập công, còn chưa gặp lưu dân, đã trước đem bá tánh trở thành lưu dân mà chém gϊếŧ một hồi. Hiện giờ sự tình bại lộ, bệ hạ còn không chịu trị tội hắn. Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, Lý Cát chỉ là biểu đệ của thiên tử, sao có thể ung dung ngoài vòng pháp luật? Nhưng bệ hạ một hai phải bảo vệ Lý Cát, phụ thân khổ khuyên vô dụng thiếu chút nữa tức hôn mê. Mấy năm nay bệ hạ làm chuyện hoang đường không ít, thân tiểu nhân, xa hiền thần, kẻ sĩ trong triều liên tiếp từ quan. Phụ thân trải qua chuyện này, cũng nản lòng thoái chí. Nếu ta đoán không sai, phụ thân hẳn là đã suy xét chuyện từ quan."

Trên mặt Vương thị cũng nhiều ra vài phần sầu lo, mi dài nhíu lại, "Sau khi từ quan, có lẽ phụ thân cũng không muốn ở lại Kinh Thành?"

"Tự nhiên là trở về Ngu Xuyên. Ngu Xuyên Cố thị chúng ta là ngàn năm sĩ tộc, người đứng hàng tam công chín khanh nhiều đếm không xuể, cũng không thiếu chức Thừa Tướng này của phụ thân. Huống chi, hiện giờ thiên hạ ám lưu dũng động, Đông có Kỳ Đông Vương như hổ rình mồi, phía Tây Lương Túc đồng dạng tay cầm trọng binh, lúc này rời khỏi vũng nước đục, bo bo giữ mình, cũng là một cọc chuyện tốt."

Cố Hoài Chi nghe xong vẻ mặt mộng bức, đây là cái quỷ gì? Triều đình giống như rất không đáng tin cậy, vị ngồi trên long ỷ hình như còn là hôn quân, càng có quân phiệt tay cầm trọng binh như hổ rình mồi, này... mẹ nó là tiết tấu thiên hạ đại loạn!

Ông trời thật là hố chết người không đền mạng, Cố Hoài Chi đầy mặt nước mắt, mình mới trải qua mấy ngày phú quý, thế nhưng muốn sấm loạn thế phó bản!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.