Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 315: Phiên ngoại 3 - Lan Lăng



Mấy ngày nay mặc dù ở cùng Tống Tần nhưng khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, không phải vì còn chuyện gì giấu giếm mà bởi vì khoảng cách vô hình giữa hai người một lúc một xa, cách một Lâm Nguyệt Dung mà cứ như ngàn núi vạn sông, khiến trái tim người ta giá băng, chôn chân một chỗ.

Sau khi bưng thuốc qua cho Tống Tần, nhìn hắn uống xong, Lan Lăng lập tức rời đi. Lần này Tống Tần không giống trước, níu tay Lan Lăng lại hay nói gì đó với nàng, không thể phủ nhận là trong lòng Lan Lăng có hơi thất vọng, có lẽ sau mỗi lần uống thuốc, nàng đã quen bị Tống Tần vô sỉ níu kéo dông dài, hôm nay ngoan ngoãn thả người như thế lại khiến nàng cảm thấy hụt hẫng.

Nhìn biểu cảm của Lan Lăng, Tống Tần mừng thầm, cách này của Chu Hạo Khiên quả không tệ, tuy hắn không làm được mấy chuyện mặt dày mày dạn nhưng thỉnh thoảng vô lại trêu đùa, nhìn thấy Lan Lăng mềm lòng thì sẽ cảm thấy nơi nào đó trong tim tan chảy, trào dâng, hóa ra đây cũng là một loại hạnh phúc khó tả.

Tống Tần biết cuộc đời của mình rất thảm bại, có rất nhiều việc không theo tưởng tượng của mình, rất nhiều việc lệch khỏi quỹ đạo, nhưng loại hạnh phúc thoát khỏi tầm kiểm soát này cũng là thứ hắn khao khát. Lan Lăng, bất kể thế nào, đời này của ta chỉ mong nàng vui vẻ, có thể nắm tay ta cả đời này.

Lan Lăng ra ngoài cửa phòng, nhìn sắc trời dần tối, trăng khuyết treo ngọn cây, ánh sáng dịu dàng bao phủ trời đất khiến lòng người bình lặng theo, dường như chút khó chịu trong lòng vừa rồi cũng biến mất không thấy.

Đi về gian phòng của mình, trong phòng tối om, Lan Lăng nhíu mày, nha hoàn đi đâu rồi mà giờ này còn chưa đốt đèn. Lan Lăng mang theo nghi ngờ đang định đẩy cửa phòng ra thì nghe thấy một giọng nói nũng nịu gọi mình: “Nương, nương.”

“Mẫn Nhu?” Lan Lăng sửng sốt, quay người lại nhìn thì thấy Mẫn Nhu đi một mình, lập tức sầm mặt hỏi: “Nha hoàn của con đâu, sao không đi theo? Trời tối như này càng phải cẩn thận hơn chứ, để mai xem ta phạt bọn họ thế nào.”

Mẫn Nhu kéo tay Lan Lăng, thì thầm: “Nương, người đừng giận, con lén chạy tới, bọn họ không biết đâu.”

Lan Lăng kinh ngạc, lén chạy tới? Nàng không khỏi nhíu mày, kiên nhẫn hỏi: “Mẫn Nhu, sao con lại một mình chạy tới đây? Nếu xảy ra chuyện gì thì sao? Con muốn tới gặp ta nhưng sao có thể làm như vậy được?”

Lan Lăng mải lo lắng mà không chú ý xiêm y của Mẫn Nhu rất chỉnh tề, đáng lẽ lúc này đã phải thay quần áo dễ chịu chuẩn bị đi ngủ rồi, quả thật là quan tâm tắc loạn không thể giả được.

“Nương, con muốn tới đầm sen bên hậu hoa viên ngắm trăng, Đại ca ca nói trăng đêm nay rất đẹp, hoa sen đón trăng đó nương, con muốn đi xem, nhưng nha hoàn bà tử không đồng ý, bà vú cũng không đồng ý, thế nên con lén tới tìm nương, con biết chắc chắn nương sẽ dẫn con đi, đúng không ạ?” Mẫn Nhu nũng nịu kéo tà áo của Lan Lăng, trong đôi mặt to tròn ngập tràn khao khát.

Lan Lăng vốn định nói trời tối nguy hiểm, nhưng nhìn ánh mắt của Mẫn Nhu thì lại mềm lòng, đành phải nói: “Được rồi, chúng ta đi một lát rồi về nhé?”

“Vâng.” Mẫn Nhu vui sướng đáp, trên mặt nở một nụ cười tươi roi rói, kéo Lan Lăng tới hậu hoa viên.

Lan Lăng bế Mẫn Nhu lên, cười nói: “Con đừng đi nhanh quá, cẩn thận vấp ngã, nương bế con.”

Mẫn Nhu rất nghe lời ngả lên vai Lan Lăng, vui vẻ nói: “Nương, con rất thích người, rất thích thật đó, người đừng đi nữa nhé?”

Lan Lăng sửng sốt, lập tức cười nói: “Sao nương lại bỏ đi được, không đi đâu, Mẫn Nhu cứ yên tâm.”

Lúc này Mẫn Nhu mới yên lòng nói: “Con đã bảo nương sẽ không đi mà, Đại ca và Nhị ca cứ lo mãi, hôm qua còn rầu rĩ lắm.”

“Rầu rĩ?” Lan Lăng không hiểu, không phải nàng đã trở về rồi ư, vì sao vẫn rầu rĩ?

Mẫn Nhu gật đầu, nói: “Vâng ạ, hình như hôm qua Đại ca và Nhị ca còn cãi nhau, nhưng thấy con thì thôi, hai người tưởng con không nhìn thấy chứ thật ra con thấy hết rồi, nương à, người phải cho hai người một bài học, bé ngoan là không được cãi nhau.”

Lan Lăng ngốc đến mấy cũng nhận ra trong này có vấn đề, Minh Tấn luôn trầm tính, sao lại cãi nhau chứ? Cãi nhau chuyện gì?”

“Ngay cạnh đầm sen luôn, hai người thấy con, Đại ca lập tức bảo hoa sen đón trăng rất đẹp, hai người muốn đợi để được ngắm, con cũng muốn ngắm nên đi tìm nương.” Mẫn Nhu còn nhỏ đơn thuần, nói tới nói lui kéo luôn cả bản thân vào.

Lại là đầm sen… Lan Lăng nhíu mày, nhất định là có chuyện gì đó bất thường!

Không phải Lan Lăng chưa từng thấy cảnh hoa sen dưới trăng, nhưng để mà rung động thì có lẽ chính là thời khắc này.

Vốn tưởng Mẫn Nhu tới ngắm hoa sen đón trăng thật, ai ngờ vừa đến hậu hoa viên, không những thấy được ánh bạc bao phủ trời đất, các bông sen được phủ lên một lớp trăng sáng dịu dàng đung đưa trong gió nhẹ, hơn nữa còn nhìn thấy từng ngọn đèn lồng từ từ bay lên.

Trên mỗi đèn lồng đều viết một chữ, dưới ánh nến sáng rọi nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Từng tháng từng năm mãi bên nhau, từng năm từng tháng tình không thay.

Hiểu người bên người chung nhịp đập, có người có ta mới là nhà.

Nói không hết áy náy trong tim, nói không rõ thị phi ân oán.

Chỉ mong kiếp này còn một cơ hội, một lòng bên nàng một đời đắm say…

Lẩm bẩm đọc từng con chữ, Lan Lăng không thể diễn tả cảm xúc của mình vào thời khắc này, cứ như đang chìm đắm trong mộng. Không biết từ bao giờ Mẫu Nhu đã thoát khỏi lòng nàng, biến mất không thấy bóng, Lan Lăng ngơ ngác nhìn đèn lồng quanh mình, giống như lạc trong biển đèn lồng.

Chung quanh lặng thinh, chỉ có ánh trăng dịu dàng và cơn gió vội vã.

Đời này Lan Lăng chưa từng thấy qua cảnh như vậy, mà dù đã thấy qua nhưng chữ trên đèn lồng… Không biết tại sao nàng biết là viết cho mình, nét chữ kia quá quen thuộc, là của Tống Tần. Nhưng Tống Tần vẫn còn bệnh, lực viết có vẻ hơi yếu, nhưng càng như vậy trong lòng Lan Lăng càng khó chịu, vành mắt cay cay, nước mắt đong đầy.

Hoa sen đón trăng mỹ lệ vô song, lại thêm tiết trời vừa đẹp, đèn lồng bay khắp trời đêm, vô vàn đốm sáng êm dịu, mà mỗi một chữ dưới ánh đèn đều khiến Lan Lăng bồi hồi không nói nên lời. Tống Tần là người trầm tĩnh kiệm lời, trước giờ không nói tiếng yêu ra miệng, thật sự là một người cứng nhắc không thú vị, nhưng chính người như vậy viết ra những lời này mới càng khiến người ta rung động, mỗi một chữ, mỗi một câu, mỗi một ngọn đèn đều lay động trái tim kiên định của Lan Lăng.

Đột nhiên có tiếng tiêu du dương bất ngờ vang lên giữa không gian tĩnh mịch này. Giai điệu rất quen thuộc, Lan Lăng không cần nghĩ cũng biết đó là khúc “Trường Tương tư”.

Khúc “Trường Tương Tư” này bắt nguồn từ một ca cơ, ca cơ này có một tình lang, hai người là thanh mai trúc mã, sớm đã thề nguyền ước hẹn, khắc tên của nhau lên đá nhân duyên. Nhưng ai ngờ ca cơ xinh đẹp như hoa này lại bị một ác bá trắng trợn bắt về nhà, ca cơ và tình lang đều là người không quyền không thế, tình lang vì cứu người thương mà bị ác bá đánh chết trước mặt ca cơ. Đêm đó ác bá nạp ca cơ làm thiếp, ca cơ nhớ thương tình lang, gảy lên một khúc tỳ bà Trường Tương Tư, trái tim đau thương, đau thương hóa âm vang. Ác bá nghe mà trầm mê, không chú ý ca cơ đã lấy đoản kiếm giấu bên trong tỳ bà ra vung về phía hắn, kiếm sắc đâm vào ngực, máu đỏ chảy xuôi, ác bá không ngờ ca cơ lại quyết tuyệt đến vậy, gã nhìn ca cơ hất đổ nến, lửa lớn bùng lên, sáng chói cả bầu trời.

Ca cơ giết ác bá, bản thân cũng tự vẫn theo, còn khúc “Trường Tương Tư” thì được truyền tới bây giờ. Một câu chuyện chết vì chữ tình đơn giản lại tạo thành “Trường Tương Tư”.

Trường tương tư sầu bi man mác, tơ tình đẹp đẽ kéo dài liên miên, mỗi một âm điệu vang lên là mang theo ý nghĩa của mối tình cháy bỏng kia. Trường tương tư vốn là một khúc tỳ bà, bây giờ đổi thành tiếng tiêu nhưng lại có cảm giác tha thiết lưu luyến khó nói, không còn nỗi tuyệt vọng bất lực như tiếng tỳ bà mà nhiều thêm cảm giác áy náy da diết…

Thật ra Lan Lăng không hiểu âm luật lắm, người thổi tiêu cũng không phải một cao thủ, nhưng một người nghe rất nhập tâm, một người thổi lại có lòng, trái tim vốn đã cùng chung nhịp đập thì cũng không cần quá nhiều kỹ năng, một người nhập tâm, một người có lòng, vậy đã đủ rồi.

Tống Tần là một người khô khan không thú vị nên không có nhiều sở thích, Lan Lăng không ngờ hắn còn biết cả thổi tiêu, nhìn thuyền trôi trong đầm sen, nhìn nam tử vĩ ngạn đứng ở đầu thuyền, hai tay cầm tiêu, tay áo tung bay, tóc mai theo gió, thân mang bệnh nặng mới khỏi nên sắc mặt của hắn vẫn hơi tái nhợt, nhưng đôi mắt kia luôn nhìn Lan Lăng không rời.

Ánh mắt rực cháy, nóng bỏng ấy lập tức khiến Lan Lăng luống cuống tay chân, không thể phủ nhận rằng Lan Lăng cảm thấy bản thân rất kém cỏi, mới đó đã rung động rồi, con người nhàm chán như Tống Tần thế mà lại đạp thuyền nhỏ đi trong biển sen giữa đêm khuya như vậy. Ánh đèn bốn phía càng khiến đêm nay như mộng như ảo, khiến lòng người xuyến xao, khoảng thời gian tươi đẹp ngày xưa như ùa về theo, Lan Lăng nghĩ, hóa ra bọn họ cũng có nhiều hồi ức ấm áp lắm.

Sau khi cập bờ xuống thuyền, Tống Tần nhìn Lan Lăng, bàn tay cầm tiêu hạ xuống rồi nắm lấy tay nàng, quay đầu quỳ dưới trăng sáng, vẻ mặt thành kính.

Lan Lăng sững sờ ngơ ngác nhìn Tống Tần, đang không biết nên nói gì thì đã nghe thấy Tống Tần cất tiếng: “Thưa Nguyệt Thần trên cao, hôm nay Tống Tần thề trước trăng sáng, chỉ cần con còn một hơi thở, con sẽ dùng toàn bộ cơ thể và trái tim này để bảo vệ Úc Lan Lăng, bù đắp sai lầm của con, cho nàng một đời vui tươi, không ưu phiền, nếu làm trái lời thề này thì xin hãy trừng phạt con đầu lìa khỏi xác, chết không toàn thây. Cũng mong Nguyệt Thần phù hộ con có được sự tha thứ của người thương, nguyện cho chúng con đầu bạc răng long.”

Từ đầu tới cuối Lan Lăng vẫn luôn ngơ ngác sững sờ, không kịp phản ứng, cứ đứng như thế nghe Tống Tần nói từng câu từng chữ, giống như đây không phải là Tống Tần, trong ấn tượng của Lan Lăng, Tống Tần không phải là một người biết thể hiện cảm xúc, nhưng thời khắc này đây, hắn lại có thể nói ra được lời này khiến Lan Lăng sợ ngây người.

Tống Tần thề xong, nhìn Lan Lăng vẫn đang ngây người thì trong lòng như tan chảy, nghiêm túc nói: “Lan Lăng, ta biết trước kia ta làm sai, biết nàng không vui, cũng biết bản thân xử lý chuyện không ổn thỏa, nhưng ở nơi đây…” Tống Tần chỉ lên ngực của mình, nói: “Ta thật lòng yêu nàng, ta hy vọng dùng quãng đời còn lại của ta để bù đắp sai lầm, ta hy vọng dùng trái tim của ta để nàng cảm nhận được tình yêu của ta, ta thật lòng yêu nàng.”

Lan Lăng cảm thấy mình không thể cự tuyệt được Tống Tần, bởi vì Tống Tần là một người không giỏi nói chuyện, một nam nhân như vậy mà lại nói những lời ấy với mình, nói những lời tỏ tình buồn nôn đến thế, thật sự khiến người ta đánh chết cũng không tin, nhưng… Đêm nay Tống Tần đã làm được, Lan Lăng chỉ cảm thấy trong lòng trào dâng sung sướng hạnh phúc, nàng đúng là một nữ nhân vô dụng, mới có vậy mà đã có thể vui vẻ rồi, nhưng nàng thật sự… Thật sự rất vui, được Tống Tần dụng tâm trang trí cảnh hoa sen dưới trăng đẹp tuyệt, được tỏ tình lãng mạn trong đêm, Lan Lăng nghĩ bây giờ chết cũng thấy mãn nguyện.

Nhưng trong lòng vẫn có một luồng cảm xúc phun trào mà nàng không tài nào khống chế được, đó là thứ đi ngược lại lý trí của Lan Lăng, được chôn sâu dưới đáy lòng, không đi qua đại não đã tới miệng, nàng nói: “Trong lòng chàng, ta quan trọng hay Lâm Nguyệt Dung quan trọng?”

Đúng là một câu hỏi không thể ngốc nghếch hơn, nếu là trước kia, có chết Lan Lăng cũng sẽ không hỏi, thế nhưng nàng lại hỏi ra ngay lúc này, hỏi mà không hề suy nghĩ, mang theo chút khí thế trừng mắt tức giận hỏi.

Mà sau khi hỏi, trái tim Lan Lăng cũng thắt lại, lo sợ bất an cúi đầu xuống. Nàng biết Lâm Nguyệt Dung ở trong lòng Tống Tần luôn là một tồn tại rất quan trọng, nàng không nên so sánh, nhưng nữ nhân mà, khi đã trao đi trái tim thì sẽ luôn có những câu hỏi ngốc nghếch, muốn biết người quan trọng nhất trong lòng nam nhân đó rốt cuộc là ai, dù biết câu trả lời có thể sẽ đẩy mình rơi vào Địa ngục, dù đau khổ nhưng vẫn sẽ không bỏ qua, nhất quyết phải hỏi cho bằng được. Lan Lăng nghĩ mình nhất định phải biết được câu trả lời, Lâm Nguyệt Dung để lại nỗi đau quá lớn trong nàng, Tống Tần bất công quá rõ ràng khiến nàng không thể không so sánh.

Không khí như đóng băng, Lan Lăng chỉ cảm thấy trái tim đang dần thắt lại, hóa ra đến thời khắc này mà Tống Tần vẫn không buông bỏ được, chẳng phải nàng đã biết từ lâu rồi sao?

Nước mắt lặng rơi, Lan Lăng chậm rãi đứng lên nói: “Chàng không cần nói, ta biết mà, hiểu mà, ta không biết tự lượng sức mình mà đi tranh giành, thật ra có gì để tranh với giành đâu? Ta đã biết câu trả lời, chàng đã nói cho ta biết từ lâu rồi.”

Quay người phất tay áo, rút tay ra khỏi tay Tống Tần, Lan Lăng biết bản thân quá yếu đuối, cũng quá cố chấp, chỉ là trong tình yêu có ai mà không cố chấp chứ?

“Lan Lăng!”

Giọng Tống Tần vang lên sau lưng, sốt ruột và nóng vội.

Lan Lăng dừng bước nhưng không quay đầu lại, không muốn để Tống Tần nhìn thấy bộ dạng đau khổ của mình, nhìn thấy mình không có tôn nghiêm.

Nhìn bóng lưng của Lan Lăng, tim Tống Tần càng đau, nhìn bờ vai gầy gò của nàng, cất tiếng nói: “Không, nàng sai rồi, ta cũng sai rồi, ta luôn cho rằng ta rất công bằng, không nên thấy áy náy với Nguyệt Dung, giữ lại một vị trí nhỏ cho nàng ấy trong tim ta dù nàng ấy làm ra việc ác độc khiến nàng tổn thương, nhưng thật ra ta mới là người làm tổn thương nàng nhiều hơn. Lan Lăng, ta không biết bắt đầu từ khi nào, Nguyệt Dung ở trong lòng ta dẫn trở nên mờ nhạt, không biết từ khi nào đã lấp đầy nụ cười của nàng, ta là một nam nhân tồi tệ không đáng được tha thứ, là một kẻ đứng núi này trông núi nọ, nhưng… Ta có thể làm gì đây? Ta không thể làm trái tình cảm của mình, ta không thể phủ nhận, vị trí của nàng trong lòng ta đã xóa bỏ Nguyệt Dung từ lâu, chỉ là ta không muốn thừa nhận, chỉ biết kiêu ngạo mà đã làm tổn thương nàng.”

Lan Lăng sững sờ, cảm thấy như mình bị ảo giác, nàng vừa nghe được những gì?

Như đang đáp lại câu hỏi của nàng, phía sau lại vang lên tiếng của Tống Tần: “Lan Lăng, ta thật lòng yêu nàng, xin nàng hãy cho ta một cơ hội nữa được không?”

Nước mắt lăn dài trên mặt, ấm áp, dịu dàng, chạy qua tim, tuy mùa xuân của Lan Lăng tới muộn, gặp đủ mọi trắc trở nhưng cũng tới thật rồi!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.