Qua một trận vui đùa của mấy hài tử, không khí nặng nề đã dịu lại không ít, không khí vui vẻ quẩn quanh.
Các bà vú muốn bế hài tử đi để tránh rắc rối, ai ngờ Phi Ca cứ ôm khư khư cổ Chu Hạo Khiên, bé thành công gạt Chu Nghiên ra khỏi lòng Chu Hạo Khiên để thế vào, mà lúc này Vũ Ninh Vương lại đang bế Phi Ly, mặt mũi tươi cười. Chỉ còn một mình Chu Nghiên cô đơn, nhìn trái ngó phái, cuối cùng ánh mắt sáng lên chạy tới chỗ lão Vương phi.
Minh Yên trợn mắt, hài tử này do nàng sinh ra ư? Cả đám chẳng cần mình, đều tự tìm được chỗ dựa hết.
Nhưng rất nhiều người lại chỉ nghĩ tới một chuyện, đó là ba hài tử Minh Yên sinh, từ lão Vương phi cho tới Chu Hạo Khiên, thêm cả một Vũ Ninh Vương ở trung gian đều bị chọc vui vẻ, coi cả đám như bảo bối.
Đã biết Minh Yên sinh ba từ lâu, chỉ là không ngờ mấy hài tử lại đáng yêu đến nhường ấy, không những người trong nhà mà ngay cả người ngoài cũng nhìn thèm con mắt, đặc biệt là trông ba hài tử đều như ngọc khắc, hoạt bát đáng yêu, người gặp người thích.
So sánh ra, Tư Hạo mà Bạch Mẫu Đơn dẫn tới trông càng nhút nhát ngây ngốc, lúc không so sánh chỉ cảm thấy hài tử này đáng thương, trong đôi mắt to tròn ngập tràn đau thương, thế nhưng khi đặt cạnh nhau, quan sát kỹ lại sẽ cảm giác Tư Hạo cách tỷ đệ Chu Nghiên không chỉ một chút xíu, khiến mọi người không khỏi bị mấy hài từ thu hút sự chú ý.
Minh Yên đón lấy Phi Ca từ tay Chu Hạo Khiên, nhìn nữ nhi của mình nói: “Ngoan nào, phụ thân còn có việc quan trọng phải làm, đợi làm xong việc sẽ chơi với các con, không được quấy.”
Phi Ca tủi thân buông cổ Chu Hạo Khiên ra, nhưng lại nhào vào vòng tay ấm áp của Minh Yên.
Chu Hạo Khiên nhìn thoáng qua Minh Yên một cái rồi mới nói: “Dẫn người vào đi.”
Vừa dứt lời, một đám người lũ lượt kéo vào, thoạt nhìn đã đông đủ, vừa vào cửa đã lập tức quỳ xuống hành lễ.
“Thảo dẫn tham kiến Vương gia, tiểu Vương gia, lão Vương phi…” Bọn họ nói rất lưu loát, khiến ta không khỏi kinh ngạc.
Ánh mắt Minh Yên lóe lên, như có thứ gì đó lướt qua trong lòng nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ là nét cười nơi khóe miệng càng sâu.
“Các người đều là người của thôn Vu gia?” Chu Hạo Khiên nghiêm nghị hỏi: “Ở đây, mỗi một câu các người nói đều có rất nhiều người nghe thấy, người có mặt đều là danh gia vọng tộc ở Kinh thành, họ sẽ lắng nghe từng câu các người nói. Nếu có một chữ dối trá thì đừng trách ta không khách sáo, đại lao của phủ Thuận Thiên còn rất nhiều chỗ trống.”
“Tiểu Vương gia đang uy hiếp sao?” Bạch Mẫu Đơn nhìn Chu Hạo Khiên, trong giọng nói xen lẫn bi thương, âm điệu nhỏ dịu chạm tới trái tim người khác. Vừa rồi nhìn thấy ba hài tử của Minh Yên, nàng ta đã thấy không ổn, ba hài tử này quá đáng yêu, làm người ta không tài nào ghét được, ngay cả bản thân nàng ta cũng rung động một thoáng.
Chu Hạo Khiên nhìn Bạch Mẫu Đơn, trong ánh mắt mang theo kinh miệt, nói: “Bây giờ cô quay đầu, ta vẫn có thể tha cho cô một mạng, nếu cô vẫn chấp mê bất ngộ đến cùng thì ngay cả chút tình cảm trước kia cũng không còn.”
Chu Hạo Khiên khiến mọi người tò mò, rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ giữa Chu Hạo Khiên và Bạch Mẫu Đơn không có gì đó thật? Nhưng nếu không có thì hài tử này từ đâu ra? Nhìn thái độ của Bạch Mẫu Đơn hẳn là vẫn chưa tới mức làm ra chuyện như vậy, nhưng nếu không phải như vậy… Chu Hạo Khiên càng khiến mọi người mơ hồ.
“Tiểu Vương gia tuyệt tình đến thế sao? Chàng không quan tâm tới tình cảm của ta thì cũng phải nghĩ cho hài tử chứ, từ lúc hài tử sinh ra đến giờ chưa từng gọi một tiếng phụ thân, chàng nhẫn tâm để Tư Hạo trở thành một hài tử không có phụ thân sao?” Bạch Mẫu Đơn ôm chặt Tư Hạo, nghẹn ngào lên tiếng, hai hàng lệ chảy dọc khuôn mặt trắng nõn nhìn mà đau lòng.
Chu Hạo Khiên nhìn Bạch Mẫu Đơn, chút do dự sau cùng biến mất hoàn toàn, nói: “Dù sao vẫn chưa biết phụ thân của hài tử này là ai, cô không cần đổ lên đầu ta, Chu Hạo Khiên ta ngày trẻ phong lưu là thật, nhưng sẽ không hồ đồ đi đội một cái nón xanh trên đầu.”
Mặt Bạch Mẫu Đơn lập tức tái nhợt, muốn nói gì đó nhưng một câu cũng không nên lời, như chịu tổn thương đau đớn. Mọi người bất giác nín thở, qua một hồi lâu mới thấy Bạch Mẫu Đơn nói tiếp: “Trong lòng chàng, ta là người tệ hại như vậy sao? Trước kia chàng không bao giờ dùng giọng điệu này để nói chuyện với ta, quả nhiên nam nhân có mới nới cũ, có lỗi với ta thì thôi, nhưng chàng cũng phải nghĩ cho hài tử của chàng chứ, nó còn nhỏ như vậy, còn chưa biết cái gì, các người không chào đón ta thì thôi, ta chỉ cần các người chịu giữ hài tử này lại.”
Minh Yên khẽ thở dài, nữ nhân này rất giỏi nắm bắt lòng người, động một cái là lại lôi hài tử ra làm bia đỡ, hạng người này nghĩ mà thấy ghê tởm.
“Trong các người, ai là bà đỡ?” Lần này Chu Hạo Khiên không còn để mắt tới Bạch Mẫu Đơn nữa, nhìn về phía một đám người đang quỳ, nghiêm giọng hỏi.
“Thảo dân ạ.” Một phụ nhân trung tuổi mặc áo khoác màu nâu lên tiếng.
“Là bà đỡ đẻ cho Bạch Mẫu Đơn? Hài tử này được bà đón chào đời?” Chu Hạo Khiên chậm rãi hỏi, giọng nói trầm ổn mà xen lẫn sắn bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Vâng, thảo dân không dám nói dối, những điều này đều có ghi lại trên hồ sơ của quan phủ.” Người kia dập đầu thưa.
Chu Hạo Khiên gật đầu nói: “Được, bà không nói dối, đứng qua một bên đi.”
Minh Yên nhíu mày nhìn Chu Hạo Khiên, chỉ thấy thần sắc của hắn khiến nàng nhớ tới sự bình tĩnh và ngoan cường của hắn khi trên chiến trường, một chút lo lắng cuối cùng trong lòng cũng tan biến, Chu Hạo Khiên tự tin phán người kia không nói dối, chứng tỏ hắn đã điều tra ra chuyện này.
Nhớ lại lúc Chu Hạo Khiên khẳng định chắc nịch cứ yên tâm giao cho hắn, Minh Yên đột nhiên cảm thấy hắn nói được là làm được.
Đúng lúc này Phi Ca đột nhiên vươn tay muốn đi tìm Phi Ly, Minh Yên đành phải bế nhóc oan gia này đến chỗ lão Vương phi để tỷ muội hai đứa gặp nhau. Mục Trắc phi cười nói: “Con cứ ngồi ở đây khỏi phải chạy tới chạy lui, mấy hài tử cũng không thể không có con trông.”
Minh Yên quay đầu nhìn Mục Trắc phi, đã thấy Mục Trắc phi đứng dậy rời khỏi ghế, kéo Minh Yên ngồi xuống.
Minh Yên kinh ngạc không biết nên làm thế nào, việc chỗ ngồi phải tuân theo quy tắc, chủ tọa và ghế phụ được sắp xếp rõ ràng. Theo lý Minh Yên là vãn bối, không thể ngồi lên ghế của Mục Trắc phi, như này là không đúng phép tắc, thế nhưng Mục Trắc phi lại tự tay ấn Minh Yên ngồi xuống, chỉ là một động tác đơn giản như lại mang ý nghĩa không bình thường.
Trong khi Minh Yên còn đang kinh ngạc, lão Vương phi đã cười nói: “Bảo con ngồi thì con cứ ngồi, đây là ý tốt của Trắc mẫu phi con, con hiểu là được.”
Lão Vương phi nói một câu như vậy, Minh Yên lập tức nghĩ đến một vấn đề quan trọng khác. Chẳng lẽ Mục Trắc phi muốn nhượng quyền? Nhưng lúc này Minh Yên không thể nghĩ nhiều như vậy, không có thời gian và cũng không có sức lực. Hai nhóc Phi Ly và Phi Ca đang đòi viên hồng ngọc của Chu Nghiên, Minh Yên biết đây là hồng ngọc mà Vũ Ninh Vương hứa cho Phi Ly, nhưng thế này cũng quá nhanh rồi… Minh Yên không khỏi xấu hổ, mà Vũ Ninh Vương như cũng không quan tâm tới hài tử Bạch Mẫu Đơn dẫn tới, từ khi đến đây cả Vũ Ninh Vương lẫn lão Vương phi đều không nhìn hài tử kia…
Minh Yên cụp mắt, quả nhiên danh gia đại tộc đều không thích hài tử ngoài dã thú, nếu Chu Hạo Khiên vẫn chưa có hài tử thì thôi, có lẽ còn được chú ý, nhưng đã có ba tỷ đệ Chu Nghiên, mà ba hài tử này lại thông minh đáng yêu khiến người ta không thể không yêu thích, muốn không bị coi thường cũng là chuyện rất khó.
Chu Hạo Khiên tiếp tục hỏi kỹ thêm mấy người hàng xóm, quả nhiên trả lời giống hệt nhau, đều có thể chứng thực đã từng thấy Bạch Mẫu Đơn mang thai.
“Lời của các người nói xem như cũng là lời nói thật, các người lui qua một bên đi.” Chu Hạo Khiên vẫn nói như vậy.
Mấy người lo sợ đứng ở một bên, không dám cả ngẩng đầu lên.
Lúc này Chu Hạo Khiên quay sang nhìn Bạch Mẫu Đơn, nói: “Những người này chứng thực cô đã từng mang thai thật, từng sinh hạ hài tử thật, bọn họ không nói sai.”
Bạch Mẫu Đơn nhìn Chu Hạo Khiên, khẽ thở phào, sau đó thút thít nói: “Tiểu Vương gia tin rồi chứ? Thiếp thân không dám lừa chàng, hài tử này thật sự là…”
“Hài tử do cô sinh ra thật!”Chu Hạo Khiên ngắt lời Bạch Mẫu Đơn, sắc mặt lạnh băng, giọng điệu xa cách.
Mọi người xung quanh nhìn hai người nói qua nói lại, trong lòng không ngừng đặt ra nghi vấn, không ai biết hài tử này rốt cuộc có phải của Chu Hạo Khiên không, có liên quan đến Chu Hạo Khiên không. Nếu nói là của Chu Hạo Khiên nhưng hắn lại không thừa nhận, nếu nói không phải của Chu Hạo Khiên nhưng chính miệng Chu Hạo Khiên đã khẳng định hài tử này do Bạch Mẫu Đơn sinh.
Thật sự làm người ta nghĩ mãi không thông, không hiểu rõ ràng, càng lúc càng rối.
Chu Hạo Khiên nhìn Bạch Mẫu Đơn nói: “Ngươi ở thôn Vu gia một năm, hài tử được hai tháng tuổi thì ngươi dọn đi, nhưng thường xuyên liên lạc với người trong thôn Vu gia, đúng không?”
Bạch Mẫu Đơn không hiểu tại sao Chu Hạo Khiên lại hỏi như vậy, nhưng đây là sự thật, không thể giảo biện, bèn gật đầu nói: “Lúc ta sống trong thôn, hàng xóm láng giềng rất quan tâm ta, làm người thì không thể quên ân nghĩa, quả thật có việc này.”
Chu Hạo Khiên hé miệng cười, lại nói: “Ta nhớ không lầm thì hình như cô không phải người thôn Vu gia, tại sao lại muốn đến thôn Vu gia để sinh?”
Bạch Mẫu Đơn căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Ngày đó ta tan nát cõi lòng, bất tri bất giác đi đến thôn Vu gia, người nơi đây hiền lành thân thiện, từ nhỏ ta đã không cảm nhận được ấm áp tình thân, những người này vô cùng tốt với ta, cho ta ấm áp tình thân, ở lại đó vì một ước muốn trong lòng mà thôi.”
Quả nhiên trả lời rất hoàn hảo, còn mang theo tình cảm dạt dào, Minh Yên càng không nhìn thấu ý đồ của Bạch Mẫu Đơn, nhưng ít ra lúc này Minh Yên đã cảm nhận được chắc chắn Chu Hạo Khiên đã biết gì đó…
“Hay cho một ước muốn, ta hỏi lại cô, cô đã rời đi, tại sao còn quay lại Kinh thành mở cửa hàng Lưu Vân Hương?”
Lưu Vân Hương có tiếng tăm không nhỏ, ngay cả Minh Yên cũng dùng hương Bách Hợp của cửa hàng Lưu Vân Hươngnày, chứ đừng nói đến mọi người ở đây ai cũng là người thích xài đồ tốt, tất nhiên đều biết tới cửa hàng Lưu Vân Hương này, khi mọi người biết chủ cửa hàng Lưu Vân Hương là Bạch Mẫu Đơn thì đồng loạt hóa đá!