“Nếu cô đã tới, còn dẫn theo một hài tử tới thì có một số việc phải nói cho rõ ràng.” Chu Hạo Khiên mỉm cười, đôi mắt vốn đã sáng ngời mà giờ như có vô số ánh vàng trong đó, cong cong làm xiêu lòng người..
Bạch Mẫu Đơn nghe vậy thì ê lệ ngượng ngùng, cụp mắt nói: “Có một số việc, thiếp thân muốn thỉnh tội, lúc trước không nên giận dỗi bỏ đi.”
Hàm ý trong lời này khiến người ta tò mò. Giận dỗi bỏ đi? Minh Yên đứng đó cũng không nói lời nào, nhưng lại ngẩng đầu liếc nhìn Chu Hạo Khiên một cái, đảo mắt nhìn Tần Trắc phi, quả nhiên thấy khóe miệng Tần Trắc phi cong lên. Xem ra quan hệ của hai người này sâu đậm lắm, Minh Yên mỉm cười, nếu Chu Hạo Khiên đã nắm chắc như vậy, mình chỉ cần ở bên nhìn thôi.
“Hử? Thỉnh tội? Hình như quan hệ giữa cô và ta chưa cần dùng đến từ này nhỉ?” Chu Hạo Khiên khẽ cười, ánh mắt lướt qua dung nhan khuynh quốc của Bạch Mẫu Đơn mà chẳng đọng lại gì trong đầu.
Bạch Mẫu Đơn hoảng sợ nhìn Chu Hạo Khiên, hèn nhát nói: “Tiểu Vương gia vẫn trách Vân nhi không từ mà biệt sao? Lúc ấy thiếp thân không còn cách nào, thiếp thân có nỗi khổ riêng.”
Nghe hai người nói chuyện, mọi người thầm bàn tán mà nhớ lại, có lẽ chuyện không như mọi người nghĩ, mọi ánh mắt đổ về Minh Yên, hàm ý trong ánh mắt ấy khiến người ta không nắm bắt được, nhưng không thể phủ nhận, nữ nhân là một sinh vật kỳ quái, khi bản thân khó khăn sẽ được mọi người thương cảm, được mọi người an ủi, nhưng khi bản thân có được nhiều hơn người khác thì tất nhiên người ta sẽ ghen tị, có càng nhiều rồi thì cũng sẽ phải suy nghĩ, có lẽ tất cả chỉ là bong bóng, thứ các nàng chờ đợi, ảo tưởng đều là bong bóng.
Chu Hạo Khiên chỉ chung tình với mình Minh Yên, rất nhiều nữ nhân ngưỡng mộ, nhưng càng có nhiều người khác đang chờ xem bao giờ nữ nhân này bị vứt bỏ, đây dường như là suy nghĩ khó lòng giải thích, nó giống như ta không có được hạnh phúc vậy thì người khác cũng đừng hòng có được hạnh phúc giống ta.
Minh Yên vẫn đứng yên ở đó, ánh mắt không hướng về Chu Hạo Khiên mà lại liếc qua Bạch Mẫu Đơn, ý cười trong mắt chưa hề phai đi mà càng lúc càng đậm.
“Ta đã nói rồi, cô rời đi không liên quan tới ta.” Chu Hạo Khiên nhắc lại lần nữa, ánh mắt quét qua hài từ vẫn luôn trốn phía sau Bạch Mẫu Đơn, hài tử này có vẻ sợ người lạ, thậm chí còn không dám lộ mặt, nhát gan như thế lại khiến Chu Hạo Khiên nhớ tới Nghiên ca nhi tinh nghịch lớn mật.
“Tiểu Vương gia tuyệt tình quá, dù gì năm đó con cũng có tình nghĩa một ngày gặp ba lần với Bạch cô nương đây, sao hôm nay nói trở mặt là trở mặt luôn thế? Hơn nữa Bạch cô nương còn sinh hài tử của con, có thế nào cũng phải quan tâm tới hài tử chứ không nên tuyệt tình như vậy.”
Giọng của Tần Trắc phi vang lên, âm điệu không cao, khe khẽ thở dài, giống như thương xót cho tình cảnh của Bạch Mẫu Đơn vậy.
Nói hay lắm, một câu đã đẩy tình cảm giữa Chu Hạo Khiên và Bạch Mẫu Đơn trở nên sâu đậm, có người trong sảnh lớn chưa nghe kể về chuyện một ngày ba lần gặp bèn hạ giọng hỏi người bên cạnh, nhất thời cả sảnh lớn trở nên ồn ào.
Minh Yên thầm than, Tần Trắc phi quả cao tay, không nói tới quan hệ giữa Bạch Mẫu Đơn và Chu Hạo Khiên trước mà lại ném ra một quả đạn pháo đầu tiên, hài tử!
Tiếng mọi người bàn tán càng to hơn, thỉnh thoảng lại thấy có người bảo giống… Ngươi nhìn đôi mắt kia… Đủ mọi lời linh tinh, Minh Yên tức ngực nghẹn muốn chết, tuy nàng muốn tin tưởng Chu Hạo Khiên sẽ không phản bội tình yêu của hai người, nhưng nữ nhân là động vật làm theo cảm tính, lý trí thường không thể khống chế được cảm xúc.
Chu Hạo Khiên quay đầu lại nhìn Tần Trắc phi, cười khinh một tiếng: “Ai bảo với người hài tử này là của ta?”
Mọi người im bặt!
Vô số ánh mắt xuyên qua biển người nhìn về Chu Hạo Khiên, rồi lại đảo qua sắc mặt xấu hổ và giận dữ của Bạch Mẫu Đơn. Tần Trắc phi chưa kịp lên tiếng, Bạch Mẫu Đơn đã tiến lên một bước, vươn tay kéo hài tử, nói: “Chàng xem, đôi mắt của nó giống hệt đôi mắt của chàng, năm nay nó hai tuổi tưởng, chàng hiểu không.”
Chu Hạo Khiên khẽ cười, tiếng cười nhẹ nhàng ấy lại làm trái tim người ta băng giá, lông tơ dựng đứng.
“Chỉ vậy đã khẳng định nó là hài tử của ta? Năm đó ta trẻ tuổi háo thắng, muốn vượt mặt huynh đệ nên mới tới Cầm Âm Các, một ngày gặp ba lần nhưng thật ra giữa ta và cô cũng chẳng có gì, chỉ là uống ít rượu, nghe khúc nhạc, mặc dù có một đêm ta ngủ lại trên giường của cô là thật, nhưng ký ức đêm đó mơ hồ không rõ. Nếu thật sự có thể một đêm có hài tử, vậy tại sao lúc cô biết mình mang thai lại không báo với ta? Tại sao đã rời đi nhiều năm lại dẫn theo hài tử trở về? Cô tưởng Chu Hạo Khiên ta dễ lừa nên bắt ta đổ vỏ à?”
Bên khách nữ còn đỡ, chứ bên khách nam đã cười vang, tiếng cười như lũ quét vang qua lầu thủy tạ truyền rõ sang đây, khiến sắc mặt Bạch Mẫu Đơn càng khó coi hơn.
Bạch Mẫu Đơn nhìn Chu Hạo Khiên, cắn môi nói: “Chàng là đồ không có lương tâm, chàng biết rõ trái tim của ta đã trao cho chàng. Sở dĩ lúc trước ta rời đi cũng vì muốn giữ được hài tử. Ta biết, tuy ta là thanh quan nhi[1], nhưng… Rốt cuộc vẫn là gái thanh lâu, thân phận của ta đâu xứng với chàng, chẳng qua là được tiểu Vương gia yêu quý mà thôi. Lúc trước quấn quýt bên nhau, Vân nhi chưa từng hối hận, sau biết được mình mang thai, thật sự muốn báo tin vui này với chàng.”
[1] Thanh quan nhi: hẳn là chỉ bán nghệ không bán thân, hầu hạ âm nhạc, đàn hát các kiểu.
Bạch Mẫu Đơn nói tới đây thì ngừng lại, ánh mắt hướng về Minh Yên, chỉ lướt qua nhanh rồi lại nhìn về phía khác. Nhưng chỉ với một ánh mắt thoáng qua thôi, sự chú ý của mọi người như được dẫn dắt, chẳng lẽ lúc trước Bạch Mẫu Đơn rời đi có liên quan tới Minh Yên?
Minh Yên vốn không định lên tiếng, nhưng Bạch Mẫu Đơn diễn hay quá, như cố tình châm lửa lên người nàng, nàng không chấp nhận bị vu oan mà không hiểu nguyên do.
Minh Yên vốn định cho Bạch Mẫu Đơn không gian nói chuyện riêng, nhưng người ta đã không cảm kích, vậy thì đừng trách nàng không khách sáo.
“Ánh mắt này của Bạch cô nương sao mà lạ thế, cô chỉ cần lo ôn chuyện cũ với tiểu Vương gia, giải thích tại sao cô không từ mà biệt thôi, không cần lãng phí đôi mắt quyến rũ của mình để nhìn ta đâu. Lúc ấy ta vẫn là tiểu thư khuê các, không biết mỹ nhân kinh diễm nổi tiếng Kinh thành cỡ Bạch cô nương, hai ta không quen biết, Bạch cô nương nói một nửa giữ lại một nửa rồi nhìn ta, cứ như ta làm chuyện gì hổ thẹn lắm không bằng. Ta và cô, một người ở trong khuê phòng tìm rể hiền, một người nổi danh của Cầm Âm Các, với tám sào cũng không đến được.”
Minh Yên tức nghẹn, một lời phân rõ xuất thân trong sạch của mình với danh kỹ thanh lâu Bạch Mẫu Đơn, hơn nữa với lời giải thích này, mọi người lập tức cảm thấy Minh Yên nói không sai, nghi ngờ Bạch Mẫu Đơn có ý liếc mắt giá họa.
Dù Bạch Mẫu Đơn có thanh cao thì xuất thân luôn là vết thương trí mạng của nàng ta, Minh Yên nhắc tới càng khiến nàng đau đớn vô cùng, chỉ thấy nàng ta hơi cúi đầu, hàm răng cắn môi đỏ, ngực phập phồng lên xuống, không nói người không biết còn tưởng nàng ta bị bắt nạt.
“Vân nhi biết xuất thân của mình không cao, không được như Úc Trắc phi là con nhà quan, nhưng ta đâu thể lựa chọn được xuất thân.” Bạch Mẫu Đơn thấp giọng nói, gần như sắp khóc tới nơi, dáng vẻ uất ức kia thật sự vừa nhìn đã thấy thương, đến nữ nhân nhìn cũng phải mềm lòng ba phần, vậy nên mới nói mỹ nhân không hổ là mỹ nhân, khiến người khác hận không thể mang cả thế gian đến trước mặt mỹ nhân để đổi lấy nụ cười xinh đẹp của nàng ta.
“Nhà ta đông con, vì để nuôi sống đệ muội, phụ mẫu đã bán ta đi, sau đó bị đưa đẩy bán vào thanh lâu, nhưng Vân nhi vẫn còn liêm sỉ, vậy nên mới bán nghệ không bán thân, chỉ hy vọng có thể cố gắng hết sức giữ được chút ngạo cốt cuối cùng. Tiểu Vương gia đối xử với Vân nhi không giống bất cứ nam tử nào nhưng cũng chỉ vì dung mạo của ta, Vân nhi hiểu, cũng rất cảm kích, dần dần cảm mến tiểu Vương gia. Sau đó… Sau đó ta phát hiện ra mình có thai, ai ngờ lúc đó có tin tiểu Vương gia nhất kiến chung tình với Úc Trắc phi. Lúc ấy ta tâm cao khí ngạo, chỉ cảm thấy trời như muốn sấp xuống, ta nghĩ nếu trong lòng chàng không có ta thì hà tất ta phải nói cho chàng biết ta đang mang thai. Vì thế ta tự chuộc thân, bí mật rời đi, chỉ muốn bình yên sinh hạ hài tử, mặc nửa đời sau trôi qua là được.
Dù tiểu Vương gia đã thay lòng nhưng hai ta vẫn có rất nhiều ký ức đẹp, đủ để ta gắng gượng nửa đời sau. Vốn định cứ vậy mà thôi, nhưng… Hài tử dần lớn, mỗi lần thấy hài tử nhà bên mắng nó không có phụ thân, nó khóc lóc chạy về, tủi thân hỏi ta tại sao nó không có phụ thân…”
Nói tới đây Bạch Mẫu Đơn đã khóc không thành tiếng, hài tử phía sau vươn tay xoa xoa cánh tay của Bạch Mẫu Đơn, giọng nói trẻ con non nớt vang lên: “Nương đừng khóc, Hạo Nhi ngoan, nghe lời, không làm người giận…”
Bạch Mẫu Đơn vươn tay bế hài tử lên, lấy khăn lau nước mắt, khuôn mặt hiện lên một vẻ xót xa, nói: “Ta có lỗi với hài tử, ta không nên vì bản thân mình mà khiến cả đời nó gánh chịu cái tiếng con rơi, vậy nên hôm nay mới cắn răng tìm tới. Ta không có yêu cầu gì khác, chỉ mong hài tử này có thể nhận tổ quy tông, còn ta… Dù bị đuổi đi cũng không một lời oán than…”
Hài tử kia nghe nói vậy thì nắm chặt lấy ống tay áo của Bạch Mẫu Đơn, khóc thét lên: “Con không rời xa người… Con không rời xa người…”
Tiểu hài tử lặp đi lặp lại câu này, giọng nói đã nghẹn ngạo khàn đặc, mọi người xung quanh nhìn mà đau lòng, xót xa quay đầu đi chỗ khác, hết tiếng thở dài này đến tiếng thở dài khác nối liền không dứt.
Đúng là một màn sầu bi, một màn tình mẫu tử sâu đậm này thật sự đã rung động lòng người.
Minh Yên không thể phủ nhận, nghe tiếng hài tử khóc thét, chính nàng cũng mềm lòng, nếu đổi lại là Minh Yên… Chuyện đó không thể xảy ra.
“Không biết sau khi Bạch cô nương rời đi thì ở đâu? Người đỡ đẻ cho cô là ai? Ai có thể làm chứng hài tử này do cô sinh ra?” Minh Yên lấy lại bình tĩnh, quyết không lui bước, có một số người không đáng để thương hại, tuyệt đối không được!