*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả một đêm Minh Yên ngủ không ngon giấc, trong giấc ngủ vẫn luôn mơ tới kiếp trước, nhớ loáng thoáng buổi trưa hôm ấy, dưới ánh mặt trời chói chang, Chung Dực cầm một bó hoa đào nở rộ trong tay đưa tới trước mặt nàng, ánh mặt trời vàng óng, nụ cười ấm áp đôn hậu liên tục khiến trái tim nàng đập dồn dập, bên tai là âm thanh dịu dàng của hắn: “Nhụy Nhi, làm vợ của ta nhé?”
Nước mắt chua xót trượt qua khuôn mặt Minh Yên, hàm răng cắn chặt môi dưới không để cho mình phát ra âm thanh kinh động đến người khác, hai tay nắm chặt góc chăn, toàn thân run rẩy, mỗi một tiếng khóc đều đè ép thù hận ở trong lòng.
Tìm tìm kiếm kiếm, lãnh lãnh thanh thanh, thê thê thảm thảm, ưu tư lưu luyến. Chợt ấm chợt lạnh, khó mà nghỉ ngơi. Hai ly ba chén rượu nhạt, sao ngang sức hắn, gió đêm vội vàng? Chim nhạn bay qua, là đau lòng, lại quen biết cũ. Hoa cúc chồng chất đầy đất, tùy tiện đau thương, hôm nay có ai có thể hái? Trông coi cửa sổ, một mình u tối ra sao! Ngô đồng càng thêm mưa phùn, đến hoàng hôn, từng chút từng chút một. Lần này, sao một chữ sầu còn gì đâu!
Khá khen cho chim nhạn bay qua, là đau lòng, lại quen biết cũ… quen biết cũ… Chung Dực, nếu ngày mai thấy ta, ngươi còn nhớ đến Úc Lan Nhụy dưới gốc hoa đào tràn đầy sức sống kia? Còn nhớ tới Úc Lan Nhụy ngươi luôn miệng nói muốn thành thân? Hôm nay ta đổi thân xác, sao một chữ hận còn gì đâu! Chữ sầu quá nhẹ rồi, chỉ có chữ hận, mới là kết cục của ta và ngươi trong cuộc đời này!
Buổi sáng Tuyết Hủy nhấc màn lên, lại thấy vành mắt biến thành màu đen của Minh Yên thì không khỏi kinh hô, “Thất tiểu thư, tối hôm qua ngủ không ngon sao? Phải làm thế nào đây, nếu bị Đại phu nhân thấy…” Nói đến đây chợt ngừng lại, bất kể lúc nào cũng không thể nói xấu Đại phu nhân, lập tức trên mặt có chút khó xử.
Dường như Minh Yên không phát hiện ra, khẽ cười nói: “Không có gì, tối qua mất ngủ, ai biết mắt nó lại thâm như vậy. Tỷ đi nấu hai quả trứng dùng vải bọc lại thoa lên hai quầng mắt là được, đừng ngạc nhiên như vậy.”
Nhìn thấy Minh Yên không để ý tới lời của mình, lúc này Tuyết Hủy mới yên lòng lại, vội vàng đáp một tiếng rời đi, bước chân có chút bối rối. Minh Yên nhìn bóng lưng Tuyết Hủy thì im lặng suy nghĩ, trước mắt Tuyết Hủy vẫn chưa dùng được vì lòng của nàng ấy vẫn chưa đặt trọn ở chỗ mình, muốn dùng nàng ấy cũng phải đợi sau khi mình có lợi thế đã!
Ký Dung đi vào hầu hạ Minh Yên thức dậy, sau khi chải đầu rửa mặt xong, Ký Dung cầm quần áo mới, đồ trang sức mới Đại phu nhân đưa tới, nói: “Thất tiểu thư, có muốn mặc hay đeo những thứ này không?”
Minh Yên hơi nhíu mày lại, còn chưa nói chuyện thì nghe thấy Ký Dung nói: “Dù sao cũng là tâm ý của Đại phu nhân, không tiện phản Phật đâu.”
Trái tim Minh Yên khẽ nhích một cái, không ngờ Ký Dung lại có thiện ý nhắc nhở mình, xem ra là muốn lại gần mình rồi, Minh Yên cười nói: “Đúng là như vậy, nếu đồ mẫu thân đưa tới vậy thì mặc thôi.”
Ký Dung liền nở nụ cười, ánh mắt nhìn Minh Yên có thêm mấy phần tìm tòi, nàng ấy vừa thấy Minh Yên thì luôn thấy trên người nàng có một cảm giác nói không nên lời, hôm nay thử một lần… Nghĩ tới đây thì nở nụ cười, nếu có thể đáng tin, vậy sau này cả nhà mình cũng có đường ra.
Nhìn Minh Yên sau khi đã thay trang phục, ý cười của Ký Dung càng sâu hơn, đúng là thiên nữ hạ phàm, dung mạo như vậy e rằng chỉ có thể so với Lục tiểu thư trước kia, chỉ tiếc một nữ tử tràn đầy sức sống như vậy lại mất sớm…
Kiếp trước Lan Nhụy thích nhất là màu sắc rực rỡ, tình cách nàng hào sảng, rất được Úc Duy Chương yêu thích, lúc làm việc gì cũng không cố kỵ, chứ đừng nói là thứ nữ nhỏ khúm núm nịnh bợ đích mẫu như ở trong phủ khác, mặc dù không dám nói nàng ở trong Úc phủ phô trương hơn đích nữ, nhưng các chế độ thì không kém gì với đích nữ, cho nên cuối cùng nàng ấy chết rồi!
Minh Yên sau khi sống lại thì không mặc những bộ váy áo có màu sắc rực rỡ nữa, mặc dù bây giờ nàng vẫn còn thích. Trước khi nàng không thể nắm giữ được vận mệnh của mình, những thứ trước kia Lan Nhụy thích nàng không thể thích được nữa.
Đại phu nhân đưa tới bốn năm bộ, màu sắc từ nhạt đến đậm mỗi thứ một kiểu. Minh Yên khẽ cau mày, theo lý thuyết nàng là thứ nữ do phòng ngoài nuôi vừa mới vào cửa phủ liệu có đáng để Đại phu nhân tiếp đãi mình nồng hậu như vậy không? Huống chi vì không để Dương ca nhi thân thiết với mình, bà ta hẵn nên che giấu mình đi mới đúng, sao lại còn để mình ăn mặc rực rỡ như vậy?
Lớp áo ngoài màu hồng đào xinh đẹp được thêu hoa khắp nơi, khiến nàng quả thật không dời mắt được, màu hồng đào… màu sắc rất có sức sống, năm đó mới gặp Chu Dực, thứ khiến người ta bất ngờ chính là, nàng mặc váy xếp màu hồng đào đường viền thêu chỉ vàng dường như đã làm chói lòa hai mắt hắn. Về sau hai người quen thuộc rồi Chung Dực nói, hắn nói khoảnh khắc đó hắn cho rằng mình đã nhìn thấy Hoa tiên tử ở trong bụi hoa, một thoáng màu hồng đào diễm lệ kia hắn nói cả đời này hắn cũng sẽ không quên!
Cả đời… chữ kia buồn cười biết bao, sau khi nàng mất mới bao lâu đã thuận lợi vui vẻ cưới Úc Lan Cúc, nàng thật đúng là ngốc, lúc trước lại tin tưởng lời nói dối của hắn. Nói đi thì cũng phải nói lại, đường đường là Đại công tử của phủ Đô đốc sao có thể cưới một thứ nữ của quan lục phẩm, lúc ấy nàng quá mức đắc ý, rất có lòng tin vào chính mình, hôm nay có lẽ thật sự nực cười, kiếp này nếu để nàng lựa chọn, nàng tuyệt đối sẽ không tin vào lời nói của bất cứ nam nhân nào!
Để màu hồng đào mình thích nhất xuống, Minh Yên cười nhạt một tiếng, chọn lấy chiếc váy màu vàng nhạt đường vân hoa mẫu đơn phối với áo khoác gấm màu nâu lộc với mũ trùm màu tuyết trắng thêu mai hồng với lớp vải ngoài đôi giày viền hoa cúc nhỏ chồng lên nhau, váy mã diện[1] màu xanh trắng cùng với trăm bướm đua hoa trên mặt, trang điểm lên thật sự đủ lịch sự tao nhã, trong trắng thuần khiết, giống như một đóa hóa mai nở rộ sau ngày tuyết rơi thơm ngào ngạt trong mũi.
[1] Váy mã diện: hay còn gọi là “váy xếp mã diện”, một trong những trang phục truyền thống TQ, có tổng cộng bốn vạt chồng theo từng đôi, xếp li hai bên hông, ở giữa là một vạt thẳng
Ký Dung nhìn đến ngây người, tự lẩm bẩm nói, “Thất tiểu thư, thật xinh đẹp, không ngờ màu nhạt như vậy cũng tạo ra được dáng vẻ này, nô tỳ cảm thấy người chính là tiên nữ bước từ trong tranh ra.”
Minh Yên cũng không che dấu dung mạo của mình, bởi vì nàng biết muốn ở trong phủ này mưu cầu cho mình một tương lai tốt, khuôn mặt này rất quan trọng. Nghĩ tới đây trong lòng có chút phiền muộn, Ký Dung không biết tại sao Minh Yên lại đột nhiên mất hứng, dè dặt nói: “Thất tiểu thư, sắp đến giờ rồi, nô tỳ chải đầu cho người nhé, búi trụy mã kế nghiêng[2], tóc mai xuyết vào trong xích vàng nhỏ ở trong tóc, vừa không thô tục lại hợp với bộ váy áo nào, người thấy thế nào?”
[2] Trụy mã kế: Một kiểu tóc được búi nghiêng qua một bên.
Minh Yên thu hồi vẻ mặt có chút thất thố của mình, khẽ mỉm cười nói: “Được, cứ làm vậy đi.”
Ký Dung tay chân lanh lẹ chải tóc cho Minh Yên, Tuyết Hủy mang nước tới để Minh Yên rửa mặt, trên mặt dặm chút phấn, tô đôi môi hồng, xong xuôi hết rồi mới dùng bữa sáng, lúc này mới đi đến nhà chính của Đại phu nhân. Minh Yên ngẩng đầu nhìn mặt trời, vẫn còn kịp, nàng chậm rãi thở phào một hơi, ngày đầu tiên chính thức thỉnh an không thể đến muộn, huống chi hôm nay có thể nhìn thấy Dương ca nhi, không biết tối hôm qua nó có ngủ ngon không, nghĩ tới lại có chút băn khoăn, dưới chân không khỏi đi nhanh hơn.
Nhị tiểu thư về nhà mẹ đẻ không thể quá sớm, cho nên Minh Yên đến đây không sợ sẽ gặp lại Lan Cúc còn có Chung Dực vào lúc này. Đi xuyên qua vườn hoa nhỏ, sau đó quẹo vào hành lang khoanh tay[3], đi lên một đoạn không xa là tới chính viện.
[3] Hành lang khoang tay: là một loại hành lang kiểu thường trong kiến trúc truyền thống, thấy nhiều ở trong tứ hợp viện, gắn liền với cửa vòm hoa.
Minh Yên bước chân đi vào thì nghe thấy tiếng cười hết sức quen thuộc truyền đến, trong lòng chấn động, tính sai rồi, ai có thể nghĩ tới Lan Cúc lại trở về sớm như vậy… Chung Dực cũng đến sao?
Minh Yên ngừng chân, nhưng lại không thể đi trở về, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước. Úc Lan Cúc… nghĩ tới cái tên này Minh Yên khẽ cau mày, Úc Lan Cúc là một người làm việc hết sức thoả đáng, lúc khuê nữ đã giúp Đại phu nhân quản lý việc nhà, thông minh lanh lợi lại không có thanh danh không tốt, từ trên xuống dưới trong Úc phủ đều vô cùng quý mến vị Đại tiểu thư này.
Kiếp trước có rất ít người có quan hệ bất hòa với Úc Lan Cúc, Lan Cúc cũng đối tốt với nàng, không thể nói là tỷ muội tình thâm, nhưng cũng sẽ không cố ý gây chuyện với nàng, cuối cùng vẫn chung sống hòa bình, quan hệ của đích thứ như vậy là rất hiếm rồi.
Trước kia có lẽ có thể sống chung, nhưng hiện tại giữa các nàng có thêm một Chung Dực, đã tồn tại dải ngăn cách rồi, chỉ sợ không thể không có khúc mắc, ít nhất nàng không thể!
Đại nha hoàn Xuân Vũ bên cạnh Đại phu nhân đi ra, ngẩng đầu nhìn Minh Yên thì trong mắt thoáng hiện ra chút ngạc nhiên, cười nói: “Thất tiểu thư đến rồi, phu nhân đang đợi người đấy, mau vào đi thôi.”
Minh Yên biết bốn nha hoàn bên cạnh Đại phu nhân, lần lượt là Xuân Vũ, Hạ Hà, Thu Sương và Đông Tuyết, trong bốn người Xuân Vũ xem như tương đối ôn hòa, bởi vậy Minh Yên cười nhẹ với nàng ta, nói: “Ta nghe thấy dường như trong phòng còn có người khác…”
Minh Yên cố ý nói nửa câu, nếu Xuân Vũ không chào đón tiểu thư do phòng ngoài nuôi dưỡng là nàng đương nhiên sẽ không nói, nếu có lòng kết thiện duyên với nàng hẳn sẽ tiết lộ chút ít, đây cũng là một cách thăm dò người khác.
“Nhị tiểu thư nhớ phu nhân nên trở về sớm một chút, Tứ tiểu thư và Ngũ tiểu thư cũng đã đến rồi cho nên mới náo nhiệt như vậy, Thất tiểu thư mau đi vào đi.” Xuân Vũ nói xong thì vén rèm lên, để Minh Yên đi vào, Tuyết Hủy và Ký Dung đứng đợi ở bên ngoài.
Minh Yên đi vào phòng, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, xem ra Chung Dực không có ở đây, ít nhất hiện tại nàng vẫn chưa chuẩn bị tư tưởng để nhìn thấy hắn. Về phần Tứ tiểu thư Úc Lan Lăng, Ngũ tiểu thư Úc Lan Phương, Minh Yên đi một bước nhìn một cái.
Gian phòng ngoài không có người, tiếng cười nói là từ bên trong truyền ra, Minh Yên hít sâu một hơi, vén rèm màu hồng cánh sen có hoa vân lốc xoáy lên, nhấc chân đi vào trong.
Minh Yên đi vào trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, đối với Minh Yên mà nói những người này nàng đều rất quen thuộc, mỗi một người đều biết rõ đến tận xương, nhưng nàng và bọn họ lại lạ lẫm không quen, cho nên nàng đi vào thì có một ánh mắt sắc bén nhìn nàng. Không cần ngẩng đầu Minh Yên cũng biết đó là Ngũ tiểu thư Úc Lan Phương, xưa nay nàng ta vẫn ương ngạnh, bởi vì là đích nữ hơn nữa còn nhỏ tuổi cho nên rất được Đại phu nhân yêu thích, cưng chiều.
Minh Yên nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân hành lễ nói: “Tiểu Thất ra mắt mẫu thân.”
Giọng của Minh Yên vẫn êm ái như trước, trong cử chỉ như mang theo chút gò bó, cúi chào xong thì lặng lẽ đứng ở một bên, trên mặt mang nụ cười ngượng ngùng.
“Vị này chính là Thất muội muội sao? Khó trách mẫu thân nói như mỹ nhân trong tranh, quả nhiên nhìn không hề giả chút nào.” Úc Lan Cúc lanh lẹ cười nói, trong lòng Minh Yên hơi ngẩn ra, Lan Cúc sau khi xuất giá dường như càng ngày càng có nội hàm hơn rồi.
Minh Yên ngẩng đầu nhút nhát nhìn Lan Cúc, chỉ thấy Lan Cúc chia phần tóc ra làm ba, tết ngược lên rồi quấn thành búi, cài thêm một chiếc vòng phỉ thúy ngọc, dùng kim điền[4] điểm xuyến hai bên tóc mai. Lần đầu tiên Minh Yên nhìn thấy cách búi như vậy, quả thật đẹp đến lóa mắt. Trên người mặc áo lụa tím, bội tử[5] gấm Hồ màu đen chỉ vàng họa tiết hoa phết đất, váy mã diện dệt bằng sa tanh in hoa màu xanh ngọc. Vạt áo dệt kim, chuỗi ngọc[6], bát bảo[7], váy vân lan[8] đủ cả. Mấy năm không gặp, Lan Cúc trông càng giống các phu nhân quan gia phú quý rồi. Dù về kiểu dáng hay chất vải thì trang phục trên người nàng đều khiến những kẻ như Minh Yên có vẻ càng thấp kém hơn.
[4] => [8] chú thích bên dưới
Đại phu nhân vô cùng thương yêu nhìn Lan Cúc, vừa nhìn về phía Minh Yên thì vẻ mặt lạnh nhạt đi rất nhiều, nói: “Đây là Đại tỷ tỷ của con, gả cho trưởng công tử Tả Đô đốc, Chính tứ phẩm Đô ti, hiện nay là phu nhân Đô ti, so phẩm cấp thì hơn ta rất nhiều.”
“Nương, người nói gì vậy, cho dù thế nào thì con cũng là con gái của nương, người nói như vậy không sợ để Thất muội muội cười chê à.” Lan Cúc cười nói, trong giọng nói đầy vẻ thân thiết với Đại phu nhân, Minh Yên nhìn màn mẫu từ nữ hiếu này, trong lòng càng thêm hận, hạnh phúc của con gái bà ta là giẫm lên hài cốt của nàng mà có được.
“Minh Yên ra mắt Đại tỷ tỷ.” Trong lòng thì lại không vui, từ đầu đến cuối Minh Yên đều không để cho mình có chỗ thất lễ nào, nàng biết tâm tư Lan Cúc xưa nay kín đáo, bởi vậy ở trước mặt nàng ta càng cần thận hơn, sợ lộ ra chút sơ hỡ nào.
Lan Cúc thật không ngờ Minh Yên lại là một mỹ nhân như vậy, tự tay nâng Minh Yên dậy, lại lấy vòng tay vàng mình đang đeo tự tay đeo cho Minh Yên, cười nói: “Lần đầu tiên tỷ muội chúng ta gặp mặt cũng không có thứ gì tốt để cho muội, cái vòng tay này cho muội đeo chơi vậy.”
Minh Yên vội vàng cảm ơn, Đại phu nhân lại chỉ vào Lan Lăng và Lan Phương nói: “Hôm nay khó lắm mới tụ tập đầy đủ, tỷ muội các con cũng nên làm quen biết nhau một chút, đây là Tứ tỷ tỷ Lan Lăng, đây là Ngũ tỷ tỷ Lan Phương, tỷ muội các con nên chung sống hòa bình với nhau.”
Lan Lăng cười tủm tỉm nói: “Khó trách Đại tỷ tỷ vừa nhìn thấy Thất muội muội là vui vẻ, nhan sắc cỡ này ta thấy cũng hâm mộ.”
Lan Phương tiếp lời: “Tỷ lại ba hoa nữa rồi, có ai mà không biết trong đám tiểu thư của Úc gia có đại mỹ nhân là Úc tứ tiểu thư chứ, mặc dù Thất muội muội đẹp nhưng dù sao vẫn chưa nảy nỡ, làm gì đẹp động lòng người giống tỷ đây.”
“Ngũ muội muội mở miệng vẫn không buông tha cho ai nhỉ, ở trước mặt Đại tỷ tỷ mà càn rỡ, ngay cả ta cũng trêu chọc, xem ta có còn để ý đến muội không?”
Minh Yên hơi lùi về phía sau một bước, nhìn một màn ấm áp ở trong phòng, trong lòng hiện lên chút châm chọc, một màn này có mấy phần máu mủ tình thân chứ. Những năm gần đây Lan Lăng hao hết tâm sức nịnh bợ Đại phu nhân, còn không phải là vì muốn có một mối nhân duyên tốt hay sao. Nhưng với tính tình của Đại phu nhân, Lan Lăng nghĩ như vậy chỉ sợ quá nông cạn rồi.
Minh Yên yên lặng đứng ở một bên hơi cúi đầu xuống làm ra vẻ băn khoăn bất an, từ đầu đến cuối trên mặt đều mang theo nụ cười sợ hãi. Mặc dù nàng không ngẩng đầu lên, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén lúc có lúc không của Lan Cúc, vì vậy nàng càng cẩn thận hơn.
Đúng lúc này, Đông Tuyết vén rèm lên đi vào, nhìn Đại phu nhân cười nói: “Phu nhân, cô gia đến vấn an ngài.”
Nghe vậy ngực Minh Yên run lên, theo bản năng che dấu thần sắc, lần này không có ai chú ý đến nàng, dù sao sự chú ý của mọi người đều bị Chung Dực hấp dẫn rồi. Nhìn vẻ mặt Lan Cúc tràn đầy hạnh phúc, Minh Yên tự nói với mình đừng để tâm, đừng chú ý, nhưng trái tim lại như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, lập tức chạy nhanh đi, phải mất rất nhiều sức lực mới có thể khiến bản thân mình bình tĩnh lại.
Đại phu nhân dẫn mọi người đi ra khỏi phòng trong đến phòng khách ngồi xuống, dựa theo thứ tự của các tiểu thư Úc gia mà ngồi, Minh Yên nhỏ nhất ngồi ở phía dưới cùng, nơi cách gần cửa nhất. Mọi người vừa ngồi vào chỗ của mình thì thấy một người bước vào cửa, Minh Yên chỉ cảm thấy tim đập dồn dập, nắm chặt hai tay lại với nhau, dùng tay áo rộng thùng thình che lại, chỉ như vậy nàng mới có thể đè nén phẫn hận hay kích động mà đến nàng cũng không thể nói rõ ở trong lòng lại được, hơn hai năm không thấy…
Minh Yên không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy bóng dáng hắn đi ngang qua từ khóe mắt, hôm nay hắn mặc trường bào có đường vân tối màu bạc, lụa la ti màu xanh biếc vắt ngang trên trường bào, chân mang vớ trắng tinh, giày khảm vân đầu. Nhìn thấy cách ăn mặc nhẹ nhàng thoải mái này của hắn, Minh Yên thấy mình như nghẹn thở, Lan Cúc lựa chọn y phục cho hắn cực kỳ sạch gọn, nàng vẫn còn nhớ hắn rất thích sạch sẽ, một ngày phải thay hai đôi vớ… Nghĩ tới đây, trong lòng Minh Yên dâng lên nổi chua chát, mạnh mẽ áp chế cơn khó chịu trong tim, tự nói với mình chẳng qua chỉ là kẻ bạc tình bạc nghĩa mà thôi, có đáng để nàng đau lòng?
“Tiểu tế ra mắt nhạc mẫu đại nhân[9].” Chung Dực thi lễ chào hỏi.
[9] Tiểu tế: con rể; nhạc mẫu: mẹ vợ
Giọng của hắn vẫn dịu dàng giống như trước… Chỉ tiếc dịu dàng này đã dành cho người khác, Minh Yên càng dùng sức nắm chặt tay hơn.
Đại phu nhân vội cười rồi bảo Chung Dực ngồi xuống, hỏi thăm tình hình thân thể vài câu, còn gửi lời hỏi thăm đến phụ mẫu của hắn, Chung Dực đáp lại từng câu một, dáng vẻ khiêm tốn lễ độ, không kiêu ngạo cũng không hèn mọn. Nghe hai người bọn họ hỏi một câu đáp một câu, cảm xúc của Minh Yên bình tĩnh trở lại, dưới lời giới thiệu của Đại phu nhân, đám người các nàng cùng hàng lễ với Chung Dực, ra mắt ‘tỷ phu’[10] của bọn họ!
[10] Tỷ phu: anh rể
Ánh mắt trong veo như nước của Chung Dực không hề liếc nhìn bọn họ lấy một cái, chỉ hoàn lễ, sau đó mọi người lại theo thứ tự ngồi xuống. Úc Lan Cúc cực kì hài lòng với phong độ mắt nhìn thẳng của hôn phu nhà mình, không hề thất lễ trước mấy muội tử như hoa như ngọc này, khiến nàng ta rất có thể diện.
Khóe mắt Minh Yên đảo qua, nhìn thấy Lan Lăng, Lan Phương đều ngước mắt lén quan sát Chung Dực, rốt cuộc vẫn không kiềm chế được khát vọng mãnh liệt trong lòng, hơi nâng mặt lên, lặng lẽ nhìn về phía Chung Dực.
Hàng lông mày viễn sơn kiên nghị vẫn đen như mực, đôi mắt đen như nước sơn kia vẫn tản ra sức hấp dẫn mê người, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ mím lại, chỉ là hôm nay gặp lại nụ cười sáng chói của hắn dường như ít đi. Nàng nhớ lúc trước hắn rất thích cười, mỗi lần nhìn thấy mình đều cười rất vui vẻ, nụ cười như tắm ánh nắng mặt trời khiến tim nàng đập rộn lên, mỗi lần đều khó quên.
Chung Dực cũng không có tâm tư đi dò xét đám tiểu di[11] trong phòng, vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở đó nói chuyện với Đại phu nhân. So với hai năm trước, trên người hắn có thêm một loại phong vận[12] khiến người ta khó mà quên được. Nàng vẫn biết Chung Dực mỹ nam tử cực đẹp, nàng từng cho rằng nam tử hoàn mỹ như vậy sẽ là vị hôn phu của nàng, hôm nay Lan Nhụy đã chôn xương dưới đất, bên cạnh hắn cũng đã có thê tử đẹp như hoa, có gặp lại cũng thành người dưng…
[11] Tiểu di: em vợ
[12] Phong vận: dáng vẻ thùy mị, thướt tha (thường chỉ phụ nữ); không biết tác giả dùng cho Chung Dực là có ý gì, theo t nghĩ kiểu đẹp của CD hẳn là như kiểu đẹp phụ nữ.
“Lão gia đã về.” Giọng của Thu Sương vang lên ở cửa, mọi người trong phòng vừa nghe thấy thì đều đứng dậy chào đón, người vẫn chưa thấy đâu nhưng tiếng cười của Úc Duy Chương đã truyền đến, lọt vào tai Minh Yên lại chói tai đến thế!
—-
Chú thích từ [4] => [8]:
[4] Kim điền (金钿): Nữ trang khảm hoa vàng.
[5] Bội tử (褙子): Hay beizi, là trang phục truyền thống của người Hán với cổ đứng xẻ hai bên, buộc hông bằng lụa, dài quá gối, dần dần trở thành lễ phục bình thường của các cô gái sau này.
[6] Chuỗi ngọc (璎珞): Vốn là một loại trang sức ở cổ của tượng Phật Ấn Độ cổ đại.
[7] Bát bảo (八宝): Một trong những mô típ trang trí trong các cơ sở thờ tự của người Trung Hoa, và được truyền vào Việt Nam từ khoảng giữa thế kỷ XVII; gồm lọng báu, cặp cá vàng, bình báu, hoa sen, ốc tù và, nút thắt vô tận, tràng phan chiến thắng, pháp luân. Những hoa văn này được dùng nhiều trong trang phục và hội họa, tượng trưng cho cát tường, hạnh phúc, viên mãn. (Chi tiết mời GG)
[8] Váy vân lan (纹襕裙): Gọi chung những cô gái người Hán mặc áo trên, váy dưới (thường vào đời nhà Minh).