Lúc này Minh Yên không thừa hơi để cảm thông cho ai kia, chỉ cảm thấy trò cười này thật sự quá xuất sắc, nếu vừa rồi Tần Trắc phi không cố hỏi, cứ bỏ qua thì có lẽ mọi chuyện sẽ không tệ tới bước này, ai ngờ Tần Trắc phi không biết điều tránh đi thì thôi, lại còn quyết đẩy hài tử của Liên Mật vào chỗ chết, ép nàng ta tới cùng, dã tâm không che giấu được nữa, e rằng dưới ánh mắt thấu triệt của mọi người sẽ bị phơi bày.
Tần Trắc phi cũng không phải người ngốc, nhìn thấy thái độ của Liên Mật là biết nha hoàn này không dám nói láo, thế nhưng rốt cuộc hài tử này có kiểu gì? Nếu đã uống thuốc tránh thai thật thì chắc chắn không thể mang thai!
Nghĩ tới đây, Tần Trắc phi vỡ lẽ, người không có vấn đề, vậy chắc chắn chén thuốc có vấn đề.
Nghĩ tới đây giống như bị sét đánh, hai mắt lia về nhi tử của mình, khóe miệng thoáng ý cười lạnh, nhưng Tần Trắc phi biết lúc này mình không thể hỏi nữa, hỏi nữa sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ vương phủ, sau khi che giấu cảm xúc, Tần Trắc phi lấy lại bình tĩnh nhìn lão Vương phi, nói: “Đều tại nhi tức thiển cận, nhi tức sai rồi, sau này sẽ không bao giờ lỗ mãng như vậy nữa.”
Minh Yên sửng sốt, không ngờ Tần Trắc phi lại phản ứng nhanh như vậy, cứ tưởng bà ta là người cố chấp chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nhưng có lẽ mình đã coi thường bà ta, ai rồi cũng sẽ có lúc bất ngờ thay đổi. Nhưng nếu để Tần Trắc phi cứ đi như thế, Minh Yên không cam tâm, có điều muốn bà ta lòi đuôi cũng không dễ dàng, nhất thời do dự không biết nên ra tay thế nào.
Đột nhiên lòng bàn tay ngứa ngứa, Minh Yên cảm nhận được nét chữ viết trong lòng bàn tay, tập trung chú ý, Chu Hạo Khiên viết xong mà vẫn chưa hoàn hồn, quả nhiên không có gì mà nam nhân này không nhìn thấu, thế mà đã liệu được Tần Trắc phi sẽ làm như vây, còn chuẩn bị trước cho hành động tiếp theo. Ngay lúc này, Minh Yên đột nhiên cảm thấy trong trạch đấu Chu Hạo Khiên tiến bộ quá nhanh quá thần tốc, như là mặt trăng mặt trời tranh sáng…Nam nhân này không phải người, chuyện gì cũng có thể nghĩ ra trước.
Lão Vương phi rất vui, nói với Tần Trắc phi: “Uyển Nghi à, lần này con khiến mọi người rất thất vọng, nếu đã biết sai, ta thấy nha hoàn Liên Mật này là đứa ngoan ngoãn, lại đang có mang thì cũng nên có một danh phận, nâng lên di nương đi.”
Mặt Tần Trắc phi trắng nhợt, vốn muốn dùng kế hoãn binh, đứa bé này có được sinh ra đời hay không vốn không phải nằm ở trong lòng bàn tay bà ta sao? Nhưng nếu nâng lên di nương, cuối cùng vẫn để lại hậu hoạn.
“Mẫu phi, thế thì nhanh quá rồi, đợi sau khi hài tử được sinh ra cũng nâng không muộn mà.” Tần Trắc phi gượng cười.
“Gì chứ, người đã mang thai, cho danh phận di nương thì có làm sao? Ta trông nha đầu này được lắm, không phải loại lẳng lơ, nâng làm di nương cũng được mà, có phải không Hạo Nam?” Mục Trắc phi vừa cười vừa nói, đưa mắt nhìn Chu Hạo Nam.
Ánh mắt của mọi người lập tức nhìn về Chu Hạo Nam, là nhân vật quan trọng trong chuyện này, không thể xem nhẹ ý kiến của hắn.
Chu Hạo Nam vẫn hơi cúi đầu như cũ, mọi người không nhìn thấy sắc mặt của hắn, nhưng vẫn nghe rõ giọng của hắn: “Tổ mẫu nói thế nào thì là thế đó, tôn nhi xin nghe theo.”
Tần Trắc phi không tin nhìn nhi tử của mình, không tin hắn thế mà lại phản bội mình ngay lúc này…
Ánh mắt Đại phu nhân lóe lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, nỗi niềm cay đắng trong lòng dâng lên, đã không chạy được thì mãi mãi không thoát, mình nên đi về đâu đây?
“Vậy mới là nam nhân chứ, chuyện của mình thì tự bản thân gánh vác, mặc dù Liên Mật chỉ là một nha hoàn, nhưng vương phủ chúng ta cũng không thể ngược đãi người ta, nâng lên di nương cũng không quá phận.” Mục Trắc phi đang rất vui, không điều gì khiến bà ta vui hơn khi thấy Tần Trắc phi kinh ngạc.
Đương nhiên hàng tiểu bối như Minh Yên không nói gì, trước mặt trưởng bối, bọn nàng không tiện xen lời, chỉ im lặng nghe, mắt thấy chuyện đã được quyết sắp kết thúc, một lời cay nghiệt của Mục Trắc phi lại khiến Tần Trắc phi đứng hình, không thể động đậy.
Đúng lúc này Vũ Ninh Vương nói: “Đã vậy thì xử lý theo ý của mẫu phi đi.”
Đến đây thì chuyện cũng đã xong xuôi, nhưng Minh Yên biết chỗ đặc sắc của trò hay này chỉ mới bắt đầu thôi.
Đang lúc mọi người thở phào nhẹ nhõm, Liên Mật vốn đang im lặng lại bất ngờ lao tới, quỳ gối trước mặt lão Vương phi, kêu khóc: “Xin lão Vương phi cứu hài tử của nô tỳ, nô tỳ không muốn làm di nương gì hết, chỉ cần bình yên sinh hạ hài tử này thì dù vẫn làm người hầu như cũ, nô tỳ cũng cam tâm tình nguyệt, nô tỳ không muốn giống Thanh Oánh tỷ tỷ, không muốn đâu ạ. Lão Vương phi từ bi, xin người giữ nô tỳ ở trong viện của người đi ạ.”
Tiếng kêu khóc bất thình lình khiến tất cả mọi người kinh hãi.
Khi Minh Yên nghe Liên Mật hô lên cái tên Thanh Oánh, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn Chu Hạo Nam, quả nhiên thấy sự kinh ngạc và nghi ngờ hiện lên trên mặt Chu Hạo Nam, trong lòng thở dài một tiếng.
“Nha hoàn nhà ngươi càng lúc càng ngang ngược, ngay trước mặt lão Vương phi mà cũng dám khóc lóc om sòm!” Tần Trắc phi vội quát, quay đầu nhìn nha hoàn của mình, ra lệnh: “Còn không mau đỡ nó ra ngoài!”
Lập tức của bà tử bước tới muốn ra tay, Mục Trắc phi bèn tiến lên một bước, quát: “Khoan đã!”
Mấy bà tử kia không dám đắc tội với Mục Trắc phi, do dự tiến lên hay lùi lại đều không được, bầu không khí trong sảnh trở nên căng thẳng, ngột ngạt làm người ta khó chịu.
“Mục muội muội muốn làm gì đây? Ta chỉ xử một nha hoàn trong viện của mình mà muội cũng muốn hưng sư vấn tội[1] sao?” Lòng bàn tay Tần Trắc phi đã ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt nhìn Liên Mật sắc như dao, không ngờ nha hoàn này lại biết chuyện Thanh Oánh, bây giờ mà bị lộ thì sẽ rất khó giải quyết hậu quả.
[1] Hưng sư vấn tội – 兴师问罪 – xīng shī wèn zuì: nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội/ chỉ tội đối phương; còn cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội/ trách hỏi ai đó.
Liên Mật vốn là người rất nhát gan, nhưng sau khi nói ra được câu này thì phát hiện cũng không đáng sợ như mình tưởng. Vì hài tử trong bụng của mình mà có quyết tâm bi tráng muốn vùng vẫy, tiểu Vương gia nói rất đúng, mình không cần làm gì hết, chỉ cần nói thật thôi, chỉ cần thật, có lẽ tính mạng của mẫu tử bọn họ sẽ được bảo vệ.
Đã tới bước đường này, sợ hãi cũng không có tác dụng gì, mình chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục vùng vẫy thôi.
“Nếu là nha hoàn bình thường thì tất nhiên ta không muốn quan tâm, nhưng dù sao Liên Mật này cũng đang mang thai giọt máu của Hạo Nam, không còn là nha hoàn bình thường nữa, tất nhiên phải lo nhiều hơn rồi.” Mục Trắc phi cười nhạt một tiếng, ngồi xổm xuống nhìn Liên Mật, dịu dàng hỏi: “Nha đầu, ta hỏi ngươi, ngươi vừa nói có người muốn hại hài tử của ngươi nên ngươi phải ở lại chỗ của lão Vương phi, đúng không?”
Liên Mật cúi thấp đầu gật gật, khăn trong tay đã bị vò nhàu nhĩ.
“Ai lại muốn mạng của hài tử? Chuyện Thanh Oánh là thế nào?” Mục Trắc phi nhẹ giọng hỏi Liên Mật, giọng nói vừa nhẹ vừa dịu như dỗ dành.
Quả nhiên Liên Mật bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt mọi người xung quanh lại căng thẳng, từ trước tới nay trong viện của Tần Trắc phi chỉ được biết đến là nơi yên ổn, đoàn kết, người khác muốn thăm dò là chuyện vô cùng khó khăn, mà lúc này, không thể nghi ngờ gì nữa chuyện Liên Mật nói đã dấy lên hứng thú trong lòng mọi người.
Tần Trắc phi đang muốn nói thì Vũ Ninh Vương lại lên tiếng: “Im miệng!”
Mặt Tần Trắc phi tái nhợt nhưng cũng không dám cãi lại, có điều sắc mặt căng cứng, cả người khẽ run lên.
Trong mắt Đại phu nhân giống như tro tàn không hề có một tia sáng nào, ngồi lặng im ở đó như pho tượng. Chu Hạo Nam nhìn chằm chằm Liên Mật, hiển nhiên là hắn cũng không biết chuyện Liên Mật nói, nhưng cái tên Thanh Oánh này thì không còn xa lạ gì, nghĩ đến cái tên này lại nhớ tới nữ nhân dịu dàng như nước ấy, chỉ không biết tại sao sau này Thanh Oanh không chịu gặp hắn nữa, nàng ấy càng ngày càng lãnh đạm, mình cũng không phải kiểu người quấn quýt dây dưa nên dần phai nhạt.
Thế nhưng nghe Liên Mật nói vậy, nghi hoặc trong lòng Chu Hạo Nam lại dấy lên, chuyện này có liên quan gì tới Thanh Oánh? Ánh mắt nhìn Liên Mật càng nóng rực hơn.
“Ngươi nói đi, rốt cuộc là chuyện gì!” Giọng của lão Vương phi uy nghiêm dõng dạc khiến bất an trong lòng Liên Mật tiêu tan một chút: “Đang có thai cần chú ý, ngươi đừng quỳ nữa, ngồi xuống trả lời đi.”
Xuân Hòa lập tức bưng ghế gấm tới, Liên Mật tạ ơn rồi mới run rẩy ngồi lên, nuốt nước miếng một cái, nói: “Nô tỳ biết không rõ lắm, chỉ nghe nói hầu cận của Trắc phi chủ tử là Thanh Oánh tỷ tỷ đã từng hầu hạ Đại thiếu gia, lúc ấy phu nhân vẫn chưa vào cửa, nghe nói Đại thiếu gia rất thích Thanh Oánh tỷ tỷ, Thanh Oánh tỷ tỷ cũng do một tay Trắc phi chủ tử dạy dỗ, thi thư đạt lý, dịu dàng phóng khoáng, nhưng sau một trận ốm, Thanh Oánh tỷ tỷ không chịu gặp Đại thiếu gia nữa, rồi Thanh Oánh tỷ tỷ được phân đi trông nhà kho, rất ít xuất hiện ở sân trước. Mới đầu mọi người không biết nguyên do tại sao, mãi sau này mới biết hóa ra Thanh Oánh tỷ tỷ đã mang thai hài tử của Đại thiếu gia, thế nhưng Trắc phi chủ tử lại dùng một bát hoa hồng phá đi, từ đó về sau Thanh Oánh tỷ tỷ không chịu gặp Đại thiếu gia nữa.”
Nói đến đây Liên Mật che bụng của mình, nức nở nói: “Nô tỳ không muốn giống Thanh Oánh tỷ tỷ, nô tỳ muốn giữ lại hài tử, nhưng nếu nô tỳ trở về viện của Trắc phi chủ tử, e rằng hài tử vẫn không giữ được, xin lão Vương phi rủ lòng thương cứu hài tử của nô tỳ.”
Tất cả đều kinh ngạc, mọi ánh mắt đổ dồn về Tần Trắc phi, trong mắt lão Vương phi tràn ngập thất vọng nhìn bà ta, nói: “Uyên Nghi, lời Liên Mật nói có thật không?”
Trong mắt những người này, có lẽ nha hoàn chỉ là một món đồ chơi, nhưng nếu có hài tử thì lại khác, dù thế nào cũng chảy dòng máu của Chu gia, dù là thứ tử thì vẫn được chấp nhận, Tần Trắc phi làm như vậy, lại còn là chuyện của mấy năm trước, quả thật khiến người ta kinh hãi.
Mục Trắc phi nhìn Tần Trắc phi, cười khinh: “Mấy năm nay ngày nào Tần Trắc phi cũng ăn chay niệm Phật, hành xử dịu dàng hiền lành, đối xử với mọi người bao dung phóng khoáng, hóa ra chỉ là giả vờ, thật sự làm người ta mở rộng tầm mắt. Nhưng ta nghĩ mãi không thông, tại sao tỷ phải làm như thế? Chẳng lẽ vì cái mà tỷ gọi là tranh đấu giữa đích với thứ?”