Không ngờ Tống Tần xưa nay cường tráng khỏe mạnh lại thật sự ngã gục, miếu ni cô nho nhỏ không có lang trung, may mà mấy hài tử Minh Tấn tới kịp, có gia đinh hộ tống, ra roi thúc ngựa chở một nhà năm người Lan Lăng quay về Kinh thành.
Trong miếu ni cô, sư thái đang tụng kinh, tiểu ni cô bên cạnh không nhịn được nói một câu: “Sư phụ, nam nhân kia ngốc thật đó, không ăn một miếng cơm nào thật, mưa to như vậy cũng không biết đi tránh, có phải đói quá váng đầu rồi không?”
Tiếng mõ trong tay sư thái dừng lại, mãi lâu sau mới nói: “Nam nữ si tình mà thôi.”
“Nam nữ si tình là gì ạ?” Tiểu ni cô còn nhỏ, đôi mắt to tròn trong suốt cứ như không hiểu khúc mắt trong chuyện tình yêu nam nữ.
Sư thái liếc nhìn tiểu ni cô, hòa ái cười nói: “Không trải qua hồng trần không dính bụi, tính ra con rất may mắn.”
Tiểu ni cô bĩu môi, sư phụ lại đánh đố nhau rồi, cũng không buồn để ý tới sư phụ nữa mà chạy ra ngoài.
Sư thái nhắm mắt, tiếng mõ lại vang lên, hồng trần chưa dứt, e rằng khó bước vào cửa Phật…
***
Sau khi trở về Tống phủ thì lại hỗn loạn, ngay cả Tống lão thái gia và Tống lão phu nhân cũng bị kinh động, nhìn nhi tử như vậy, lão phu nhân thầm rơi nước mắt.
Quần áo Lan Lăng bị ướt đẫm vẫn chưa thay ra, sắc mặt tái nhợt như quỷ.
“Con đi thay y phục trước đi tránh cho cũng bị cảm lạnh, ở đây có ta rồi.” Tống lão phu nhân không trách móc Lan Lăng mà còn dịu dàng quan tâm nàng.
Lan Lăng chỉ cảm thấy xót xa, trong lòng vẫn còn đang bế Mẫn Nhu đã ngủ, bèn nói: “Con đi lo cho mấy hài tử rồi quay lại ngay.”
Giọng của Lan Lăng hờ hững, nói xong thì quay người đi ngay, theo sau là Minh Tấn và Minh Trình. Minh Tấn đi tới cửa thì lại quay đầu liếc nhìn Tống lão phu nhân, để lại một cười cho bọn họ an tâm rồi mới rời đi.
“Thật là oan nghiệt.” Hai bên tóc mai của lão phu nhân đã hoa râm, bà lau nước mắt, nhìn nhi tử của mình mà khóc.
Lão thái gia nhìn thê tử kết tóc của mình, nắm tay bà ấy nói: “Đừng lo, con cháu có phúc của con cháu, chúng ta lo được nhất thời không lo được một đời. Cứ kệ chúng nó đi…”
Lão phu nhân đau lòng lau tóc ướt của nhi tử, lang trung chờ sẵn ở trong phòng, chỉ sợ tới đêm Tống Tần xảy ra chuyện nên cũng không dám để người về.
Lan Lăng tự mình tắm cho Mẫn Nhu, thay y phục sạch sẽ, ru bé ngủ rồi mới ngồi dậy đi ra ngoài, thấp giọng trào phùng bản thân, cuối cùng thì mình vẫn về.
Đi tới cửa thì thấy Minh Tấn và Minh Trình đã thay y phục đang đứng chờ nàng. Hai huynh đệ đều không nói lời nào, thấy Lan Lăng đi ra, Minh Trình lập tức tươi cười chạy tới, muốn ôm Lan Lăng. Lan Lăng vội đỡ lấy cậu, nói: “Sao vẫn chưa đi ngủ? Người ta ẩm ướt, đừng để ướt sang y phục của con.”
“Con sợ nương lại đi nên đứng ở đây.” Tuy Minh Trình tươi cười nhưng trong hai mắt lại mang theo nỗi sợ, tay nhỏ túm chặt lấy y phục của Lan Lăng.
“Nương không đi đâu, ngoan về ngủ đi, nếu con ốm thì ta biết làm sao đây?” Lan Lăng kìm nén chua xót cười nói, quay người dặn dò ma ma của mấy hài tử: “Phòng bếp nấu canh gừng chưa, hầu tiểu thiếu gia uống canh rồi mới được ngủ.”
“Vâng, nô tỳ đã biết.” Mấy ma ma không dám sơ suất, vội khom người đáp.
Minh Trình vui mừng không thôi, quay người nhìn Đại ca của mình, làm mặt quỷ nói: “Đệ đã bảo nương sẽ không đi mà, huynh nhìn đi, huynh nhìn đi…”
Lúc này Minh Tấn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn hoang mang nhìn Lan Lăng, ở sâu trong đôi mắt vẫn còn lo lắng, hai tay nắm chặt lại.
Lan Lăng nhìn Minh Tấn, không biết tại sao lại không thể nói dối, cất bước đi đến trước mặt cậu, ngồi xổm xuống nhìn cậu nói: “Ta sẽ không đi đâu.”
Minh Tấn ngẩn người, mãi lâu sau mới nở ra một nụ cười, vành mắt rưng rưng vội quay người sang chỗ khác, có lẽ đã lâu rồi cậu không khóc, thật sự rất lâu rồi không khóc, khi quay người lại thì tất cả đã bình lặng, nắm tay Minh Trình nói: “Về ngủ thôi, nương còn phải tắm rửa thay y phục, nếu cảm lạnh sẽ không ai quan tâm đệ đâu…”
Minh Trình làm mặt quỷ nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Minh Tấn, dọc đường đi còn quay đầu lại nhìn Lan Lăng mấy lần.
Nụ cười của Minh Trình luôn mang theo ánh mặt trời ấm áp, mỗi bước đi lưu luyến cùng nụ cười tươi sáng kia dần chiếu sáng cõi lòng u tối của Lan Lăng.
Gặp gỡ mấy hài tử này là kiếp nạn của nàng! Thật lâu về sau Lan Lăng lại nhớ đến ngày hôm nay, chợt cảm thấy thị phi đúng sai đã không còn quan trọng, quan trọng là mấy hài tử đã sưởi ấm trái tim của nàng, khiến nàng lưu luyến muốn ở lại.
Tình cảm đã có vết rách thì không dễ dàng hàn gắn lại, nó giống như một cái gai đâm mạnh vào trong trái tim khiến ta không thể thở nổi, muốn chạy đi lại không được, mà ở lại thì đó là một sự dày vò, là thứ tra tấn người ta nhất, cho dù Tống Tần ngã bệnh cũng không thể khiến Lan Lăng sẵn lòng đón nhận nam nhân này một lần nữa.
Hận, không dễ dàng tan biến, khoảng cách kia sẽ dần kéo hai người ra xa.
Ngày nào Lan Lăng cũng nhìn nữ đầu bếp đun thuốc bưng tới phòng ngủ cho Tống Tần, chung quy Lan Lăng vẫn không muốn nhìn thấy mặt hắn,
Dọn khỏi viện của hai người, Lan Lăng chuyển tới một viện nhỏ, tuy vẫn ở trong Tống phủ nhưng ngày nào ba hài tử cũng tới viện của Lan Lăng quá nửa ngày để nói chuyện với nàng, không khí vui vẻ nên cũng không cảm thấy cuộc sống buồn chán.
Không phải là Lan Lăng không hận, nàng cũng hận ba hài tử, dù sao chúng cũng là hài tử của Lâm Nguyệt Dung, nhưng mỗi khi nhìn thấy Mẫn Nhu nũng nịu gọi nương, nhìn thấy Minh Trình ở bên tươi cười trêu đùa, ánh mắt sáng ngời mà hồn nhiên, rồi lại nhìn sang Minh Tấn càng im lặng kiệm lời, lúc nhìn nàng luôn có chút sợ hãi thì nàng không thể nhẫn tâm nổi. Nàng thật vô dụng mà, đúng không?
Thế mà nàng lại yêu thương hài tử của kẻ thù, không thể hận hài tử, vậy thì nàng chuyển thù hận lên người Tống Tần.
Lần bệnh này của Tốn Tần rất nặng, hai đêm này Lan Lăng đều nghe thấy tiếng kêu khóc run rẩy của Tống lão phu nhân. Lúc này Lan Lăng đang yên lặng ngồi xổm trong bếp, ngẩn ngơ nhìn ấm thuốc sôi ùng ục, có chết cũng không bước vào căn phòng kia nhìn Tống Tần lấy một lần.
Nữ đầu bếp thở dài thườn thượt, nhìn thấy rõ phu nhân đã nhéo đau bàn tay của mình nhưng vẫn không chịu vào phòng nhìn.
Sắc thuốc xong Lan Lăng mới chậm rãi đứng dậy, nói: “Mang đi đi.”
“Phu nhân!” Nữ đầu bếp không nhịn được thất thố gọi Lan Lăng.
Lan Lăng không quay đầu nhưng bước chân thì dừng lại.
Nữ đầu bếp cố gắng không để mình run rẩy, cắn răng nói: “Phu nhân, nữ nhi của nô tỳ cũng bị sốt, nô tỳ muốn về sớm một chút chăm con bé, tiểu nha hoàn trong phòng bếp cùng tới nhà chính hầu hạ hết rồi, thuốc này… có thể nhờ người bưng đi giúp nô tỳ được không?”
Nữ đầu bếp đã cảm thấy lưng mình lạnh băng, cả người đầy mồ hôi.
Lan Lăng sững người, nhưng nghĩ đến tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ, đành phải nói: “Ngươi đi đi.”
Có lẽ nữ đầu bếp không ngờ Lan Lăng lại đồng ý, nhất thời không tin nổi. Lan Lăng liếc nhìn nàng ta, nói: “Chăm sóc hài tử của mình cho tốt, có thể làm mẹ con cũng là một duyên phận.”
Nữ đầu bếp đã biết Lan Lăng không thể mang thai, bây giờ trong Tốn phủ không ai không biết, nàng ta cảm thấy có lỗi với nàng, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra. Nhìn Lan Lăng thuần thục cầm khăn nhấc ấm thuốc lên, đổ thuốc vào chén sứ trắng, nhẹ nhàng đặt vào khay, chậm rãi cất bước đi.
Mãi đến khi Lan Lăng đã đi xa, nữ đầu bếp mới cảm thấy chân của mình mềm nhũn, vội ngồi xuống ghế dựa. Nàng ta đã nói dối, nữ nhi của nàng ta vẫn khỏe mạnh, nhưng nàng ta thật sự không muốn nhìn thấy chủ tử của mình cứ sa sút tinh thần như vậy. Nàng ta biết Lan Lăng vẫn rất quan tâm đến đại nhân, không thì một ngày ba lượt thuốc sẽ không tự ngồi trông… Điều Lan Lăng không thể vượt qua chính là vướng mắc trong lòng…
Lan Lăng đi dọc con đường quen thuộc, vốn cứ nghĩ trên đường đi sẽ gặp được tiểu nha hoàn để sai đưa thuốc. Nói đến cũng lạ, ngày trước đám nha hoàn đi lại khắp nơi, sao hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng ai. Lan Lăng nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chỉ có thể đi về phía trước, lại nghĩ đến trong viện của Tốn Tần ắt hẳn sẽ có người, cũng không có gì phải ngại, cứ giao thuốc cho một ai đó là được, nàng nhất quyết không đi vào đâu.
Đi một mạch thẳng đến viện của Tống Tần, bà tử trông cửa cũng không có, cả viện im ắng, Lan Lăng nhíu mày, những người này lại lười biếng trốn đi đâu rồi?
Trong lòng bực bội, trong phòng đang có người bị bệnh đó.
Lại đi thẳng một đường thông suốt không có gì trở ngại đến trước cửa phòng chính, vẫn không thấy một ai, lửa giận của Lan Lăng đã bùng lên. Nhìn cửa phòng mà mãi không thể cất bước chân bước vào, mâu thuẫn trong lòng không thể nhất thời tiêu tan ngay được.
Đang lúc bối rối thì có tiếng rèm châu vang lên, Lan Lăng ngẩng đầu, người ra là lang trung.
“Thỉnh an phu nhân.” Lang trung kia vội vàng thi lễ.
“Đứng lên đi, ông giúp ta mang thuốc này vào đi.” Lan lăng như muốn đưa khay thuốc cho lang trung rồi rời đi ngay.
Lang trung kia lại không chịu nhận, sắc mặt khó coi, nói: “Tống đại nhân sốt cao hai ngày không lui, bệnh mới làm bệnh cũ tái phát, lần này rất nguy hiểm, thảo dân đang muốn đi tìm vài vị cao thủ cùng bàn bạc phương thuốc, thời gian gấp rút không thể giúp được, xin phu nhân thứ lỗi.”
Lang trung nói xong cất bước rời đi, sắc mặt vội vàng lo lắng.
Lan Lăng chỉ cảm thấy tim nổi hồi trống, gọi lang trung lại hỏi: “Ông nói sao? Bệnh cũ? Sao ta không biết chàng ấy có bệnh cũ?”
Lan trung nhìn Lan Lăng như nhìn yêu quái, không vui nói: “Phu nhân là thê tử của đại nhân mà không biết việc này à, bệnh cũ của đại nhân đã có nhiều năm, nếu ngày thường giữ gìn sức khỏe thì không nói làm gì, ai ngờ ngài ấy không ăn gì ba bốn ngày khiến cơ thể bị suy nhược, trời lại đổ mưa to càng bệnh chồng thêm bệnh, lần này có thoát khỏi quỷ môn quan không, thảo nhân cũng khó đảm bảo.”
“Tại sao không ai nói với ta?” Lan Lăng như bị sét đánh, mở miệng thì thào, trái tim thắt lại.
“Phu nhân không bước vào phòng lấy một bước thì sao mà biết!” Lang trung như rất tức giận, phất tay áo bỏ đi, chỉ còn lại Lan Lăng cùng nỗi khiếp sợ…