“Không làm được? Nói dễ nghe thế, miệng nói không làm được nhưng hành động của huynh lại làm tổn thương trái tim người khác. Nếu không biết trân trọng thì lúc trước đừng gượng ép đòi lấy.” Minh Yên rũ mặt, chợt nhớ tới Bạch Mẫu Đơn, đó cũng là một ẩn số chưa giải, ngay đến Chu Hạo Khiên cũng không biết hài tử kia có phải là của mình không, đúng là buồn cười tới cùng cực mà.
Minh Yên đột nhiên cảm thấy cuộc sống này không còn ý nghĩa nữa, suốt ngày tranh đấu để rồi có bao nhiêu thời gian cho bản thân? Nàng cũng căm ghét cuộc sống như vậy…
“Hạo Khiên, chúng ta từ bỏ đi, dẫn theo hài tử rời đi được không? Không cần tước vị, không cần vương phủ, chỉ có chàng, ta và ba hài tử, một nhà chúng ta tìm một nơi non xanh nước biếc, sống một đời vui vẻ. Ta không muốn sống cuộc sống lừa này dối nọ, ta mệt mỏi quá rồi, ta không muốn tranh đấu nữa. Tần Trắc phi cũng được, Mục Trắc phi cũng được, ai thích vị trí này thì cho luôn đi. Chúng ta dẫn theo hài tử rời đi, sống cuộc sống mà chúng ta muốn. Chàng nói muốn dẫn ta đi ngao du ngắm phong cảnh nhân gian, chúng ta không cần quan tâm chuyện thế gian nữa, bây giờ đi luôn được không? Ta ghét Bạch Mẫu Đơn kia, dù hài tử của nàng ta có phải là của chàng không thì ta cũng không muốn quan tâm nữa, ta chỉ muốn giống Tứ tỷ tỷ, tìm một nơi thanh bình yên ổn, sau đó đi khắp thiên hạ, như thế rất tốt.”
Dồn nén trong lòng đột nhiên bùng nổ, dọa Chu Hạo Khiên sợ bay hết cả hồn, nhìn khuôn mặt Minh Yên đẫm lệ thì lập tức luống cuống, vừa ôm nàng vào lòng vừa đáp: “Được, nàng nói thế nào thì thế đó, sau khi về chúng ta dọn đồ luôn, nàng đừng khóc… Đừng khóc…”
Rõ ràng là Minh Yên vào khuyên Lan Lăng trở về hồng trần, thế mà thê tử của mình lại suýt chút nữa rẽ luôn vào cửa Phật, Chu Hạo Khiên dịu dàng vỗ về Minh Yên, phụ họa theo lời của nàng: “Nếu nàng muốn đi thì chúng ta đi luôn, nàng muốn đi đâu thì đi đó, nơi nào có nàng nơi đó là nhà của ta, nhưng nàng không thể buông tay bước vào cửa Phật, nếu không ta sẽ dựng một miếu hoà thượng bên cạnh miếu ni cô, hòa thượng ni cô cũng có thể thành một nhà.”
Úc Dương và Tống Tần hoảng sợ nhìn Chu Hạo Khiên, sắc mặt đen xì, nam nhân này… Dám nhục mạ thánh địa Phật môn…
Minh Yên nghe vậy cảm xúc bi thương lập tức tan biến, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Chu Hạo Khiên, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, im lặng chảy nước mặt, tên cầm thú này!
“Ta nói thật, không đùa với chàng đâu, ta thật sự muốn đi, muốn rời xa nơi này, tới nơi chúng ta tự do, có được không?” Minh Yên ôm eo Chu Hạo Khiên, làm như xung quanh không có ai khác, làm ra những hành động thân mật mà người ngoài không nên thấy.
Úc Dương đỏ mặt, quay người đi.
Tống Tần vẫn đang đắm chìm trong đau khổ, làm như không thấy.
Chu Hạo Khiên thủ thỉ: “Ta cũng nói thật, nếu nàng muốn đi thì chúng ta đi luôn, ta cũng không muốn ở cái nơi này, với bản lĩnh của tiểu gia ta, rời khỏi vương phủ vẫn có thể cho nàng mặc lăng la tơ lụa, ăn sơn hào hải vị, chỉ cần nàng đừng rũ bỏ hồng trần đi xuất gia thì theo ý nàng hết.”
“Thật sao?” Minh Yên mừng rỡ, bọn họ có thể vứt bỏ tất cả mà đi sao? Ngẫm lại mà cả người phấn khởi theo, có thể sống cuộc sống bình thường mà hạnh phúc, còn mong gì hơn?
Chu Hạo Khiên nựng trán Minh Yên, yêu chiều nói: “Chỉ cần nàng vui vẻ là được, đi đâu cũng không sao hết. Nàng đã nói công danh phú quý chỉ như mây khói, ta cũng không quan tâm cái này. Nàng bảo tìm một tòa thành, dựng xây tổ ấm, còn với ta nơi nào có nàng thì nơi đó mới là nhà, chuyện khác ta không quan tâm đến. Dù không có phú quý của vương phủ, không có quyền lực khi làm quan, nhưng có nàng đã là hạnh phúc của ta rồi, ta rất vui.”
Trong tim như có một nơi dậy sóng, nước mắt che mờ hai mắt, Minh Yên gật đầu: “Ta ích kỷ vậy đó, ta không bao giờ muốn mỗi ngày vừa mở mắt ra là phải tranh đấu với người ta, không bao giờ muốn mỗi ngày đề phòng sợ bị người khác mưu hại, không bao giờ muốn mỗi ngày phải mang theo mặt nạ hoàn hảo ở trước mặt người khác, ta quá mệt mỏi rồi. Vì chàng, vì hài tử, vì một nhà chúng ta, ta vẫn luôn cố gắng chống đỡ, nhưng thật ra ta rất muốn nói, đừng tranh đấu nữa, chẳng phải chúng ta rời đi sẽ chàng tốt hơn sao? Nhưng ta biết, chàng còn có đại nghiệp chưa hoàn thành nên không dám nói ra. Hôm nay thấy Tứ tỷ tỷ tuyệt vọng, ta đột nhiên nhận ra tranh đấu có ích gì? Điều nữ nhân hy vọng nhất cũng chỉ là có thể cùng người mình thương mãi mãi bên nhau, hạnh phúc trường tồn, những cái khác đều không quan trọng. Vậy nên Hạo Khiên, hãy tha thứ cho sự ích kỷ của ta, ta không muốn cứ sống như vậy nữa, không muốn tốn thời gian và sức lực cho những chuyện không đâu, ta muốn trân trọng mỗi ngày chúng ta ở bên nhau, cuộc đời ngắn ngủi như vậy, sao lại lãng phí thời gian…”
Nàng rời đi chỉ vì muốn ở bên hắn, vứt bỏ vinh hoa phú quý, buông tay quyền thế danh tiếng, một nữ nhân đơn thuần như vậy, sao Chu Hạo Khiên lại không trân trọng? Hắn yêu nữ nhân này, từ đầu tới cuối không thay đổi, cảm giác hạnh phúc lan tràn tới đuôi mày khóe miệng, dâng trào nơi sâu trong mắt.
“Được, chúng ta rời đi.” Một lời hứa hẹn trịnh trọng, Chu Hạo Khiên thở mạnh một hơi, giống như trút bỏ gánh nặng trong lòng. Hắn cũng muốn có một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, cũng hy vọng mỗi ngày có thể cùng người thương nấu rượu phẩm trà, ngâm thơ ngắm tranh, phu xướng phụ tùy…
Đột nhiên kích động lại được kết quả như vậy, Minh Yên khiếp sợ, nhưng cũng phấn kích, nhất thời sững sờ nhìn Chu Hạo Khiên, cảm thấy như không thật, mãi lâu sau mới nói: “Vậy… Chức quan của chàng, còn bên phía An Thân Vương thì phải làm sao?”
“Ta từ quan, chỉ cần Hoàng thượng đồng ý là chúng ta có thể đi luôn. Bên phía An Thân Vương, bây giờ huynh ấy đã đủ lông đủ cánh, có ta hay không cũng không khác mấy, nàng đừng lo.” Chu Hạo Khiên cười nói, một gương mặt tươi cười sau tất cả những lo lắng. Hắn không muốn lại làm Minh Yên thất vọng, nếu nàng muốn rời đi vậy thì đi thôi, chỉ cần nàng tươi cười với má lúm đồng tiền như hoa, dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng phải thử một lần.
Tống Tần nhìn Chu Hạo Khiên bằng ánh mắt trầm ngâm, sau đó từ từ sáng lên, tạo thành ý cười lan tràn tới đuôi mày, hắn đã sai rồi. Đảo mắt nhìn về nơi sâu trong miếu ni cô, hắn quá cố chấp, cuối cùng lại khiến nàng ấy bị tổn thương…
Úc Dương nhìn thần sắc của mọi người, cảm xúc dần bình lặng lại, sau đó ho nhẹ một tiếng, mất tự nhiên nói: “Nên làm gì bây giờ? Không phải bảo hôm nay Tứ tỷ tỷ quy y sao?”
Vấn đề quan trọng kéo mọi người trở về hiện thực lần nữa.
Tống Tần không im lặng như trước giờ, đột nhiên mở miệng nói: “Nếu quy y thật, ta sẽ xây một miếu hòa thượng bên cạnh miếu ni cô!”
Mọi người té xỉu!
Đây chắc chắn không phải là lời Tống Tần sẽ nói, bọn họ có bị ảo giác không?
Chu Hạo Khiên nghiến răng, nói: “Vừa rồi ta nói lời này hình như có người nào đó có thái độ khinh thường.”
Nam nhân này hay thù dai, Minh Yên nghĩ vậy, nhưng mà nàng rất thích, hai mắt sáng quắc nhìn Tống Tần xem hắn trả lời thế nào, nàng rất muốn đá cho nam nhân không biết trân trọng người thương này một phát!
“Vừa rồi là vừa rồi, phu thê hai người thủ thỉ tình thâm đã khai sáng cho ta, chỉ thế thôi.” Tống Tần bình tĩnh nói.
Úc Dương không nhịn được cười.
Minh Yên vùi đầu vào lòng Chu Hạo Khiên không chịu ló mặt ra, Chu Hạo Khiên thấy Minh Yên thẹn thùng thì liếc nhìn Tống Tần, cười hì hì: “Ta đây rửa mắt chờ xem huynh chữa lành trái tim của Lan Lăng, theo ta biết người nào đó trời sinh lạnh lùng ít nói, đầu gỗ vô cùng, lời nói hành động đều hướng về tiền thê làm ra điều sai trái, nếu ta là Lan Lăng, có chết cũng không về với huynh!”
Úc Dương nhìn hai người, không hiểu nổi cuộc cãi vã này, lại nhìn sang tỷ tỷ của mình cười hì hì. Tống Tần chế nhạo tỷ tỷ, tỷ phu không vui, lập tức bóc vết thương của Tứ tỷ phu, tàn nhẫn thật đấy.
Bên trái là người thân mà bên phải cũng là người thân, người nhà thân mẫu là hắn đây đành giả như tàng hình, không muốn bị lửa chiến của người ta cháy lan đến, lui ra sau một bước, lại lùi ra sau một chút nữa, tình cảnh ngàn năm khó gặp như vậy, hắn nên tìm một nơi tốt để quan sát trận chiến, ngày khác có thể lôi chuyện này ra nói.
“Chó chê mèo lắm lông, đệ hơn ta ở điểm nào? Một Bạch Mẫu Đơn đã khiến đệ không yên phận chứ đừng nói là nữ nhân khác, có bản lĩnh thì đưa ra bằng chứng chứng minh hài tử của nàng ta không phải của đệ đi, đệ dám vỗ ngực nói với Minh Yên không?” Giọng Tống Tần không to nhưng lại như dao sắc.
“Ít nhất vẫn hơn huynh, Bạch Mẫu Đơn kia là nợ trước khi ta biết Tiểu Yên Nhi, tuy ta không thể khẳng định chắc chắn hài tử kia không phải là của ta nhưng cũng chắc tám phần rồi, đâu giống như huynh, rõ ràng thích người ta mà cứ giấu nhẹm không nói, xảy ra chuyện lớn như vậy còn muốn bảo vệ tiền thê để rồi làm người ta tổn thương, Lâm Nguyệt Dung và huynh có tình nghĩa chung hoạn nạn, huynh tôn trọng nàng ta là điều đương nhiên, nhưng nàng ta ra tay ác độc, vậy mà huynh vẫn muốn bảo vệ, thế thì một chậu than hồng cũng bị huynh dập tắt. Lan Lăng còn chịu đựng được huynh, nếu đổi lại là Tiểu Yên Nhi nhà ta… Chắc chắn sẽ khiến huynh ngậm đắng nuốt cay, muốn khóc cũng không khóc được!” Nghĩ đến đây hai mắt Chu Hạo Khiên híp lại, cắn răng nói: “Tống Tần, huynh đào hố bẫy ta nhảy! Người khác không biết chẳng lẽ huynh không biết? Tuy tiểu gia ta có tiếng đào hoa nhưng ta chỉ động khẩu không động thủ, buổi tối còn tới nhà huynh ngủ lại, huynh huynh huynh… Huynh đừng có mà làm Tiểu Yên Nhi hiểu lầm ta ong bướm khắp nơi, không giữ mình trong sạch!”
Tống Tần nhếch môi, nheo mắt, thẳng thừng trả lời: “Ta không cho đệ ngủ nhờ!”
Chu Hạo Khiên giận run người, quay lại nhìn Minh Yên, bàn tay to giật giật góc áo của nàng, đáng thương nói: “Tiểu Yên Nhi, Tống Tần hủy hoại danh dự của ta, ta có tiếng đào hoa thật nhưng là phụ nam đàng hoàng giữ mình trong sạch, nàng không được tin lời huynh ấy nói, cón có An Thân Vương làm chứng cho ta…”
Phụ nam đàng hoàng? Khóe môi Minh Yên giật giật!
Úc Dương đã sớm ôm bụng cười ngã nghiêng, hắn thật không biết ngượng miệng khi nói ra lời này chút nào.
Tống Tần không biến sắc, nhìn Chu Hạo Khiên bằng ánh mắt sắc bén, ngươi hủy hoại ta, vậy ta cũng không khách sáo với ngươi.
“Nếu tiểu Vương gia đã nói mình là phụ nam đàng hoàng, vậy hài từ của Bạch Mẫu Đơn từ đâu ra? Hả?” Đôi mắt sáng của Minh Yên híp lại, ánh lửa bắn ra bốn phía: “Chẳng lẽ chàng bị một nữ nhân cưỡng ép?”