Trời buổi sáng vẫn còn sáng sủa lúc này đã âm u, gió lạnh tàn phá cuốn bay lá khô ở trên mặt đất không biết bay về hướng nào, bên tai truyền đến tiếng gió rít vờn quanh ở trong lòng…
Lan Lăng đi tới bên cạnh Minh Yên, sắc mặt phiền muộn, nhìn Minh Yên cúi đầu hỏi: “Giờ làm sao đây?”
Minh Yên nhìn tư thế của Đại phu nhân e rằng không mấy tốt đẹp, Minh Yên nói: “Nữ nhi Úc gia có đốn mạt hơn nữa thì chúng ta đóng cửa tự mình giải quyết, nhưng cũng không thể để người ngoài giẫm đạp như vậy, nếu truyền ra ngoài sẽ bị nói là không biết đối đãi, sẽ bị người ta đâm thọt sau lưng.”
Lan Lăng gật đầu một cái, nói: “Ta cũng nghĩ vậy, muội nói vậy ta yên tâm rồi.”
Minh Yên ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân ở phía trước, lại thấy bà ta đang nói gì đó với Lan Cúc, dáng vẻ Nhị phu nhân ở bên cạnh đầy do dự… Minh Yên nhấc chân đi tới, chen vào đám người thì chợt nghe Đại phu nhân nói: “… Ta chưa từng thấy thân gia nào như vậy, chúng ta sớm đã đưa bái thiếp sang, lại cho ăn canh bế môn, vốn đến muốn hỏi, tại sao Lan Phương không thể lại mặt? Chẳng lẽ một câu ngã bệnh là có thể đuổi đi?”
Minh Yên nhìn Đại phu nhân nói: “Mẫu thân, phái người đi gõ cửa trước, tiên lễ hậu binh sẽ không khiến người ta chê trách.”
Ý của Đại phu nhân là trực tiếp phá cửa, nhưng lại lo lắng đối phương là Hầu phủ, sau này Lan Lăng phải sống ở chỗ này cả đời nên không thể náo loạn lớn được, bởi vậy cứng nhắc gật đầu, Minh Yên nhìn tiểu tư đi theo đến, nói: “Đi gõ cửa, nhớ phải lễ nghi chu toàn, không thể bị người ta chỉ trích, có biết không?”
“Vâng, tiểu nhân nhớ rồi.” Tiểu tư kia chạy nhanh đến trước cửa chính sơn đen của Hầu phủ, vươn tay dùng sức đập vòng đồng sáng loáng ở trên cửa chính. Một tiếng… Hai tiếng… Ba tiếng… Qua ba tiếng vẫn không có người đi ra mở cửa, mọi người đứng ở đó yên lặng như tờ, thế nhưng không thể phủ nhận sắc mặt của mọi người không được đẹp mấy, ai lại ngờ Hầu phủ chẳng để ý đến tiếng đập cửa!
Trực tiếp chặn người ngoài cửa, dù là ai cũng cũng sẽ tức giận!
Vẻ mặt Lan Cúc càng khó coi, mím chặt đôi môi, lồng ngực phập phồng, nhìn Đại phu nhân gần như bùng nổ ở bên cạnh nói: “Nương, con tự đi gõ cửa.”
Đại phu nhân gật đầu, nói: “Đi đi.”
Nhị phu nhân ở bên cạnh thấy vậy vội nói: “Ta đi với con.”
Lan Cúc gật đầu một cái: “Làm phiền Nhị thẩm rồi.”
“Đều là người nhà, đừng khách sáo, đừng khách sáo…”
Nhìn hai người mỗi lúc xa dần, lên bậc thang, đi tới trước cửa chính sơn đen, vòng cửa vàng óng vô cùng chướng mắt, nha hoàn bên cạnh Lan Cúc cao giọng báo danh hiệu của Lan Cúc, sau khi gõ ba cái vẫn không có ai trả lời, khiến đám đông đứng ngoài cửa chính đều vô cùng yên lặng.
Minh Yên đứng một hồi thì cảm thấy eo hơi đau nhức, tức tức, duỗi tay vịn vào tay Hồng Tụ, liếc mắt nhìn Liên Song, đáng tiếc không dẫn Bạch Hinh tới, nếu nàng ấy đến thì mọi chuyện dễ xử lý hơn chút, lúc này nhìn Liên Song một cái, ngẩng đầu nói với Đại phu nhân: “Mẫu thân, người định thế nào?”
Hai mắt Đại phu nhân đầy nước mắt, cắn răng nói: “Nhà mẹ đẻ đều đã đến rồi còn không cho vào cửa, nữ nhi đáng thương của ta ở trong đó phải chịu tội gì chứ? Đập cửa cho ta, hôm nay có náo loạn ra chuyện gì thì cứ đến nha môn phân đúng sai đòi công đạo!”
Minh Yên nghĩ nhất định tình hình của Lan Phương không được tốt đẹp mấy, Nam Dương Hầu phu nhân không dám mở cửa, nếu không sao lại đóng cửa chặn người nhà các nàng ở ngoài cửa, cho dù Hầu phủ không để Úc phủ vào trong mắt, nhưng Lan Cúc là nhi tức phụ của Chung gia, Lan Lăng gả cho Tống Tần, mình cũng là Trắc phi của Chu Hạo Khiên, chỉ dựa vào phân lượng của ba người các nàng đứng đây tiến vào Hầu phủ cũng đủ rồi!
Minh Yên suy nghĩ một chút nhìn Đại phu nhân nói: “Mẫu thân, đừng sốt ruột, đợi nữ nhi đi lên gõ cửa, nếu lần này vẫn không ra mở thì chúng ta phá cửa cũng không muộn.”
Đại phu nhân nhìn Minh Yên một cái, không nhịn được nói: “Đã gõ cửa hai lần rồi, con còn dài dòng gì nữa? Chẳng lẽ con còn sợ phủ Nam Dương Hầu hay sao? Sớm biết một đám mấy người đều rụt cổ đứng ở phía sau, chỉ có Lan Cúc của ta vì muội muội ruột mà xông lên, ta thật sự nuôi một đám vong ân phụ nghĩa mà…”
Lan Lăng sắc mặt tái mét, lồng ngực hơi phấp phỏng, muốn nói gì đó lại bị Minh Yên mượn ống tay áo che lại nắm lấy tay nàng ấy, ý bảo nàng ấy bình tĩnh chớ nóng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân lạnh lùng nói: “Nếu mẫu thân đã nói vậy, hôm nay Minh Yên có thai, trong bụng có ba hài tử, vì muốn lấy lại công bằng cho Ngũ tỷ tỷ mà mạo hiểm đi ra ngoài trong thời tiết lạnh băng này, mẫu thân còn cảm thấy không hài lòng Minh Yên cũng không có cách nào, nếu vậy thì con sẽ đi về, tránh cho chướng mắt người.”
Minh Yên đứng hồi lâu quả thật mỏi eo tức bụng, Đại phu nhân lại còn nói cay nghiệt như thế, Minh Yên không muốn nhẫn nại nữa, mình đã không còn là tiểu thứ nữ không nơi nương tựa của lúc trước, dựa vào cái gì bà ta còn muốn đối xử với nàng như vậy? Vì nữ nhi ruột thịt của bà ta chẳng lẽ mấy thứ nữ đều không phải là người?
Nhìn tình hình bên này không tốt, Tam phu nhân vội vàng đi tới khuyên nhủ: “Đại tẩu, tẩu nói gì vậy, Minh Yên mang thai không sợ mình có sơ suất gì cũng đã đến đây, sao tẩu có thể nói mấy lời tổn thương người khác như thế?” Lại quay đầu nhìn về phía Minh Yên nói: “Hài tử con cũng hay cáu giận nữa, mẫu thân của con vì chuyện của Ngũ tỷ tỷ còn mà cả đêm ngủ không ngon, lúc này lại ăn canh bế môn, đương nhiên uất nghẹn rồi, làm con cái phải khoan dung, sao con lại tranh cãi không biết nặng nhẹ thế?”
Tam phu nhân rất thông minh, hai người mỗi người đánh năm mươi bản, Minh Yên biết lúc này không thể rối loạn nội bộ để người ta chê cười, ở đây mình cũng không thể gánh trên lưng tội danh bất hiếu, mượn lời của Tam phu nhân xuôi theo sườn dốc đi xuống nói: “Tam thẩm, nếu trong lòng con không có Úc phủ, không có mẫu thân, không lo lắng cho Ngũ tỷ tỷ thì hôm nay sẽ không gắng gượng đứng ở chỗ này, con có thai cho dù con không đến cũng chẳng ai nói gì được con, chỉ là hai ngày nay thân thể không thoải mái, vừa rồi lại đứng lâu như vậy, bụng vừa đau vừa tức, nhất thời không nhịn được thôi.” Nói đến đây thì ngừng lại, xoay người hạ thấp người với Đại phu nhân nói: “Đều là nữ nhi không tốt, mẫu thân đừng tức giận.”
Đại phu nhân không tiện phát tác ở trước mặt Tam phu nhân, lại nghĩ tới hôm nay vẫn phải mượn danh vọng của vương phủ nên đành phải an ủi Minh Yên mấy câu, bèn hỏi: “Không phải vừa rồi con nói muốn đi gọi cửa sao? Hiện tại đi đi, quá tam ba bận, nếu gọi mà không mở nữa chúng ta cũng phải tiên lễ hậu binh thôi.”
Minh Yên đè ép lửa giận trong lòng, gật đầu một cái, xoay người nhìn Liên Song nhỏ giọng nói mấy câu ở bên tai nàng ấy, Liên Song gật đầu đáp, xoay người chạy tới cửa chính. Minh Yên nhìn bóng lưng của nàng ấy, lại nhìn cửa chính đóng chặt của Hầu phủ, nhăn mặt lại, trong lòng nghĩ: “Ta không tin gọi không mở, mặc kệ da mặt bà dày thế nào cũng phải giữ mặt mũi chứ!”
Tam phu nhân ở một bên nhìn Minh Yên, sóng gợn trong mắt kia càng dập dờn, Thất tiểu thư này càng khiến người ta nhìn không thấu…