Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 142: Truyền tin vui, là tam bào thai



Chu Hạo Khiên sai người mang nước rửa mặt vào, đám người Liên Song ở trong phòng hầu hạ Minh Yên thay y phục trang điểm, Chu Hạo Khiên đi ra phòng ngoài mang chân giò đến phòng bếp, để nữ đầu bếp cắt thành miếng nhỏ, tách nạt với mỡ ra, sau đó ở vào trong hộp cơm mang trở về.

Khi Minh Yên ra tới nơi, trên bàn nhỏ đã bày đầy thức ăn nóng hổi, nhất là khi nhìn thấy chân giò kho tàu, hai mắt sáng rực lên, trước kia nàng không thích món đầy mỡ ngán ngậy này, gần đây khẩu vị hết sức khác thường, thích ăn muốn chết, mỗi ngày lúc Chu Hạo Khiên hạ triều đều Thu Diệp Cư mang một phần về, để thoả mãn ham mê ăn uống của nàng.

Nhìn Minh Yên ăn thật ngon, trên đôi bàn tay hơi mập dính đầy dầu mỡ, Chu Hạo Khiên tự mình cầm khăn lau sạch cho nàng, cười nói: “Nàng nói gần đây nàng thật sự kỳ lạ, bát đũa trên bàn chẳng thèm dùng, cứ thích dùng tay, mắc tật xấu gì à?”

Minh Yên cũng nhíu mày nói: “Chàng bảo ta dùng bát đũa ta cảm thấy khó chịu, trong lòng như bị mèo cào, dùng tay ăn thích hơn.” Nói đến đây ngừng một chập, lại nói tiếp: “Nghe người ta nói lúc nữ nhân có thai, thường hay có một vài hành vi thất thường, nói đây là yêu thích của hài tử, cũng không biết là thật hay giả. Giả thì thôi, nếu thật ta sẽ buồn chết mất, tính tình thối tha gì không biết, cả ngày lười biếng buồn ngủ không nói, vừa nhìn thấy chân giò kho tàu là muốn dùng tay ăn, thỉnh thoảng trong lòng lại xuất hiện một vài chủ ý hại người, chàng nói đây là sao thế?”

Chu Hạo Khiên cười ha hả, nhìn Minh Yên nói: “Vậy mới tốt, hài tử của Chu Hạo Khiên ta không muốn bị gò bò, nàng cũng đừng suy nghĩ phải thay đổi gì, dù sao hiện tại không có ai gò bó nàng, nàng thích sao thì cứ vậy đi. Buốn ngủ nhất định là một nha đầu, còn dùng tay ăn thịt, với có chủ ý hại người thì hẳn là tiểu tử thối, có nhi có nữ hoàn mỹ biết bao, như vậy rất tốt, rất tốt.”

Nhìn nụ cười ngốc ngếch của Chu Hạo Khiên, Minh Yên bỗng cảm thấy trong lòng vui vẻ, hài tử này được sinh ra dưới sự hi vọng tha thiết của phụ mẫu, sau này nhất định sẽ lớn lên một cách vui vẻ hạnh phúc, cuộc sống của nàng và Chu Hạo Khiên trải qua nhất định sẽ không để hài tử của mình trải qua, bọn họ sẽ bảo vệ hộ tống hài tử của mình.

“Không phải chàng nói có tin tức tốt muốn nói cho ta biết à?” Minh Yên dời chủ đề hỏi, nàng thật sự rất muốn biết tình huống hiện tại của Lan Phương, thành thân ngày thứ hai rồi, không biết tình hình ra sao.

Chu Hạo Khiên nghe thấy Minh Yên hỏi, vui vẻ nơi lông màu càng đậm, nói: “Nam Dương Hầu phu nhân quả nhiên là một vai ác, thế mà lại sai ái thiếp của Tống Thanh Bình nữa đường cướp tân lang đi.”

Minh Yên giật mình, không thể ngờ lại xảy ra chuyện không tuân theo chuẩn mực như vậy, suy nghĩ một chút nói: “Nam Dương Hầu phu nhân làm chuyện tuyệt tình vậy à? Vậy thì hơi quá đáng rồi?”

“Nếu là ta, ta thấy không hề quá đáng chút nào, người như Lan Phương hẳn nên cả đời không gả đi được, cả đời chết già ở trong am ni cô mới đúng.” Chu Hạo Khiên vừa nhắc đến Lan Phương là sắc mặt cực kỳ âm u, nữ nhân này thủ đoạn tàn nhẫn, không xứng làm người.

Minh Yên biết Chu Hạo Khiên vì mình nên cực kì ghét Lan Phương, cũng không nói gì, ngược lại nhíu mày nói: “Ngũ tỷ tỷ kia của ta cũng không phải là người khoanh tay chịu chết, cho dù ở trong tình huống nào tỷ ta đều sẽ vì mình mà giành lợi ích lớn nhất. Nam Dương Hầu phu nhân làm ra chuyện quá đáng như thế, chắc chắn Lan Phương sẽ phản kích lại, chỉ là tỷ ta sẽ phản kích như thế nào? Nhưng không phải lúc trước Tống Thanh Bình lớn tiếng la hét không phải Lan Phương không cưới sao, tại sao lại đến phòng của người khác trong đêm động phòng hoa chúc như thế? Đủ thấy nam nhân này không phải là chính nhân quân tử.”

“Nồi nào đậy vung nấy, có gì hiếm lạ đâu.” Chu Hạo Khiên khinh thường, nhìn Minh Yên nói tiếp: “Nàng đúng là rất hiểu Úc Lan Phương, nữ nhân này thật ác độc, tàn nhẫn với người khác cũng tàn nhẫn với chính mình, nếu sinh ra là nam nhân, chỉ sợ kiến công lập nghiệp là chuyện bình thường.”

Lúc Minh Yên nghe nói vậy thì đang ăn cháo, bỗng sặc một cái, Chu Hạo Khiên vội vàng vỗ nhẹ lưng nàng, oán giận nói: “Nàng lớn thế rồi ăn cháo cũng bị sặc, thật sự không biết nên nói với nàng như thế nào nữa.”

“Chàng còn oán ta, còn không vì chàng nói câu đó à?” Minh Yên thở gấp tức giận nhìn Chu Hạo Khiên, “Chàng mau nói xem rốt cuộc Lan Phương đã làm gì?”

Chu Hạo Khiên dùng khăn lau sạch cháo dính nơi khóe môi của Minh Yên, rồi mới nói: “Nghe nói Nam Dương Hầu phu nhân sai phòng bếp đưa nước tắm cho Úc Lan Phương là nước lạnh, trời ngày đông như thế này mà Úc Lan Phương thật sự tắm nước lạnh, giờ thì hay rồi, đêm tân hôn sốt cao, hai nha hoàn hồi môn của nàng ta đứng ở giữa phủ hô cứu mạng, đêm đó rất náo nhiệt, nghe nói mấy nhà quan viên ở gần Hầu phủ nửa đêm cũng nghe thấy tiếng động, hiện tại cả Kinh Thành đều xôn xao, ta xem chừng không đến trưa Úc phủ các nàng cũng sẽ nhận được tin tức.”

Minh Yên ngừng động tác, cười lạnh một tiếng nói: “Lan Phương thật sự tàn nhẫn với chính mình, tắm nước lạnh trong ngày đông, chỉ sợ cơ thể không chịu được mà để lại tật. Nghiêm trọng một chút thì sẽ xảy ra án mạng, tỷ ta đúng là tàn nhẫn.”

Suy nghĩ của Lan Phương không thể lấy gốc độ của người bình thường, cái chuyện như giết một một ngàn tự tổn tám trăm này tuyệt đối Minh Yên sẽ không làm, huống chi tương lai còn dài, cần gì phải vội vã nhất thời? Lan Phương nôn nóng muốn đứng vững chân ở Hầu phủ như vậy, chỉ sợ tỷ ta trồng nứa ra lau rồi.

Chu Hạo Khiên gật đầu nói: “Nàng nói không sai, cho nên sau này nàng cách xa nàng ta ra một chút, không biết nữ nhân này sẽ làm ra hành động thất thường gì đâu.”

Minh Yên gật đầu một cái, nhớ kỹ trong lòng, lại nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Ta biết rồi, chàng yên tâm đi, hiện tại Lan Phương cũng không rảnh để đi gây bất lợi cho ta, tỷ ta còn ốc không mang nổi mình ốc nữa là.”

Chu Hạo Khiên gật đầu, lại nói: “Phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện lúc nào cũng tốt, ngày mai là ngày Úc Lan Phương lại mặt, chắc hẳn sẽ rất náo nhiệt.”

Minh Yên gật đầu một cái, nói: “Chàng cũng biết tính tình của Đại phu nhân rồi đấy, Lan Phương bị ủy khuất, mấy thứ nữ như bọn ta há có thể khoanh tay đứng nhìn? Nhưng chỉ sợ ngày mai Lan Phương không trở về được, vậy thì chắc chắn Đại phu nhân sẽ đi thăm tỷ ta, Đại phu nhân không thể đi một mình, e rằng Lan Cúc, Lan Lăng còn có ta đều bị bà ta gọi đi để tăng thêm uy danh.”

Chu Hạo Khiên có hơi mất kiên nhẫn, nói: “Nàng có thai không tiện đi, chiều nay Thái y sẽ tới bắt mạch, nàng cứ nói thân thể khó chịu, đừng dây vào vũng nước đục này.”

Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên, mỉm cười nói: “Chàng sai rồi, vũng nước đục này ta không thể không giẫm, ta còn muốn dẫn theo Hồng Tụ Thiên Hương đến gặp mặt Lan Phương. Cố nhân gặp lại, chẳng phải rất tốt sao?”

Chu Hạo Khiên nhíu mày: “Nếu nàng muốn đòi công đạo, chờ nàng sinh hài tử ra đòi cũng không muộn, đừng để mình ấm ức, ta không đồng ý.”

Mặc dù nói Chu Hạo Khiên lo lắng cho cơ thể của Minh Yên không hy vọng Minh Yên hành động theo cảm tính vào lúc này, nhưng Minh Yên lại nói: “Tung tích của Lục La vẫn chưa tra ra được, nếu Lan Phương hoặc Đại phu nhân vẫn còn liên hệ với Lục La, chỉ cần Hồng Tụ và Thiên Hương lộ mặt, nhất định trong lòng hai người họ sẽ hoảng sợ, ắt hẳn sẽ nghĩ mọi cách giết Lục La diệt khẩu, đến lúc đó chàng để Tam Nương trông coi các nàng ta chặt vào, nói không chừng có thể thuận lợi tìm được.”

Chu Hạo Khiên suy xét Tam Nương ở bộ Hộ không tra ra được cái gì, cách này của Minh Yên quả thật khả thi, đành phải gật đầu đồng ý: “Vậy được, nhưng dù có thế nào nàng phải nhớ kỹ an toàn của mình là quan trọng nhất.”

Minh Yên cười đồng ý, sau khi dùng bữa xong, Chu Hạo Khiên đi đến thư phòng xử lý công vụ, Minh Yên lấy rổ châm tuyến vào phòng bồi cùng hắn, một người xử lý công vụ, một người may vá khéo léo, trong phòng yên tĩnh lặng lẽ nhưng lại nhộn nhạo ấm áp mọi lúc mọi nơi.

Bởi vì dùng bữa sáng trể, cơm trưa cũng dùng trễ, Minh Yên đã hơn bốn tháng rồi, cứ cách ba ngày Thái y đến bắt mạch một lần, xế chiều hôm nay đúng giờ đi đến, sau khi chẩn mạch cho Minh Yên xong, nhìn Chu Hạo Khiên và Minh Yên nói: “Mạch đập của Úc Trắc phi ổn định, tiểu Vương gia không cần lo lắng. Vi thần còn có chuyện mừng nói muốn nói với tiểu Vương gia, lần trước vi thần đến bắt mạch thì đã nắm chắc tám phần, nhưng sợ xuất hiện chỗ sai, sau khi trở về thì lật sách cổ ra xem, hôm nay có thể nắm chắc chín phần nên mới nói với tiểu Vương gia, trong bụng Úc Trắc phi có ba hài tử, đây thật sự là tin mừng nước Đại Chiêu chúng ta chưa bao giờ có, chúc mừng tiểu Vương gia, chúc mừng tiểu Vương gia.”

Mặc dù trước kia Minh Yên đã có chút lờ mờ ở trong lòng, nhưng lúc này nghe chính miệng Thái y nói ra vẫn cảm thấy vô cùng bất ngờ, quay đầu nhìn về phía Chu Hạo Khiên, lại thấy hắn ngây người ra, một câu cũng nói không nên lời, mắt mở thật to, bộ dạng ngốc nghếch, hồi lâu mới thấy ánh sáng trong mắt lập lóe, nhìn Thái y hỏi: “Chuyện này là thật sao? Chuyện này là thật sao? Vậy mà có tới ba đứa?”

Thái y cười trả lời: “Vâng, thật sự là ba hài tử, mạch tượng của Úc Trắc phi cũng rất tốt, mạch đập vững vàng, không hề giống với mạch đập mỏng yếu của người mang song thai, chỉ cần Úc Trắc phi cẩn thận dưỡng thai, tới lúc sinh sẽ không có nguy hiểm gì lớn, ngày thường đừng nằm trên giường quá nhiều, nên đi lại nhiều trong phạm vi thích hợp, như vậy sẽ rất có lợi lúc sinh sản.”

Minh Yên cười đồng ý: “Chiều nào ta cũng đi hơn mấy vòng ở hoa viên nhỏ, đa tạ Thái y chỉ điểm.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tin tức Minh Yên chẩn ra tam bào thai nhanh chóng truyền khắp cả vương phủ, lão Vương phi tự mình đến thăm, Minh Yên bị dọa vội vàng ra đón, nói: “Tổ mẫu, sao người lại đích thân đến đây? Phải là Minh Yên đi qua mới đúng.”

Lão Vương phi quan sát Minh Yên, khuôn mặt nụ cười nói: “Con mau ngồi xuống đi, trong bụng có ba hài tử không thể khinh thường được.” Lão Vương phi kéo Minh Yên ngồi xuống xong lại nói tiếp: “Con thật đúng là âm thầm mà dọa người, lần trước lúc nói có thể là song thai ta đã cực kỳ vui vẻ rồi, ai biết lúc này mới qua một tháng, lại chẩn ra tam thai, đây là chuyện vui lớn chưa bao giờ có, ta sống đến chừng này tuổi chưa từng thấy tam thai bao giờ, cả Kinh Thành cũng không có, nay chỉ mình con độc nhất đấy.”

Trong lúc nói chuyện, cả nhà Mục Trắc phi đi đến, còn chưa gặp mặt, bên nhà Tần Trắc phi cũng tới, nhất thời trong phòng cực kỳ náo nhiệt, ngoài miệng chúc mấy câu cát tường, còn trong bụng đang nghĩ gì thì ai biết được.

“Vẫn là khác với người thường, bụng lúc bốn tháng nếu mang thai một hài tử sẽ không lớn mấy, vốn cho rằng là song thai, ai biết lại chẩn ra hẳn ba hài tử, khó trách cả ngày con đều nói ngủ không đủ giấc.” Mục Trắc phi cười nói, ngôn từ hết sức bình thường, không còn sắc bén nhắm vào Minh Yên như lúc trước.

Minh Yên biết, Mục Trắc phi và Tần Trắc phi đấu rất gay gắt, đương nhiên không muốn có thêm kẻ địch, tiếp lời nói: “Trắc mẫu phi lại giễu cợt con ăn ngon làm biếng thích ngủ rồi, mỗi ngày ngủ nhiều như vậy cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng không ngủ thì thật sự không mở mắt ra được, không biết đến lúc sinh sẽ mệt mỏi cỡ nào.”

Bất đắc dĩ thở dài một câu, lập tức chọc mọi người cười vang, lúc này Tần Trắc phi nói: “Có thể ăn có thể ngủ chính là phúc, có người lúc mang thai bị giày vò ốm hẳn đi một vòng, ngủ không an giấc cơm nuốt không trôi, con không phải có phúc thì là gì nào?”

“Đúng vậy, ta xem Minh Yên là một đứa có nhiều phúc, kể từ khi vào cửa, Hạo Khiên trở nên nề nếp hơn, từng bước thăng tiến, hôm nay con lại mang thai ba hài tử, không phải rất có phúc à?” Lão Vương phi thật sự vui vẻ, nói tới nói lui cũng bớt đi chút cố kỵ, Chu Hạo Khiên có con nối dòng, còn sợ gì nữa?

Đợi đến lúc tất cả mọi người đều trở về, Minh Yên lại cảm thấy hơi mệt, Chu Hạo Khiên vẫn chưa về, vừa rồi tiểu tư bên cạnh Tống Tiềm không biết đưa tin tức gì tới, Chu Hạo Khiên chỉ nói với Minh Yên có việc gấp rồi đi ra ngoài, buổi tối sẽ quay về, không biết là đang làm gì nữa.

Đang muốn đi nằm nghỉ, Chu Linh Ngọc đến, Minh Yên đành phải xốc lại tinh thần, vừa rồi Chu Linh Ngọc không tới cùng mọi người, Minh Yên đoán được có thể nàng ấy đợi mọi người đi hết rồi mới qua, xưa nay Linh Ngọc khá an phận, nhìn thấy Chu Linh Ngọc vén mành đi vào thì cười nói: “Ta còn tưởng muội không đến thăm ta chứ.”

Chu Linh Ngọc không ngờ Minh Yên lại dùng giọng điệu thân mật như vậy để nói chuyện với mình, nhất thời có chút bất ngờ, bối rối nói: “Tam tẩu, tẩu cũng biết muội không thích ở nơi đông người, không phải giờ muội tới rồi sao?”

Minh Yên để Linh Ngọc ngồi xuống đối diện mình, Minh Yên biết Chu Linh Ngọc nhìn thì im lặng không nói tiếng nào, nhưng thật ra cái gì cũng biết, lại rất biết cách làm người, ít nhất hiện tại nàng ấy là tiểu thư trong vương phủ, không hề có thói xem thường hạ nhân, đây chính là bản lĩnh. Hơn nữa lần trước Chu Linh Ngọc cảnh báo cho mình cũng đã nói lên chuyện trong vương phủ Chu Linh Ngọc biết một ít, Minh Yên nghĩ đây là một người không tồi, qua lại nhiều một chút cũng không có hại gì, cộng thêm nàng thật sự có cảm tình với Chu Linh Ngọc, cho nên cũng thân thiết với nàng ấy.

Nha hoàn dâng trà lên rồi lui xuống, Minh Yên nhìn sắc mặt Linh Ngọc có chút tái nhợt, nói: “Ta thấy sắc mặt của muội không tốt lắm, có phải bị bệnh rồi không?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chu Linh Ngọc lắc đầu, hơi cúi đầu xuống nói: “Tuổi của muội cũng không còn nhỏ, nghe nói Tần Trắc mẫu phi muốn chọn cho muội một mối hôn sự, đã bẩm lên tổ mẫu rồi.”

Minh Yên không hề biết chuyện này, Tần Trắc phi lại có lòng tốt như thế, vừa nắm quyền đã tuyển chọn hôn sự cho Chu Linh Ngọc? Nhưng nhìn vẻ mặt Chu Linh Ngọc dường như không ổn lắm, bèn hỏi: “Có thể bận tâm đến hôn nhân đại sự của muội, Tần Trắc mẫu phi coi như có tâm rồi, dù sao hôn sự của nữ hài tử phải định sớm mới tốt.”

Minh Yên hờ hững dò xét, nàng và Chu Linh Ngọc không phải là người nhiều chuyện, có một số việc không thể nói thẳng, nhưng Tần Trắc phi là người có lòng tốt à? Hay là bà ta lại có mưu đồ gì?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.