Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 123: Vùi lấp bí ẩn, xuất liên hoàn kế (2)



Triệu Thái y dựa theo mạch đập của Minh Yên sắc mặt càng nghiêm trọng, trên trán loáng thoáng có mồ hôi hột, Minh Yên thấy vậy càng lo lắng hơn, lại không biết bây giờ nên làm gì, trong lòng càng bất an.

Triệu Thái y đứng dậy, xoay người nhìn lão Vương phi khom lưng hành lễ nói: “Lão Vương phi thứ tội, tay nghề của vi thần không tinh, vẫn nên mời Y chính đại nhân cùng tới bắt mạch cho thỏa đáng ạ.”

Lời vừa nói ra thần sắc của mọi người trong phòng chợt thay đổi, khóe môi Nhị thiếu phu nhân thoáng hiện lên sự vui sướng, chẳng lẽ cái bụng kia của Minh Yên không thể giữ được? Trong mắt Đại thiếu phu nhân hiện lên vẻ hoảng hốt, thế nhưng rất nhanh khôi phục lại sự bình tĩnh. Chỉ là không nhịn được lén liếc nhìn Tần Trắc phi một cái, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Tần Trắc phi vẫn không thay đổi ngồi đó thì trong lòng có yên tĩnh lại.

Mục Trắc phi nhìn lão Vương phi một cái rồi vội nói: “Triệu Thái y nói vậy là sao? Có phải bụng của Úc Trắc phi có vấn đề gì không? Ngươi đừng ngại có gì nói nấy đi.”

Triệu Thái y lau mồ hôi lạnh trên trán một cái rồi mới lên tiếng: “Chuyện quan trọng, vi thần cũng không dám tự ý nói, vẫn nên mời Y chính đại nhân tới cùng nhau bắt mạch. Mạch đập như vậy chưa từng thấy qua bao giờ, cực kỳ kỳ lạ.”

Thấy thái độ kiên quyết của Triệu Thái y, lão Vương phi lập tức phái người cầm thiếp mời đi mời Y chính của Thái y viện. Triệu Thái y bèn ngồi trở lại cái ghế trước đó, bắt mạch cho Minh Yên lần nữa, một lát sau thì để tay xuống yên lặng suy nghĩ, mày nhíu chặt lại, không ngừng đi tới đi lui ở trong phòng.

Lúc này ai cũng không dám nói chuyện, tất cả mọi người ở trong phòng đều có tâm tư riêng, có vui vẻ, có hả hê khi người khác gặp họa, có lo lắng, có than thở. Muôn hình muôn vẻ không giống nhau. Rất nhanh, Y chính của Thái y viện chạy tới, làm lễ ra mắt của lão Vương phi, Triệu Thái y vội thì thầm bên tai hắn, âm thanh rất thấp, mọi người không nghe rõ là nói gì, nhưng có thể nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Y chính, lại thấy hắn nhìn Minh Yên, sau đó lại nói mấy câu với Triệu Thái y rồi đi tới trước mặt Minh Yên bắt mạch cho nàng.

Minh Yên cố gắng đè nén sợ hãi ở trong lòng, mím môi tận lực ra vẻ lạnh nhạt, qua một hồi lâu, lúc này Y chính mới đi tới trước mặt lão Vương phi, cười nói: “Chúc mừng lão Vương phi, chúc mừng lão Vương phi.”

Lời vừa nói ra, trong lòng lập tức khẩn trương trở lại, lão Vương phi nhìn Y chính sốt ruột hỏi han: “La Y chính, rốt cuộc bụng của tôn tức ta sao vậy?”

“Bẩm lão Vương phi, hôm nay thời gian vẫn còn ngắn, phải đợi qua bốn tháng vi thần mới có thể biết được mạch đập rõ ràng rồi kết luận có đúng hay không.” Nói đến đây La Y chính ngừng lại, suy nghĩ một lát vẫn nói: “Từ mạch đập, trong bụng của Úc Trắc phi không chỉ có một hài tử, rất có thể là song thai, chỉ là bây giờ vẫn chưa thể xác định được, qua bốn tháng thì có thể xác định rồi.”

Lão Vương phi lập tức mỉm cười, nhìn La Y chính nói: “Làm phiền La Y chính đặc biệt đi đến đây một chuyến, thật sự là chuyện mừng lớn, chuyện mừng lớn mà.”

Trong phòng lập tức tưng bừng náo nhiệt hẳn lên, không có gì khác ngoài âm thanh chúc mừng, chỉ có điều trong các lời chúc này có mấy phần chân thật thì không ai biết được. Khuôn mặt Mục Trắc phi có chút thất thần, trong lòng Nhị thiếu phu nhân cực kỳ không có cảm xúc gì, lần này Đại thiếu phu nhân thật sự bị dọa, ngược lại là Tần Trắc phi lúc này nở một nụ cười trên môi, nói mấy câu chúc mừng với lão Vương phi.

Còn Minh Yên thì nhất thời vẫn không có cách nào hoàn hồn từ trong niềm vui bất ngờ này, hai hài tử? Trong bụng nàng có hai hài tử? Nghĩ tới đây lại có chút lo lắng hỏi: “La Y chính, vừa rồi nghe Đại tẩu của ta nói hài tử bình thường đều sau bốn tháng mới động đậy, hôm nay ta còn thiếu mấy ngày nữa mới đến ba tháng, sao có động đậy sớm vậy? Có phải có chỗ nào không ổn không?”

La Y chính nghe xong lời Minh Yên nói thì lại cẩn thận hỏi Minh Yên tình hình vừa rồi, nghe thấy Minh Yên nói hai lần muốn ăn thịt hươu thì động đậy, La Y chính nhíu mày, đi tới trước cái đĩa sứ đặt trước mặt Minh Yên cầm lên để ở chóp mũi khẽ ngửi, đột nhiên vẻ mặt biến đổi, buông đồ trong tay ra hỏi: “Vừa rồi Úc Trắc phi có từng dùng đồ trong đĩa này không?”

Minh Yên lắc đầu, cẩn thận đáp: “Không có, hai lần muốn ăn thì cái bụng không để yên.”

Ánh mắt La Y chính phức tạp nhìn Minh Yên một cái, thuận đường ánh mắt đảo qua trên bụng nàng, tự lẩm bẩm: “Thật là chuyện kỳ lạ, hài tử vẫn chưa sinh ra đã biết kháng cự với đồ không nên ăn. Trong thịt hươu này có một nguyên liệu là Thiên La hương cho vào trong thịt có hương vị tuyệt hảo, nhưng thai phụ lại không thể dùng, rất có hại cho thân thể, nhẹ thì dẫn đến hài tử bị ngốc bẩm sinh, nặng thì sẽ sẩy thai.”

Lão Vương phi nghe vậy lập tức biến sắc, Mục Trắc phi kinh ngạc nhìn chén tương kia, nhất thời nói không ra lời, Nhị thiếu phu nhân buột miệng hỏi: “Sao chưa từng nghe qua thứ này? Thiên La hương. Cái tên kỳ cục quá.”

“Đó là vật của nước Tây Nhung, nước Đại Chiêu chúng ta rất ít người dùng, thứ này cũng không có nhiều người biết. Người nước Tây Nhung thích ăn thịt nướng, thứ này không thể thiếu được, nhưng dân bản xứ đều biết thai phụ không thể ăn được.” La Y chính chậm rãi trả lời.

Minh Yên nghe đến đó trong lòng cả kinh, cũng không biết người bỏ vật đó vào trong tương có biết chuyện này hay không, nếu không biết thì coi như thôi, nếu biết… Trong lòng Minh Yên căng thẳng, càng tức giận thì càng lộ ra nụ cười, hôm nay gặp nạn hai lần, nàng cực kỳ không cho rằng là trùng hợp, nếu không phải đứa bé trong bụng động đậy, mình cứ thế mà nuốt vào, mặc dù sẽ không sẩy thai nhưng sinh ra lại đần độn, nghĩ như vậy, Minh Yên thật sự tức giận.

Trong lúc nàng kinh nghi, hai vị Thái y chẩn mạch xong thì cáo từ, vẻ mặt lão Vương phi âm trầm nói: “Mang người trong coi nguyên liệu tương đến cho ta, ta thật sự muốn hỏi người đó sao biết được Thiên La hương này, ta ở biên quan mấy năm cũng không biết đến Thiên La hương, một bà tử trong vương phủ thì lại biết, thật là chuyện lạ.”

Hiển nhiên lão Vương phi cũng phát hiện ra điểm không thích hợp, nhưng Minh Yên biết nhất định sẽ không tra ra được chuyện gì, ngay cả chậu nước tối hôm qua cũng là cố tình ngã xuống giội lên bậc thềm cho những người có lẽ núp ở chung quanh xem, vậy người hạ thủ hôm nay sao lại dễ dàng để người ta truy xét được?

Lần đầu tiên Minh Yên có thể nhẫn nại, lần thứ hai thì tuyệt đối không thể, người này muốn hại nàng, muốn hại hài tử trong bụng nàng, nàng không thể chấp nhận được, nghĩ đến đây thì vội nói: “Tổ mẫu người đừng nóng giận, chúng ta chưa từng nghe qua cái Thiên La hương kia, chắc hẳn bà tử đó cũng không hẳn là người biết. Dù sao không phải vật của nước chúng ta, vật của nước Tây Nhung ai mà biết chứ?”

Thật ra Minh Yên nghĩ tới một điểm mấu chốt, hôm nay là do Mục Trắc phi đề nghị đến Vọng Mai hiên, vậy thì Mục Trắc phi sẽ tuyệt đối không ra tay tại thời điểm này, khiến bà ta gánh hiềm nghi trên lưng, nếu không phải là do Mục Trắc phi làm, hôm nay Tần Trắc phi phá lệ xuất hiện. Khóe môi Minh Yên lộ ra một nụ cười, hôm nay nàng sẽ đánh lôi đài cùng Tần Trắc phi, người muốn hại nàng cũng phải có bản lĩnh đó, cũng phải chịu đựng được sự phản kích của nàng, nghĩ tới đây Minh Yên nhanh chóng kết lại điểm mấu chốt.

Thật ra Minh Yên đã nghĩ tới, một nữ nhân có cử chỉ mạnh mẽ, có thủ đoạn như Mục Trắc phi sẽ không dễ dàng bị người ta lợi dụng. Nhưng chuyện bỏ thuốc trong thịt hươu lần này tuyệt đối không phải tạm thời nghĩ ra được, nhất định là có mưu tính trước.

Minh Yên từ từ suy nghĩ gỡ từng điểm một từ đầu đến giờ, từ tai nạn lúc sáng đến Thiên La hương bây giờ, từ nha hoàn tối qua làm bộ té ngã đổ chậu nước nhưng thật ra là hành động giội nước, lại cho đến chuyện hạ độc không có chút tiếng động nào của ngày hôm nay, chỉ là… Nếu nghi ngờ của mình là thật, sao bà ta có thể biết hôm nay lão Vương phi sẽ ăn thịt hươu? Đây là ý nghĩ chợt nảy của lão Vương phi, Minh Yên cau mày, thật sự khiến người ta nghĩ không ra.

Chẳng lẽ người này không chỉ có người bên cạnh Mục Trắc phi, mà còn có người bên cạnh lão Vương phi? Ý nghĩ này thật sự hù dọa Minh Yên, nhưng nếu mình không đi truy cứu, chỉ sợ sau này chuyện sẽ càng thêm phức tạp, tình cảnh của mình càng lúc càng nguy hiểm, người nọ có thể làm đến mức này, mà mình lại chẳng có được chút manh mối nào, chỉ là phỏng đoán, không có chứng cứ. Tuyệt đối không để giữ người nọ lại, nhưng phải tóm được người nọ thì quả thật phải tốn tâm tư rồi.

Lão Vương phi nghe thấy Minh Yên nói vậy lại nhìn khuôn mặt cười nhẹ của nàng, lửa giận trong lòng vơi đi một chút, nói: “Nha đầu con thiện tâm quá, nếu không trừng phạt đám người đó, sau này làm việc sẽ hấp ta hấp tấp, như vậy sao được?”

Minh Yên đứng dậy đi đến trước mặt lão Vương phi, nói: “Tổ mẫu, chuyện hôm nay chẳng qua chỉ là trùng hợp, tối hôm qua tuyết lớn là đúng lúc, hôm nay đến Vọng Mai hiên ngắm tuyết cũng đúng dịp, ăn thịt hươu cũng là chuyện vừa khóe, đám bà tử trong phòng bếp nào biết là vật của nước Tây Nhung, chỉ tùy tiện dùng để hương vị thêm ngon mà thôi, đây cũng là đúng dịp mà dùng, trùng hợp đụng nhau lúc này mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thật sự chẳng oán được ai, nào có thể để bọn họ gánh phạt trên lưng chứ? Tổ mẫu coi như tích phúc cho hài tử trong bụng Minh Yên đi ạ.”

Mấy chữ đúng lúc, đúng dịp, vừa vặn liên tiếp nhau, Minh Yên nhẹ nhàng nói từng chữ nhưng lại khiến lòng người dấy lên nghi ngờ.

Mục Trắc phi như vô tình cố ý liếc nhìn Minh Yên một cái, chuyện ngắm tuyết sáng nay là do bà tử bên cạnh bà ta nói một câu lúc này đến Vọng Mai hiên ngắm tuyết mới gọi là đẹp, lúc ấy bà ta mới có ý nghĩ đến Vọng Mai hiên, vốn muốn khiến cho lão Vương phi yêu thích, ai biết lại xảy ra chuyện lớn như này, sau khi trở về nhất định phải tìm ra bà tử kia, nhất thời Mục Trắc phi cũng không nhớ ra được là ai nói, lúc ấy bên cạnh mình có một đống người vây quanh.

Lão Vương phi nghe thấy lời của Minh Yên thì cũng có cân nhắc ở trong lòng, ăn thịt hươu vốn là bà nhất thời nghĩ ra, sáng sớm hôm nay trong viện Thúy Ninh có người đề cập đến mấy chữ nướng thịt hươu, cho nên bà mới có tâm tư này. Nha đầu Minh Yên này lương thiện, nhưng mình không thể hồ đồ được, chuyện này nghe qua thì trùng hợp, nhưng càng quá nhiều trùng hợp ngược lại càng khiến người ta nghi ngờ, thật sự không ngoài dự đoán, có người nhớ thương đứa nhỏ của Hạo Khiên, bà tuyệt đối không cho phép.

Minh Yên nhìn thần sắc chớp lóe rồi biến mắt của lão Vương phi và Mục Trắc phi thì biết trong lòng hai người đều có tính toán, cũng không nhiều lời nữa, cười nói: “Tổ mẫu, con không thể ăn thịt hươu nhưng người khác ăn thì không sao, đều là sức người sức của, ngoài cửa sổ có cảnh đẹp như vậy không thể lãng phí được.”

Lão Vương phi thở dài một tiếng ở trong lòng, nha đầu này, thật sự không biết nên nói nàng có tấm lòng rộng lớn có thể chứa được thuyền, hay nên nói nàng không để tâm quá nhiều, chuyện lớn như vậy cũng không để ở trong lòng, tốt phước quá cũng khiến người ta bận tâm. Lão Vương phi cũng không phản đối ý tốt của Minh Yên, bèn cười nói: “Nha đầu này nói đúng, chúng ta ăn phần của chúng ta, để nó ăn trái cây của nó đi.”

Mọi người nghe vậy thì cười rộ lên, bầu không khí được làm dịu lại, đúng lúc này Chu Hạo Khiên đẩy cửa đi vào, cười nói: “Tổ mẫu, người thật bất công, tôn nhi không tuân theo đâu.”

Chu Hạo Khiên sải bước đi vào, trên người đã đổi trang phục trên triều, hắn mặc áo suông, thắt đai bạch ngọc, đầu buộc tiểu kim quan, quả nhiên anh tuấn sáng ngời, phong lưu phóng khoáng, Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên, vươn tay kéo hắn ngồi xuống, không hài lòng nói: “Chàng nói bậy bạ gì đó, là tổ mẫu thương ta, trong thịt nướng có nguyên liệu mà thai phụ không thể ăn, chàng đừng có mà cố tình gây sự.”

Nghe thấy lời Minh Yên nói, con ngươi của Chu Hạo Khiên co rút lại, nhìn Minh Yên thật lâu, sau đó cười nói: “Nếu vậy thì đúng là tôn nhi không đúng rồi, tôn nhi xin nhận lỗi với tổ mẫu, đến sớm không bằng đến đúng lúc, đã lâu rồi không ăn thịt nướng, ta cũng nhân cơ hội này mà ăn cho thỏa thích mới được, cứ theo như lời tổ mẫu nói, nàng ăn trái cây của nàng, bọn ta ăn thịt cho sảng khoái.”

Trái tim buộc chặt của mọi người lúc này mới hoãn lại, nhưng Minh Yên biết nhất định Chu Hạo Khiên đã biết điều gì rồi, hắn tức giận, nàng cũng biết. Chẳng lẽ hắn trách nàng đè chuyện này xuống? Vừa rồi rõ ràng Minh Yên nhìn thấy Bạch Hinh đi ra ngoài, chắc là Bạch Hinh đã nói lại chuyện này cho hắn nghe, Minh Yên thở dài một tiếng ở trong lòng, người này… tức giận làm gì, có một số việc vẫn nên kéo dài mới tốt, không thể vội vàng quá được.

Nhất thời trong phòng náo nhiệt trở lại, Minh Yên ngồi ở một bên dựa vào cửa sổ nhìn đám người ăn uống vui cười, chỉ trong chốc lát Bạch hinh xách một hộp cơm tới, bên trong là những món ngày thường Minh Yên thích ăn, Bạch Hinh khom lưng nói ở bên tai Minh Yên: “Đây là do phòng bếp nhỏ của mình làm, tiểu Vương gia tự mình phân phó làm mang tới cho người, sợ người bị đói bụng đấy.”

Minh Yên ngẩng đầu nhìn Chu Hạo Khiên, lại thấy hắn đang cười nói với lão Vương phi, dường như hôm nay hắn có hơi không giống với ngày thường, ngay cả thái độ đối với Mục Trắc phi cũng có ôn hòa, cảm giác cứ là lạ, lại nói không biết lạ ở chỗ nào, đành phải vừa từ từ ăn cơm của mình, vừa nghe bọn họ nói chuyện. Trong bữa tiệc hôm nay dường như Tần Trắc phi cũng vui vẻ, nói cũng nhiều hơn một chút, Đại thiếu phu nhân đứng ở bên cạnh hầu hạ, ngược lại Nhị thiếu phu nhân thì không vui, không biết vừa rồi Tần Trắc phi nói cái gì chọc cho nàng ta mất hứng, cả người thất thần không nghe thấy gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Nhị thiếu phu nhân, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tần Trắc phi là biết ngay chuyện này có liên quan đến nàng.

Người trong nghề ra tay, quả nhiên không phải chuyện đùa, Tần Trắc phi vừa ra tay, đúng là không tầm thường.

Chu Hạo Khiên nhìn Tần Trắc phi nói: “Đại ca cả ngày ở nhà quản lý việc vặt cũng không phải là kế lâu dài, dù sao nam nhân vẫn nên xây dựng sự nghiệp cho mình, trước kia ta bướng bỉnh không hiểu những chuyện này, hôm nay cưới vợ sắp có con cũng biết trách nhiệm và gánh vác trong chuyện này. Ta biết Đại ca cũng có tham vọng hoài bão, chỉ là không có cơ hội, hôm nay ngược lại có một cơ hội lớn đang đợi ở phía trước, không biết Đại ca có đồng ý đi làm hay không?”

Chu Hạo Khiên đột nhiên mưu tính cho tương lai của Chu Hạo Nam, thật đúng là hù dọa mọi người, ngay cả lão Vương phi cũng bị dọa, tất cả mọi người đều nhìn về phía Chu Hạo Khiên, không biết hắn muốn làm gì?

Minh Yên đột nhiên hiểu ra, trái tim rung động không thôi, đây là Chu Hạo Khiên muốn đặt Chu Hạo Nam ở dưới mí mắt, để hắn có thứ nắm giữ trong tay, hy vọng Tần Trắc phi có thể biết điều mà thu tay sao? Trong lúc nhất thời có đủ loại tư vị xoay chuyển quanh trái tim của Minh Yên, nàng biết Chu Hạo Khiên tức giận, nàng không hy vọng bản thân liên tục lùi bước, chỉ là Chu Hạo Khiên nào biết điều huyễn hoặc trong chuyện này. Ôi, nam nhân này thật sự hành động theo cảm tính mà!

Không biết nên cười hay nên giận, Minh Yên chỉ cảm thấy nam nhân này rất đáng yêu, trong lòng hắn mình vĩnh viễn quan trọng nhất. Chỉ là đặt Chu Hạo Nam ở dưới mí mắt cũng không hẳn là chuyện tốt, bởi vì như vậy chẳng khác nào Chu Hạo Khiên đặt một đôi mắt của người khác nằm vùng trong trận doanh của mình, làm việc có nhiều hạn chế, không phải là chuyện tốt, Minh Yên cũng không hy vọng Chu Hạo Khiên sẽ vì mình mà có chỗ bất tiện.

Có điều mình không muốn để Chu Hạo Nam đi đến chỗ của Chu Hạo Khiên sợ mang đến phiền phức cho hắn, chưa chắc Tần Trắc phi đã bằng lòng để con của mình bị người khác quản lý, còn là bị kẻ địch của mình quản lý nữa, không hẳn Tần Trắc phi có lòng dạ và can đảm buông tay ra, nghĩ tới đây Minh Yên hơi yên tâm, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Trắc phi, không biết bà ta sẽ lựa chọn như thế nào.

Vẻ mặt đám người Mục Trắc phi nghi hoặc, không biết từ khi nào Chu Hạo Khiên lại  thân thiết với Đại phòng như thế, hay là do bọn họ không biết đã có chuyện gì xảy ra?

Sắc mặt Tần Trắc phi lạnh nhạt, ngẩng đầu lên nhìn về phía Chu Hạo Khiên, cười nhẹ một tiếng nói: “Con cháu tự có phúc của con cháu, Hạo Nam muốn làm cái gì thì để nó làm cái đó. Ta thấy nó hôm nay cũng vui vẻ lắm, thật ra có làm quan hay không cũng không sao, người làm mẫu thân như ta không muốn sắp xếp nhân sinh cho nhi tử, con đường của mình thì mình tự đi là được. Nếu tiểu Vương gia thật sự có lòng này thì ta xin cảm ơn trước, chẳng qua ta không thể quyết định thay nó, vẫn đợi hỏi nó rồi để nó quyết định lấy, dù sao nó cũng không có cái gì để làm quan, nếu gây thêm phiền phức cho con cũng không tốt.”

Thật sự là cao thủ, thì ra cao thủ ở chỗ này, nhìn người ta nói đi, đâu đâu cũng cẩn thận trôi chảy, quản lý việc vặt là sở thích, làm quan thì miễn cưỡng, nếu thật sự đi làm quan, dù gây ra chút phiền phức thì vẫn là chuyện phải làm, bọn họ không cần gánh chút trách nhiệm nào, cách nói chuyện này đúng là tàn nhẫn, phải gọi là tài nghệ nhỉ, Minh Yên thật sự bái phục. Trong lòng không khỏi buồn bực, một nữ nhân xuất sắc như vậy sao có thể bị Mục Trắc phi bức đến mức không hỏi thế sự vậy? Có hơi vô lý nha, nếu nói lúc này Tần Trắc phi thay thế địa vị của Mục Trắc phi, Minh Yên không hề thấy chút kỳ quái, thật là quái lạ, quái lạ quá?

Chu Hạo Khiên rũ mắt xuống, sau đó cười nói: “Đại ca thật sự tốt phúc, được, để chính huynh ấy quyết định đi. Mấy ngày nữa triều đình sẽ truyền ý chỉ xuống, ta luyện binh có công, sẽ thăng lên làm Chính Tứ phẩm Chỉ huy Thiêm sự, vị trí cũ của ta triều đình sẽ không nhúng tay vào, sẽ do ta đề xuất người, ta nghĩ nước phù sa không để chảy ra ruộng người ngoài, dù sao Đại ca cũng không làm chuyện nghiêm chỉnh, làm Tham lĩnh rèn luyện cũng tốt, người của vương phủ chúng ta lấy công nghiệp quân sự lập thế hệ, sau này không thể để người ta coi thường, hôm nay vương phủ chịu hiềm nghi, huynh đệ chúng ta càng phải đồng tâm hiệp lực mới được.”

Quang minh chính đại nghiêm nghị lẫm liệt nói một tràng dài, cả phòng yên tĩnh lại, lão Vương phi nghe Chu Hạo Khiên nói, lập tức nước mắt tuôn đầy mặt, nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Tốt, rốt cuộc hài tử con cũng trưởng thành, lời này nói rất đúng, một chiếc đũa dễ gãy, mười chiếc đũa ôm thành cụm, tử tôn Chu gia chúng ta phải ôm thành một cụm mới có thể mãi mãi trường tồn.”

Mục Trắc phi liếc nhìn Tần Trắc phi cười nói: “Nếu tỷ tỷ chướng mắt vị trí này, không bằng để cho Hạo Thần cũng được, hiện nay Hạo Thần cũng chỉ là một quan võ nhỏ, có thể có được tương lai gì chứ?”

Tần Trắc phi cúi thấp đầu, Minh Yên không thấy rõ nét mặt của bà ta, nhưng lại thấy tay để bên cạnh bàn khẽ run lên, Minh Yên nghĩ thầm, thì ra không phải trong lòng bà ta không có sóng, chắc hẳn mồi nhử là chức vụ trong quân Chu Hạo Khiên ném ra tương đối có lực hút, thế nên Mục Trắc phi cũng muốn mạnh mẽ ra tay chiếm đoạt.

Hiện tại Chu Hạo Thần chỉ là một Hiệu úy, nếu có thể thăng lên làm Tham lĩnh quả thật là một bước lớn, Minh Yên có chút tò mò, với bản lĩnh của Vương gia chẳng lẽ không thể giành một vị trí tốt hơn chút cho Chu Hạo Thần?

Tần Trắc phi ngẩng đầu nhìn Mục Trắc phi, từ từ nói: “Dường như Nhị thiếu gia là thuộc hạ dưới trướng Đô Chỉ Huy Sứ ti, tiểu Vương gia là thuộc Kinh doanh, chẳng lẽ có thể điều động chức quan giữa hai bên?”

Rốt cục hồ ly cũng lộ đuôi, Tần Trắc phi núp mãi ở trong viện, sao biết rõ tình huống trong quân như thế? Minh Yên chợt hiểu ra tại sao Chu Hạo Khiên đột nhiên nhắc tới chuyện này, hóa ra là một mồi nhử vừa lớn lại thơm, dù rằng Tần Trắc phi có tiếp tục không tranh quyền thế thì cuối cùng cũng lộ ra chút manh mối. Một khi nghi ngờ ở trong lòng thành sự thật, Minh Yên lập tức an tâm trở lại. Không sợ đối thủ của ngươi lừa gạt, chỉ sợ ngươi không biết người đó là ai.

Mình vốn muốn dùng Mục Trắc phi dẫn dụ Tần Trắc phi ra để chứng thực nghi ngờ ở trong lòng, nhưng như vậy thì rất quanh co, hôm nay Chu Hạo Khiên chỉ nói câu đầu tiên đã có hiệu quả như vậy, quả nhiên là tiểu hồ ly gian trá không gì sánh bằng.

Nàng không nhịn được nhìn sang Chu Hạo Khiên, lại thấy trên khuôn mặt kia luôn nở nụ cười tươi, chỉ là ở sâu trong đôi mắt lại phát ra ánh sáng lạnh lẽo, không khỏi khiến lòng người run lên.

Mục Trắc phi sững sờ, bà ta quên mất điểm này, đúng vậy, Kinh doanh, Kinh vệ còn có Đô Chỉ Huy Sứ ti không liên quan gì với nhau, mím chặt môi không nói thêm gì, mặc dù Mục Trắc phi không thông thạo về chính sự lắm nhưng vẫn biết ba binh quyền lớn này không dính líu gì với nhau. Nhưng bị một câu của Tần Trắc phi chặn họng vẫn cực kỳ bực tức, châm chọc nói: “Tỷ tỷ xưa nay không để ý đến thế sự, tham thiền niệm Phật, thì ra cũng biết nhiều về chính sự nhân tình như thế.”

Tần Trắc phi đột nhiên nắm chặt ngón tay, sắc mặt cứng đờ, sau đó nói: “Chẳng qua chỉ là thỉnh thoảng nghe người ta nói tới, mặc dù ta không để ý đến thế sự nhưng vẫn có một vài bằng hữu, bọn họ tán gẫu với nhau nên ta cũng biết được chút ít.”

Không phải là một cái cớ tốt nhưng cũng có thể che giấu được, Minh Yên không thể không bội phục Tần Trắc phi lanh trí, lại thấy thần sắc lão Vương phi uy nghiêm, hiển nhiên có chút không vui vì hai người họ vì một chức quan mà cứ thế mồm qua miệng lại, bà hờ hững nói: “Ta mệt rồi, tất cả mọi người giải tán đi.”

Một câu nói của Lão Vương phi, mọi người đành phải giải tán, đám người Tiền ma ma dìu lão Vương phi rời đi, Minh Yên chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng cả lên, lại thấy đôi mắt sói của Chu Hạo Khiên đang hừng hực lửa giận nhìn chằm chằm vào nàng, trong lòng yên lặng tính toán vừa rồi mình vẫn luôn cực kỳ an phận, hắn đang tức giận chuyện gì vậy?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.