Trong phòng khách yên tĩnh trở lại, bốn người đưa mắt nhìn nhau, Chu Hạo Khiên hỏi: “Trịnh Trí thì sao?”
“Trịnh Trí đã bám theo rồi, ta trở về muốn xin chủ ý của tiểu Vương gia, ta cảm thấy chúng ta dùng bồ câu để liên lạc e rằng không an toàn, nếu không Chung Dực biết hết mỗi cử động của chúng ta thì sao? Cho nên ta mới đi suốt đêm trở về đây.” Đôi mắt Phong Tam Nương thâm đen đang lên án nàng đau khổ suốt đêm không ngủ.
Minh Yên khẽ cau mày, nếu nói trong lòng không có chút cảm xúc nào là giả, nhưng cảm xúc đó cũng chỉ một chút ít mà thôi, hiện tại càng lo lắng cho an nguy của Trịnh Trí hơn, nghĩ tới đây mở miệng hỏi: “Một mình tiểu Trịnh Tướng quân đi có quá nguy hiểm không?”
Phong Tam Nương nói: “Tiểu tẩu tử đừng lo lắng, bên cạnh Trịnh Trí có người bảo vệ, huống chi võ công của Trịnh Trí cao cường, tự vệ không thành vấn đề.”
Lúc này Minh Yên mới yên tâm, ngẩng đầu nhìn Chu Hạo Khiên hỏi: “Làm sao đây?”
Chu Hạo Khiên có chút khó xử, dựa theo bản tính của hắn, đương nhiên là hắn muốn ăn miếng trả miếng rồi, chỉ là… Chung Dực này có liên quan đến Minh Yên, hắn không tiện tự mình quyết định, bèn nhìn Minh Yên cân nhắc hỏi: “Chuyện này nàng quyết định đi, ta không nhúng tay vào.”
Phong Tam Nương và Tống Tần kinh hãi, hai người đều không biết thị phi phải trái trong chuyện này, càng không biết chuyện Minh Yên sống lại, chỉ cảm thấy Chu Hạo Khiên giao chuyện này cho Minh Yên quyết định thật sự có hơi không lý trí, đánh nhau với địch vốn không phải là chuyện nhỏ, sao có thể xem như trò đùa? Bọn họ tin tưởng Minh Yên cực kỳ thông minh, nhưng thông minh khác với đấu trí đấu dũng với kẻ địch, sơ sẩy một chút là thua cả ván bài.
Minh Yên cúi đầu không nói gì, Chu Hạo Khiên đối tốt với nàng như vậy, thế nhưng điều này cũng nói rõ trong lòng vẫn cố kỵ chuyện giữa mình và Chung Dực không thể buông tay xử lý, Minh Yên không hy vọng như vậy, Chung Dực và nàng đã không có khả năng tiếp tục đến với nhau, hai người cũng không cùng một phe cánh, về công về tư đều không thể xuất hiện cùng nhau, huống chi lúc này Chung Dực ra tay vừa nhanh vừa độc, vốn không phải là người ở trong ký ức của Minh Yên, chỉ cần không tổn thương đến tính mạng của hắn, Minh Yên không có ý định nhúng tay vào.
“Phụ nhân nào biết xử lý mấy chuyện này, tiểu Vương gia nhìn xem mà xử lý là được, ta không có ý kiến gì.” Minh Yên nhẹ nhàng mềm mỏng nói, ánh mắt dịu dàng nhìn Chu Hạo Khiên, truyền đạt một ý nghĩ sâu xa chỉ có hai người biết.
Tống Tần lạnh lùng nhìn hai người một cái, mặc dù không rõ cả quá trình nhưng cũng biết mỗi lần Chu Hạo Khiên và Minh Yên đề cập đến Chung Dực đều có chút là lạ. Phong Tam Nương cũng hơi phát hiện ra, lúc này cười nói: “Tiểu tẩu tử nói rất đúng, ta thì cũng chỉ có chút công phu với thêm chút sức lực, xuất chiêu những mưu kế kia vẫn là dựa vào mấy người cả đấy! Nhanh lên đi, cứu người như cứu hỏa đừng trì hoãn nữa.”
Chu Hạo Khiên chậm rãi gật đầu, nhìn Phong Tam Nương hỏi: “Cô kể lại chuyện đã xảy ra nghe xem.”
“Chuyện là như vậy, dựa theo tin tức tiểu tẩu tử cung cấp chúng tôi tìm được Thiên Hương bị bán đến nông thôn, cũng gặp nhiều trắc trở tìm được Hồng Tụ làm nô tỳ cho một đại gia đình, mấy năm nay hai nha hoàn này đều không đổi tên đổi họ, dựa theo phân phó của tiểu Vương gia chúng tôi chuộc Hồng Tụ ra, chỉ là bên Thiên Hương có hơi rắc rối, mặc dù bị bán cho nông dân, còn bị què một chân, nhưng nàng ấy có nhi có nữ không chịu đi theo chúng tôi, mất rất nhiều thời gian mới khuyên được nàng ấy, vì vậy ta dẫn Thiên Hương đi đến chỗ tụ họp với Trịnh Trí, ai biết bên Trịnh Trí bị lộ, chúng tôi quá sơ suất, lại quên phải cầm lấy văn tự bán thân của Hồng Tụ vào tay, cho rằng chuyện này không ai biết, nào ngờ lúc ta chạy tới chỗ của Thiên Hương, Trịnh Trí chạy tới chỗ của Hồng Tụ thì Hồng Tụ đã bị người khác giành trước mua đi. Trịnh Trí giận dữ, tìm ra ngọn nguồn mới biết cái tên khốn Chung Dực kia lại để thủ hạ của hắn giả làm thủ hạ của ta dẫn người đi mất.
Còn bên ta lúc dẫn theo Thiên Hương chạy tới thì Trịnh Trí đang nổi giận, hai người chúng tôi lại bàn tính quyết định ta dẫn Thiên Hương đi ở đằng sau, Trịnh Trí dẫn người đuổi theo đám người dẫn Hồng Tụ đi. Chúng tôi chia ra làm hai hướng, chúng tôi đi chậm lúc tối tìm một khách điếm ở trọ, Thiên Hương không thích ở cùng phòng với người khác, tiểu tẩu tử từng nói phải đối xử tốt với các nàng ấy, cho nên ta sắp xếp cho nàng ấy một phòng, ta ở phòng bên cạnh, phòng đối diện nàng cũng là người của ta, chỉ có gian phòng bên kia đã bị một đôi vợ chồng già đặt rồi, lúc ấy ta tra xét chung quanh một lượt kết luận không có chuyện gì mới quay về phòng của mình ngủ.
Nhưng sáng ngày hôm sau lại không thấy Thiên Hương đâu, cánh cửa cũng khóa chặt từ bên trong, vậy thì chính là người không cánh mà bay rồi, lúc ấy ta giận lắm, tìm kiếm kĩ căn phòng một lượt, lúc này mới phát hiện mặt tường nằm giữa phòng của Thiên Hương và đôi vợ chồng già kia bị người ta đào một cái lỗ to ở trong đêm, bởi vì có cái khung ngăn cản cho nên không nhìn thấy, chắc là bị người ta mang đi từ cái lỗ này. Nhưng có thể khiến Thiên Hương không có chút phản kháng mà biến mất chỉ có hai khả năng, thứ nhất là bị người ta làm cho hôn mê, không hề hay biết, thứ hai chính là nàng ấy cam tâm tình nguyện đi cùng người ta, mặc dù không biết là vì cái gì.
Đời này ta chưa từng bị ám toán như vậy, ngay lập tức chạy suốt đêm đuổi kịp Trịnh Trí, sau khi chúng tôi bàn bạc thì chàng ấy tiếp tục bám theo còn ta thì trở về hỏi chủ kiến, biết gặp phải cường địch, lại bị trói tay trói chân chỉ sợ thật sự đã bị Chung Dực giấu người đi. Chung Dực giấu người nếu muốn tìm ra e rằng không dễ dàng, cho nên chúng ta mau chóng nghĩ ra đối sách mới được.” Phong Tam Nương kể lại cực kỳ gấp rút, rất bất mãn với Chung Dực.
Chu Hạo Khiên suy nghĩ, trầm giọng nói: “Chỉ cần Trịnh Trí tìm được tung tích, cứ ra tay mạnh mẽ đoạt lại, phái thêm nhiều nhân mã qua, tóm lại phải mang được người về cho ta.” Sắc mặt Chu Hạo Khiên ảm đạm, hôm nay ở trong triều còn nhìn thấy Chung Dực, hai người còn nói mấy câu, dù sao cũng là liên khâm[1], nếu gặp nhau không nói lời nào người ngoài sẽ cảm thấy kỳ quái, chả trách Chung Dực nhìn mình nở nụ cười gian trá, thì ra tiểu tử này cướp đồ của mình.
[1] Liên khâm: Anh em cột chèo.
Tống Tần nhìn Minh Yên, hỏi: “Mấy nha hoàn đó rất quan trọng?”
Minh Yên gật đầu, nói: “Rất quan trọng, nhưng ngươi đừng nói cho Tứ tỷ tỷ biết, chuyện này tỷ ấy không biết gì cả, đừng khiến tỷ ấy lo lắng.”
Tống Tần càng nhìn không thấu Minh Yên, quay đầu nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Dựa theo tuyến đường định ra từ trước chắc chắn người của Chung Dực sẽ không đi, ta biết một con đường tắt, tối nay ta đi mai phục.”
Chu Hạo Khiên sững sờ, Minh Yên cũng bị dọa sợ, Phong Tam Nương cực kỳ kinh ngạc, thế mà có ngày Tống Tần lại chủ động xuất thủ? Uy lực của tiểu tẩu tử quả nhiên không phải tầm thường!