Khoái ý tích tụ ở nơi giao hợp không ngừng lan ra, tiếng thở dốc mỗi lúc một thô trầm, da đầu tê rần, lý trí bắt đầu tan rã. Hoắc Cần theo bản năng đuổi theo khoái cảm điên dại, muốn càng nhiều càng nhiều…
Nghe tiếng than nhẹ của nàng, hắn trở nên càng điên cuồng, ác độc va chạm. Da đầu nàng tê rần, sảng khoái như không còn là chính mình, tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ vang mãi không ngừng.
“Hoắc… Hoắc Cần… Buông ra… A… Ha a… A…”
Chất lỏng trong cơ thể chảy ra bị đánh vẩy khắp nơi, tưới ướt nửa người dưới của cả hai.
Ván cửa rung mãnh liệt, có cảm giác như sẽ tan thành từng mảnh ngay tức thì.
“Á!”
“A! A a…”
Hai người đạt đến cao trào gần như cùng lúc, run rẩy giải phóng.
Cả tinh thần và thân thể đều xụi lơ. Chân hắn như bị rút hết sức lực, ngã bật ra phía sau nhưng vẫn kịp thời ôm nàng. Hai cơ thể dán nhau sít sao, khi chấm đất đều không khỏi kêu một tiếng.
Hắn muốn đỡ nàng lên song ý tốt lại bị cự tuyệt, tay bị đẩy ra.