Cha ruột Hoắc Cần vốn là thô công trong nhà. Lúc nửa đêm, khi Hoắc Anh xã giao về, y nâng bà đang trong trạng thái say rượu vào phòng, sau đó bị làm thịt; xong việc, bà dùng ngân lượng bồi thường, xem như không có chuyện gì xảy ra, nhưng nào ngờ chỉ làm một lần mà y đã mang thai, còn giấu giấu giếm giếm đến đủ tháng mới sinh ra.
Là quan viện Đại Diệu, không nhận con cái sẽ bị tống vào ngục tù. Bất đắc dĩ, Hoắc Anh đành phải cưới người thô công nọ; và sau khi nhập tịch, bà liền đuổi y tới biệt viện, nhưng vẫn giữ lại nam hài do người ấy sinh ra.
Tất cả đều là huyết thống của bà, năm tiểu hài tử và sáu tiểu hài tử cũng không khác nhau là mấy, chỉ thêm một bộ chén đũa là cùng, nếu là nam hài thì chỉ cần nuôi lớn rồi tìm một nhà gả cho là xong, Hoắc Anh nghĩ đơn giản như thế.
Song sự thật là, bởi lẽ do thô công sinh ra nên nhóm phu quân của Hoắc Anh chẳng ai bằng lòng chiếu cố hài tử ấy, vì thế tiểu Hoắc Cần chính xác là được nuôi thả.
Trừ bỏ ba bữa là xuất hiện đúng giờ ở phòng bếp, cả ngày tiểu Hoắc Cần chẳng khác nào dã hài tử, không ai muốn chơi và cũng chẳng ai muốn nói chuyện với bé. Thấy các tỷ tỷ học võ suốt ngày, bé liền trốn ở bên sân nhìn lén. Dù không có sư phó dạy dỗ, nhưng vì trời sinh thiên tính học võ nên một bộ quyền học tiểu Hoắc Cần tiếp thu nhanh hơn hẳn so với các tỷ tỷ.
Trong một lần vô tình nhìn thấy hắn luyện võ, Hoắc Anh còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, suy cho cùng thì một tiểu nam hài mi thanh mục tú có thể cầm một cây mộc kiếm cao hơn mình, còn múa kiếm điêu luyện ra dáng ra hình, ai đều sẽ cảm thấy mới lạ đáng yêu vô cùng.
Từ đó, mỗi khi có bạn bè thân thích tới cửa làm khách, Hoắc Anh luôn thích cho Hoắc Cần biểu diễn võ công.
“Nàng còn có ba phu quân, mà biên cương yêu cầu ta.” Hoắc Cần đi vòng qua bọn họ: “Xin lỗi, ta còn có việc muốn gặp bệ hạ, cáo từ.”
“Đệ đệ yên tâm, biên cương tỷ sẽ tận lực chiếu cố, đệ cứ an tâm ngoan ngoãn ở nhà sinh con đi.”
Hắn dừng bước, quay đầu thì thấy Hoắc Đông đang cười tủm tỉm nhìn mình.
“Ý tỷ là gì?”
Hoắc Anh nói: “Ta đã thay con hướng bệ hạ thỉnh chỉ, bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại*, lần này hồi kinh, sau khi sinh hài tử con sẽ được trở về biên cương, A Đông trong khoảng thời gian này sẽ quản mọi chuyện trong quân doanh.”
Bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại*: Trong ba điều bất hiếu, vô hậu đứng đầu. Vô hậu là vô hậu đại, không có con nối dõi.
Hoắc Cần trừng mắt, kinh ngạc nói không nên lời.
“Còn đứng ngây người ở đó làm gì? Không nghe mẫu thân nói sao? Còn không mau đáp tạ…”