Nhân sĩ giang hồ lai lịch bất minh kia chính là ta. Nhớ năm đó, ta tuy là con gái nhưng lại học ngành kỹ thuật, thiết kế mấy món đồ như vậy thật dễ như chơi mà thôi. Đến khi xuyên không đến đây, ta có nhiều thời gian rảnh rỗi để đọc không ít sách cổ, thấy được nguyên đồ của loại ám khí này.
Thực ra nó cũng chỉ là một loại ám khí bình thường, uy lực cũng không lớn như vậy. Nhưng ngươi biết không, là người hiện đại, thuốc nổ là thứ quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn được. Ngay cả một quyển sách giành cho nhi đồng giá mười vạn cũng chỉ toàn giới thiệu về thuốc nổ. Lúc ta chế tác loại ám khí này đã bỏ thêm thành phần thuốc nổ. Còn về phần bản vẽ kia, đừng cho là ta có lòng tốt gì, không muốn ủng hộ chiến tranh gì gì đó. Chẳng qua bởi vì ông chủ Quỷ Thủ Phường trả thù lao quá ít, khiến ta thiếu mất một món tiền, không mua nổi Hoa Hương Các. Vì giá trị tri thức, vì muốn dạy dỗ cho cái lão keo kiệt kia một bài học, ta liền bôi lên trang giấy một ít nhiên liệu tự cháy. Thời tiết hơi nóng một chút, hơn mười tờ giấy này sẽ lập tức bốc cháy. Hơn nữa, ám khí này cũng chỉ có thể bắn ra ba lượt, mỗi lần bắn phá xong đều phải nạp lại đạn dược …
Bây giờ thì ngươi đã hiểu rồi đúng không. Vì sao ám khí này chỉ có ta mới có thể tránh thoát được? Quy trình máy tính nào cũng đều có cửa sau cả mà. Thứ mà chính ta thiết kế, làm sao có thể không lưu lại cửa sau cho mình. Lỡ may một ngày nào đó có người cầm mấy thứ này đến đối phó với ta, chẳng phải ta sẽ đành bó tay thôi sao?
Uy lực lớn nhất của nó thật ra chính là ở chỗ được trang bị thêm mười viên thuốc nổ. Các ám khí khác uy lực yếu hơn chỉ vì không có thuốc nổ làm nền mà thôi. Chỉ cần ngươi có thể tạo hình thân thể thành một con thằn lằn, tránh cách xa tầm bắn của nó khoảng mười lăm mét, trên người mặc thêm quần áo đặc chế, trên đầu cũng mang khăn trùm đầu đặc chế nữa thì… ngươi có thể tránh thoát khỏi công kích của nó. Nhưng mấy chuyện này, làm sao Nhàn Phi nương nương có thể biết được?
Ngươi bây giờ rõ rồi chứ, ta và Tiểu Phúc Tử vì sao lại phải trùm kín đầu chỉ chừa ra hai con mắt thôi?
Còn nói về tên của ám khí này thì, có phải thấy hơi quen quen đúng không? Đó là ta bắt chước theo võ hiệp tâm lý tình cảm…
Ta thấy biểu tình của nàng hiện giờ, vừa hoảng và sợ, nhìn ta như nhìn yêu ma quỷ quái vậy. Nàng nói: “Các ngươi rốt cuộc là ai, tại sao có thể có được công lực cao đến vậy?”
Xem ra nàng vẫn chỉ nghĩ rằng chúng ta đã học được thần công hộ thể linh tinh gì đó thôi. Ta cũng không vạch trần nàng, cứ để nàng nghĩ như vậy cũng rất tốt.
Ta nói: “Nhàn Phi nương nương, thật ra điều kiện đưa ra cũng rất đơn giản mà. Với khả năng của nương nương thì dễ như trở bàn tay mà thôi. Chỉ cần nương nương đáp ứng yêu cầu này, ta sẽ để ngươi đi.”
Nhàn Phi nương nương liếc mắt nhìn ta, ánh mắt kiên quyết. Nàng cười cười, lấy tay phủ lấp tiếng cười phát ra nơi khóe miệng, khéo léo lau mày trán, yểu điệu như mây. Động tác này nàng làm cực kỳ ôn nhu, mỹ lệ đến nỗi khiến ta, dù là con gái, cũng phải động tâm.
Nàng lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng, ta là người sợ chết hay sao? Nên biết, ta xưa nay chưa từng chịu để người ta uy hiếp bao giờ.”
Ta hờ hững mỉm cười, nói: “Ta biết, nương nương là người thế nào, chính là thủ lĩnh tổ chức sát thủ lớn nhất Tây Sở. Người như vậy lẽ nào lại không phải trải qua sự huấn luyện gian khổ nhất chứ. Ngươi đương nhiên khổ hình gì cũng đã nếm chịu qua rồi.”
Ta nghĩ, nữ nhân này nếu như sinh ra trong thời cách mạng, thật sự sẽ không thua kém gì Lưu Hồ Lan*, thà chết chứ không bao giờ khuất phục trước uy quyền…
(*Lưu Hồ Lan (1932 -1947) là một nữ chiến sĩ giải phóng quân anh hùng trong lịch sử Trung Quốc)
Ta phất phất tay, ý bảo người đang ở ngoài cửa đi vào. Ngay khi người đó xuất hiện, nàng liền biến sắc, kinh hãi hỏi: “Ngươi đến làm gì?”
Tiết Trường Quý uể oải: “Bọn họ bắt ta nuốt độc dược, cách ba ngày phải uống thuốc giải một lần. Ta cũng không còn cách nào…”
Ta cười cười, nói: “Người này, nương nương rất quen thuộc đúng không? Ngay cả nương tử của hắn nương nương cũng hẳn là rất quen thuộc, đúng không?”
Nhàn Phi nương nương sắc mặt trắng bệch, thì thào nói: “Làm sao ngươi biết được cả những chuyện này?”
Ta đương nhiên biết rõ rồi, biết ngươi ngày ngày đêm đêm trằn trọc khó ngủ, gọi đi gọi lại chính tên mình…
Ta đã muốn đã kích tư tưởng của nàng, khiến nàng cứng rắn như dạ sắt cũng phải dao động. Thế này vẫn còn chưa đủ.
Ta muốn cho nàng biết. Mặc kệ nàng giãy dụa thế nào đều không chạy thoát được khỏi lòng bàn tay của ta. Có ta ở đây, chính là khắc tinh của nàng. Chỉ có khiến nàng hoàn toàn buông xuôi mọi chống cự mới có thể đạt đến mục đích cuối cùng của ta. Đương nhiên, mục tiêu này vô cùng khó khăn. Có thể đạt thắng lợi hoàn toàn chỉ là ngươi si nói mộng. Màn kịch hôm nay, chỉ cần đạt được một nửa mục tiêu, ta cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.
Ta cười cười nói: “Không bằng ta nói cho nương nương biết vậy. Vị Tiết Trường Quý này làm sao có thể mang theo Nhàn Phi chân chính lẩn trong phố phường. Nàng ta nguyên bản chỉ hy vọng làm một đôi vợ chồng bình thường. Nhưng ai biết được, thật ra chuyện này chính là một âm mưu…”
Nàng nói: “Không đúng. Ta thật sự không hề có lỗi với nàng, chính nàng ta muốn đi…”
Ta nói: “Phải không đó? Ngươi dùng Tiết Trường Quý đến dụ dỗ chính tỷ tỷ của ngươi, khiến nàng bỏ trốn khỏi hoàng cung, rồi tự mình thay thế. Nói vậy, ngươi còn không có lỗi với tỷ tỷ của ngươi sao?”
Nàng cả giận nói: “Là chính cô ta, suốt ngày cứ nghĩ đến vị Chân Linh ca ca kia. Cho dù được tiến cung rồi vẫn không sao quên được. Nàng sớm đã biết, Tiết Trường Quý chỉ có diện mạo tương tự mà thôi. Nhưng khi nàng nhìn thấy thị vệ hoàng cung Tiết Trường Quý rồi, nàng đã đến xin ta, muốn ta giúp nàng trốn khỏi hoàng cung. Ta làm sao có thể không giúp?”
Ta cười cười nói: “Đúng vậy. Sau khi giúp rồi, còn có thể lý đại đào cương*, cớ gì mà không làm? Chẳng qua, thật đáng thương. Người mà Minh Nguyệt Giang tỷ tỷ gặp gỡ lại là một kẻ tiểu nhân. Kẻ tiểu nhân này sau khi hoàn thành nhiệm vụ lại nghe lời chủ tử gọi về, đi câu kéo một người quan trọng hơn, hoàn thành một nhiệm vụ trọng yếu hơn.”
(*Lý đại đào cương: là kế thứ 30 trong tam thập lục kế, nghĩa là đưa cây lý chết thay cho cây đào. Người lớn làm họa, bắt người bé chịu tội thay. Có rất nhiều kẻ tác gian phạm tội lại bắt người khác thế thân)
Ta tạm dừng, làm như đang nhìn về phía một người phụ nữ tóc bạc đang dựa vào cửa, chờ nàng quay đầu nhìn lại người thân: “Minh Nguyệt Giang đáng thương, chẳng những bị muội muội lợi dụng, bị trượng phu vứt bỏ, còn mấy năm liên tục, tóc bạc cực nhanh. Mới hơn hai mươi tuổi mà hình dáng lại như bốn, năm mươi tuổi. Ngay cả đứa bé mà nàng thu nhận về nuôi dưỡng cũng tự động tự giác gọi nàng là mẫu thân…”
Tiết Trường Quý liếc mắt nhìn qua Tiểu Phúc Tử. Tiểu Phúc Tử ánh mắt lạnh băng đảo qua, khiến hắn không tự chủ được quay đầu tránh đi.
Nhàn Phi nở nụ cười. Nàng nói: “Mặc dù là vậy, nhưng phải làm thế nào đây. Ta đã thay thế tỷ tỷ, nhưng đương kim hoàng thượng lại không muốn rời xa ta. Ta tính kế, ta giúp ngài huấn luyện sát thủ. Đều là những thứ Hoàng thượng không thể thiếu được. Mấy thứ này, tỷ tỷ của ta làm sao có thể cho ngài được?”
Ta nghĩ, tính cách nữ nhân này, ngược lại cũng có phần giống ta, chính là đều chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Ta nói: “Chuyện này thật kỳ quái. Hoàng thượng tự nhiên lại để cho mật thám Đại Tề ở lại bên người. Ngươi nói xem, Hoàng thượng có phải là rất xấu xa hay không?”
Không thể kiềm chế, ta lại nhớ đến chuyện cười ‘gậy sắt biến thành kim’, vội vã định thần. Ôi, cái đầu này, sao nó lại cứ nghĩ đến mấy chuyện yêu đương nhăng nhít thế nhỉ?
Tiểu Phúc Tử đáp: “Đúng vậy. Khả năng có người sợ hãi không thể lấy được mạng Hoàng thượng, cho nên tự động tự giác an bài một mật thám bên ngài.”
Nhàn Phi nương nương rốt cục hỏng bét rồi. Khuôn mặt nàng đã không còn vẻ ngoan lợi nữa, hoàn toàn bị đánh bại suy sụp. Nàng không hiểu, tại sao ta lại biết được nhiều như vậy? Hơn nữa còn rõ ràng như thế?
Sắc mặt nàng tái nhợt, hỏi ngược lại: “Cho dù ta là mật thám Đại Tề thì sao, các ngươi có năng lực chứng thật trước Hoàng thượng hay sao? Hoàng thượng sẽ tin lời ngươi nói hay sao?”
Nàng nhận định ta có việc cần đến nàng, sẽ không giết nàng, nên cũng bớt sợ phần nào…
Ta nói: “Lời nói của ta, Hoàng thượng đương nhiên sẽ không tin. Nhưng có một người, hắn nói ngài nhất định sẽ tin…” Ta vỗ vỗ tay.
Ngoài cửa liền có người đi vào. Người này, Nhàn Phi nương nương cũng vô cùng quen thuộc…
Đại ca của nàng, Minh Nguyệt Hải…
Minh Nguyệt Hải lạnh lùng nhìn nàng: “Ta nên gọi ngươi là Minh Nguyệt Giang, hay là Minh Nguyệt Dạ đây?”
….. Chuyện hậu trường…….
Hôm nay, nhà bên cạnh có một nhóc con chạy qua chơi, nhìn thấy ta mặt mày nhăn nhúm khổ sở bèn hỏi: ”Chị ơi, chị làm sao thế?”
Ta nói: “PK phiếu (phiếu bình chọn) của chị không thể tăng được. Chị đây trong lòng không vui…”
Nhóc con ba, bốn tuổi kia suy nghĩ sâu xa rồi nói: “Đừng lo, chị à, em giúp chị, chỉ là PK thôi đúng không?”
Nói xong liền xoay người đánh vào mặt ta một cái rắm, nói tiếp: “Còn có K nữa, toilet nhà chị ở đâu?”
Ta đại hoặc, suy nghĩ cẩn thận nửa ngày mới hiểu ra. Thì ra, chữ K đồng âm với tắm.
(P đọc theo tiếng Anh là pì: đồng thanh với từ đánh rắm. K đọc là kì: tắm rửa)
Ta vội đa tạ nhóc con rồi tống nó ra khỏi cửa. Lại e sợ nó đi được nửa đường nghĩ luẩn quẩn thế nào lại trở về, bèn đóng chặt cửa chính.
Vẫn là tự mình kêu gọi tốt hơn: “Cho nhiều điểm bình chọn hơn đi!”
Vui đùa quá trớn rồi đó, không được có ý bất kính với PK…