Vừa vào đến nhà Thịnh Nhan Tuyền đã bị người ghì chặt trên tường điên cuồng hôn. Nếu chỉ vậy thôi không nói, thầy ấy còn luồn tay vào áo cô xoa nắn, ý đồ thật rõ ràng khiến cô không ngừng rùng mình từng cơn vừa phải cố gắng ngăn thầy ấy lại.
Cũng không phải cô không muốn, nhưng mà...
"Tôi không muốn chờ nữa."
Hắn vừa nói vừa gặm cắn môi cô, hai tay lại nâng mông cô gái nhỏ, để cô quắc ở trên người hắn, không chỗ chống đỡ mà ỷ lại vào hắn, cưỡng ép tiếp nhận hắn nhiệt tình.
"Thầy a... Đang bệnh ưm..."
Thịnh Nhan Tuyền bối rối, lại luống cuống ôm chặt cổ hắn, chịu không nổi trêu chọc của hắn mà phát ra âm thanh nức nở yêu kiều.
"Tôi đã muốn làm như vậy tại thời điểm nhìn thấy em."
Thịnh Nhan Tuyền bị phát ngôn này làm cho rùng mình, thân thể lại càng mẫn cảm dưới tay thầy ấy.
Cô cảm thấy chỉ trải qua mấy lần mà cô giống như đã bị thầy khai phá đến mức chỉ cần vài cái trêu chọc đơn giản cũng có thể khiến cô run lên, mềm nhũn dưới tay thầy.
Dưới tình cảm quá mức mãnh liệt mà cả ngày hôm nay cô nhận được, cô cũng bất giác cảm thấy khát vọng, cũng chờ mong mà hùa theo.
Thầy ấy nâng cô đến bàn ăn, mạnh bạo cầm tay cô đặt lên ngực mình ra lệnh: "Cởi."
Hai bàn tay cô đều run rẩy, ở dưới sự nhiệt tình của thầy, vừa bị thầy hôn đến choáng váng vừa run run giúp thầy cởi từng cái nút áo trên chiếc sơ mi phẳng phui. Cà-ra-vạt bị cô kéo ra, rồi bất thình lình bị thầy ấy cầm lấy, đem nó bịch mắt cô lại.
"Ha không... Thầy làm gì vậy ưm..."
Khoảnh khắc bóng tối phủ xuống, bốn giác quan còn lại của cô như được phóng đại, trở nên mẫn cảm gấp ngàn lần. Cảm giác không nhìn tới này khiến cô sợ, lại khiến cô hưng phấn. Toàn bộ cảm giác đều dồn đến đầu lưỡi đang dây dưa của họ, đến ngón tay thầy di chuyển trên người cô... Cởi áo cô, vò nắn đôi gò bồng đáng yêu mềm mại đến biến đổi thành nhiều loại dáng vẻ gợi tình, đứng thẳng dưới tay thầy.
"Tiếp tục cởi."
Giọng thầy khàn khàn vì bệnh nghe vào tai lại càng khiến cô mơ màng. Tay cô bất giác sờ soạn cơ ngực, cơ bụng săn chắc của thầy, bên tai nghe tiếng thầy thở dốc mà da đầu cô tê dại. Da thịt thầy nóng đến mức cô muốn phỏng, cứng đến mức cô thấy cộm tay, lại càng tham luyến.
Đôi tay cô dần chạm đến ngọn núi lửa đã sẵn sàng muốn phun trào kia, trái tim cũng thấy rạo rực mà vô thức khép chặt chân. Nhưng hai chân cô bị tách ra, ở giữa là thân hình của thầy mạnh mẽ chen vào, khép lại là không có khả năng, còn bị thầy phát hiện bất thường.
"Em cũng muốn..."
"Không a..."
Mặc kệ cô kháng nghị yêu ớt, hai cánh mông vẫn là bị thầy ấy điên cuồng xoa nắn mạnh bạo thể hiện sự hưng phấn của thầy khi nhận ra trạng thái của cô. Quần jean bó sát ở trong tay thầy chẳng là cái gì, xẹt một cái hạ thân cô đã trống trơn, xấu hổ đến mức cô rùng mình không ngừng.
Ngón tay thầy xuyên qua mép quần nhỏ chạm vào hai cánh hoa, chạm đến một mảnh ẩm ướt liền cười đến đáng đánh: "Cơ thể em thành thật hơn miệng của em nhiều, cô gái à..."
"Tôi nên trừng phạt em tội nói dối thế nào đây..."
Vừa nói thầy vừa mãnh liệt luồn hai ngón tay vào moi móc khiến cô rùng mình từng cơn.
"Ư a... Không phải... Aa!"
Khoảnh khắc hạt châu nhỏ bị thầy mạnh bạo chà sát, ngón chân cô muốn co quắc rồi lại duỗi thẳng khó nhịn, tấm lưng cũng cong lên, ngưỡng cổ hét chói tai. Còn thầy ấy lại càng làm càng hăng, khiến đóa hoa kia càng ngày càng nở rộ tươi đẹp, càng kiều diễm ướt át d.âm mĩ nhất có thể.
Ở trong mơ màng cô cảm tưởng thầy nhất định thích nhất là nó, mỗi lần đều làm cô sưng lên, chạm vào là có thể kích thích cô đến cao trào, chảy càng nhiều mật ngọt. Hại cô mỗi lần tắm rửa cứ vô tình chạm vào nó là lại nhớ đến thầy, cô xấu hổ đến mức muốn nhảy khỏi phòng tắm ngay lập tức.
Cuối cùng cô chẳng còn sức đâu mà cởi với không cởi. Cũng là thầy chê cô chậm mà tự mình ra tay, gấp gáp giải phóng người anh em đã muốn nổ tung của hắn.
Mảnh vải cuối cùng trên người cô đã bị lấy xuống từ lúc nào, nơi tư mật bại lộ hoàn toàn trước mặt thầy. Mật ngọt đã làm ướt tay thầy đến hỗn loạn bất kham bị thầy chùi lên vật to lớn gân guốc đầy mình của thầy. Dáng vẻ lóng lánh nước của nó khiến cô đỏ bừng cả mặt, xấu hổ không dám nhìn thẳng.
Thời điểm đầu nấm to lớn kia ma sát với người chị em của cô, mạnh mẽ tách rời hai cánh hoa, tiếp xúc gần gũi với nhụy hoa, nhiệt độ nóng hổi bất thường kia khiến cô chết điếng, lại run rẩy không ngừng. Cô chẳng rõ mình nghĩ gì đã hô lên: "Thầy... Mang bao... A!"
Theo tiếng kinh hô của cô, vật to lớn mang theo hơi thở nóng rực kia đã mạnh mẽ phá tan trướng ngại, chui vào hang động nóng ướt kia đến tận gốc rễ. Cô chỉ còn biết bám vào thầy duỗi eo lưng ngưỡng cổ khó khăn mà hít thở.
Nóng quá... Cô muốn cháy.
Khương Tình lại cảm thấy da đầu như nổ tung. Bên trong vừa ướt vùa chặt khít. Bởi vì nó so với hắn lúc này không thể nóng bằng mà lại thầy thánh địa giúp hắn làm dịu mát khô nóng vì cơn bạo bệnh, cũng vì bị cô đốt lên một mồi lửa lớn: "Em ướt quá... Thật chặt... Mộng Mộng..."
"Aa..."
Thầy chẳng cho cô kịp lấy hơi đã điên cuồng mà đỉnh eo vừa cố chấp nói: "Tôi không mang đâu. Tôi muốn làm em mang thai, như vậy em sẽ không nghĩ vẩn vơ nữa. Em chỉ có thể ở bên tôi."
"Hức aa ư..."
"Thầy không... A ha... Chậm chút a... Sâu quá! Không được aa..."
"Nóng quá a... Thầy nóng quá!!"
Thịnh Nhan Tuyền điên cuồng lắc đầu, cũng chẳng rõ bản thân đang nói lung tung cái gì. Cô chỉ biết thời điểm nghe thầy thở dốc đáp lại toàn thân cô như muốn nổ tung: "Tôi còn có thể nóng hơn..."
Sau đó tiếp đón cô là cuồng phong bão tố giống như không có điểm cuối. Thầy quả thật có thể làm cô thấy nóng hơn. Cây gậy kia ma sát thịt mềm tại nơi mẫn cảm nhất của cô đến mức muốn tóe ra lửa, cũng chọc cho cô không ngừng lắc đầu thét chói tai. Sau đó lại bởi ý loạn tình mê mà hùa theo tốc độ của thầy, cùng thầy tìm đến khoái cảm mãnh liệt nhất...
Cô như con thuyền rách long đong trên sóng biển, bị đào móc không còn thứ gì. Tất cả trần trụi bày ra trước mặt thầy, kệ thầy chiếm đoạt.
Chẳng rõ từ lúc nào, trận địa của họ đã dời đến trên giường mà cô chẳng hề hay biết. Cô chỉ biết thầy ấy giữ thật lâu, giống như không phải người. Rõ ràng cô đã cao trào, lại mất khống chế mấy lần nhưng thầy vẫn như cái máy đóng cọc không ngừng xỏ xiên cô. Hạ thân đang dính sát vào nhau đã hỗn loạn bất kham, bọt trắng bị mài nổi hết đợt này đến đợt khác. Nơi hoa tâm đã bị thầy ấy chọc mềm ra, mỗi lần chạm vào đều có thể sinh ra từng dòng điện lưu đem từng dây thần kinh yếu ớt ở nơi đó cháy hỏng. Đầu óc cô đã trắng xóa, chỉ còn biết theo bản năng nức nở nghẹn ngào.
"Aaaa!!"
Thời điểm thầy ấy bắn ra, cô không nhịn được thét khàn cả giọng.
Nóng! Nóng quá! Nóng như muốn lột một tầng da thịt tại nơi yếu ớt, tư mật nhất của cô.
Thịnh Nhan Tuyền chưa từng trải qua cảm giác này, trực tiếp bị ép đến triều suy. Bên trong hang động toàn là nước ấm cùng chất dịch đặc sệt của người đàn ông hòa quyện với nhau rồi bởi vì quá nhiều mà tràn cả ra ngoài. Cảnh tượng bên ngoài nơi mật hợp của họ d.âm mĩ dị thường. Phần lớn chất dịch đều bị giữ lại tại cái nơi chật hẹp bị thầy mài tới tê dại kia, bị vật to lớn của thầy chặn ngang, ý đồ muốn thực hiện điều thầy đã nói.
Thầy thật sự bắn vào trong. Thầy thật sự muốn cô mang thai.
Suy nghĩ này khiến cô tỉnh táo ở thời điểm toàn thân chẳng còn chút sức lực, đầu óc tê dại. Cô mơ màng nhìn trần nhà một lúc lâu, cảm nhận vật kia bắn đến vài đợt mới kết thúc mà vẫn nóng đến cô rùng mình. Một hồi cô mới nhận ra thầy ấy... Vậy mà đã ngã đầu ngủ rồi.