Ký ức của cô liền bị cưỡng ép lạc về năm năm trước, thời điểm cô vừa lên lớp mười không bao lâu.
Lúc đó tụi cô chỉ mới vừa chuyển cấp, đối với trường cũ vẫn còn rất hoài niệm, cũng sẽ ghi nhớ công lao của thầy cô mà sẽ nghĩ trở về thăm họ. Nhưng lúc cô định đi thì Ninh Tố Ngọc xuất hiện, nói...
"Cậu không biết sao Nhan Tuyền?"
"Hả?"
Cô nên biết cái gì?
Thịnh Nhan Tuyền khó hiểu nhìn Ninh Tố Ngọc. Từ sau khi xảy ra vụ kia mối quan hệ của cô và Ninh Tố Ngọc chỉ duy trì ở mức bạn học hơi thân cận một chút. Mà cái hơi thân cận đó là do Ninh Tố Ngọc cố gắng mà ra. Một tháng đầu cô chẳng nói chẳng rằng gì với Ninh Tố Ngọc tiếng nào. Lúc đó thầy ấy còn bỗng nhiên dở chửng trẻ con, lạnh nhạt với cô một thời gian khiến cô càng giận chó đánh mèo. Trong tiềm thức cô luôn cho rằng nguyên nhân là do Ninh Tố Ngọc đã nói ra chuyện riêng của cô dù chẳng hiểu vì sao. Sau đó cô bận học tập cũng dần nguôi ngoai tâm tình nhưng cực ít đáp lại Ninh Tố Ngọc chứ đừng nói là chủ động nói chuyện.
Ba mẹ cô mới đầu chẳng biết nguyên nhân, cô cũng chẳng nói. Sau đó không hiểu tại sao họ lại biết...
"Chỉ là chút chuyện, con bé cũng không phải cố ý."
Không cố ý?
Được thôi, cô cũng chẳng nghĩ Ninh Tố Ngọc cố ý. Nhưng vấn đề chẳng nằm ở đó. Nếu cô nàng còn cố ý, cô nghĩ bây giờ họ sẽ không ngồi nói chuyện với nhau. Cô biết Ninh Tố Ngọc nhất định là đã đi tìm cha mẹ cô khóc lóc, nếu không làm sao họ biết được.
Thịnh Nhan Tuyền nhìn Ninh Tố Ngọc giống như chưa từng có chuyện đó xảy ra, nội tâm cô bằng phẳng, trong lòng không nghĩ so đo. Chỉ cần cô biết mối quan hệ giữa họ lúc này là thế nào thôi là đủ rồi. Cô cũng không muốn mỗi ngày nghe cha mẹ lải nhải, cứ như thế cô đã làm chuyện tội ác tày trời gì.
Cũng khó mà nói có một phần nguyên nhân cô không cho Ninh Tố Ngọc cơ hội hàn gắn lại mối quan hệ này là vì vậy. Ban đầu là cô chịu thiệt, lâu dần lại thành Ninh Tố Ngọc. Vì cái gì chứ.
"Lớp chín năm nay có một học sinh tốt lắm, thầy ấy đều dồn hết tâm trí vào người ta. Mấy lần bọn mình rũ thầy cô đi hội họp thầy đều không đi cùng."
Ninh Tố Ngọc trề môi nói.
Thịnh Nhan Tuyền lại im lặng.
"Cậu đừng thất vọng, Nhan Tuyền. Bọn mình đều biết cậu mới là học trò cưng của thầy."
Ninh Tố Ngọc nhẹ giọng an ủi.
Thịnh Nhan Tuyền vẫn không nói gì.
Nhưng từ đó cô không nghĩ đến chuyện này nữa. Dần dần cuồng quay của cuộc sống mới khiến cô không còn lưu tâm đến quá khứ sau lưng. Lại thêm Ninh Tố Ngọc lâu lâu lại oán hận bên tai, nào là thầy quên chúng ta rồi, quá khứ là mây bay các kiểu, dần dần cô cho rằng thầy ấy cũng không cần tri ân của cô. Dạy cô chỉ là trách nhiệm của thầy. Cô đạt được thành tựu chính là tri ân tốt nhất.
Bộp!
"A xin lỗi!"
Thịnh Nhan Tuyền theo bản năng mở miệng tỏ vẻ trước khi bị người đi đường vô tình đụng vào. Tuy chẳng có gì nhưng lại thành công kéo hồn cô về hiện thực.
Thời điểm cô ngẩng đầu lên lần nữa lại vô tình xuyên thấu làn đường chạm vào đôi mắt của người kia. Đối phương giật mình một chút, rồi liền không chút do dự hướng về phía cô.
Thời điểm đó Thịnh Nhan Tuyền rõ ràng nhìn thấy Ninh Tố Ngọc... Người đang đi bên cạnh thầy nói cười kinh ngạc vì chuyển biến của thầy, sau đó cũng quay sang đây rồi chạm vào mắt cô. Ninh Tố Ngọc giật mình thấy rõ, cũng chẳng biết bên trong đôi mắt kia có còn ẩn chứa thứ cảm xúc gì nữa không nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, cô không nhìn thấy. Cô cũng chẳng muốn thấy. Bởi vì trong lòng cô còn đang ngổn ngang vô vàn câu hỏi: Tại sao Ninh Tố Ngọc lại ở bên cạnh thầy ấy; Họ vừa mới gặp lại nhau như cô hay là... Rất nhiều. Đều không có lời giải đáp.
Theo bước chân thầy ấy chạy đến trước mặt cô, Ninh Tố Ngọc cũng đi theo.
Vốn dĩ lòng còn mang tâm tư vì thầy, lúc này cô lại chỉ để ý Ninh Tố Ngọc. Bởi vì cô thấy ngờ vực. Lần đầu tiên cô buộc mình tỉnh táo lên, nhìn nhận lại mọi thứ. Lại vì Ninh Tố Ngọc xuất hiện bên cạnh thầy mà sinh ra hoài nghi.
Giờ cô nghĩ lại, thầy ấy nói đã thích cô từ lâu, sao có khả năng thờ ơ với cô. Cho dù cô cũng không có gặp riêng thầy nhưng đám bạn học cũng sẽ lấy cô làm mục đích. Chỉ cần thầy ấy biết có cô, kiểu gì cũng sẽ không ru rú suốt ngày trong ký túc xá. Thầy ấy cũng có thể thông qua người khác...
Thông qua Ninh Tố Ngọc tìm cô.
Chậc... Thịnh Nhan Tuyền âm thầm tặc lưỡi.
"Em đang nghĩ gì vậy?"
Âm thanh của người đàn ông kéo hồn cô về. Không biết từ lúc nào thầy ấy đã đứng bên cạnh cô. Ninh Tố Ngọc cũng vậy, còn đang nhìn cô bằng ánh mắt rất lạ.
Mà giờ cô nhìn cô nàng cũng thấy vậy đấy. Chỗ nào cũng lạ.
"À không, tự nhiên nhớ chút chuyện quá khứ."
Thời điểm cô nhắc đến hai chữ quá khứ còn thấy ánh mắt Ninh Tố Ngọc có chút loạn, khiến cô càng suy nghĩ vẫn vơ.
"Cậu..."
"Nhan Tuyền! Sao cậu lại ở đây!?"
Nhưng cô vừa định mở miệng đã bị Ninh Tố Ngọc cắt ngang. Thịnh Nhan Tuyền sâu sắc nhìn cô nàng một cái rồi mới nói: "Mình học ở Sài Gòn cậu cũng biết mà."
Ninh Tố Ngọc giật mình, ánh mắt có hơi liếc qua người bên cạnh.
Thịnh Nhan Tuyền lại giống như chỉ nói bâng quơ: "Tính ra mình lại không ngờ sẽ gặp được cậu ở đây đấy."
"Mà cũng đúng, chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi. Lần cuối cùng là lúc chúng ta điền nguyện vọng chọn trường năm mười hai nhỉ. Mình còn tưởng cậu sẽ chọn trường nào đó ở Nha Trang."
Năm đó Thịnh Nhan Tuyền rất cứng, chỉ chọn đúng một trường đại học Nông Lâm làm nguyện vọng một, một trường khác nằm ở nha trang làm nguyện vọng hai. Mà cô lại đậu Nông Lâm. Tuy rằng cô không gặp Ninh Tố Ngọc, nhưng cô có nghe nói Ninh Tố Ngọc đến nhà tìm cô, cũng nghe ba cô nói hết chuyện của cô. Lúc đó ông gọi cho cô còn hỏi con có gặp Ninh Tố Ngọc chưa vân vân. Ninh Tố Ngọc biết rõ, cô nàng còn học ở đây thì cũng phải nghĩ tới sẽ có ngày đụng độ cô chứ. Quan trọng nhất là cô nàng cũng học ở đây nhưng chưa từng đi tìm cô... Cô không khỏi nên đánh giá lại tình cảm Ninh Tố Ngọc đối với cô rồi.
Ninh Tố Ngọc nghe xong cười lả giả: "Mình vốn không nghĩ học ở Sài Gòn, nhưng ngẫm lại nơi này cũng có tương lai hơn. Mình vay vốn nhà nước thì cũng có thể cố gắng trèo chống để học cho xong. Nhà mình không có được như nhà cậu, vì tương lai của các em mình đành phải cố gắng thôi."
Ha, lại đem gia cảnh hai nhà ra so sánh. Nói thật là quen biết Ninh Tố Ngọc bao lâu nay câu này cô đã nghe không ít lần, cũng chẳng muốn giải thích hay để ý gì hết. Con người Ninh Tố Ngọc hay tự ti cô đã rất rõ, cũng lười không muốn uốn nắn để cô nàng cân bằng hơn chút.
"Hai người..."
"Thầy, hay chúng ta tìm một chỗ để ngồi đi. Đứng thế này cũng không tốt, trời nắng như thế mà. Lại không nghĩ có thể hội ngộ nhau ở đây, cũng không thể đứng giữa đường nói chuyện chứ."
Ninh Tố Ngọc bỗng nhiên niềm nở tỏ ra thân thiết cười nói với người đàn ông bên cạnh.
Còn Thịnh Nhan Tuyền lại lần nữa bị cắt ngang, cô khẽ cúi đầu cười.
Khương Tình cứ có cảm giác không khí ở giữa họ không bình thường nhưng hắn lại không hiểu. Ánh mắt hắn khôn lường không rõ nhìn đỉnh đầu của cô gái nhỏ, mở miệng lại là nói với cô mà không phải trả lời Ninh Tố Ngọc: "Tôi còn có chút việc phải về công ty."
"Tôi không nghĩ em đến sớm như vậy."
"Nếu thầy bận thì cứ đi đi, em tìm một nơi ngồi xuống đợi thầy."
Thịnh Nhan Tuyền nhìn ra được mối quan hệ giữa thầy và Ninh Tố Ngọc cũng không có thân thiết như cái cách Ninh Tố Ngọc thể hiện. Lòng cô nói ở đây nhất định có ẩn tình cô không biết, cũng không nhìn vẻ giật mình của Ninh Tố Ngọc mà thản nhiên nói với hắn.