Tòa khách sạn này đính thực chỉ có bảy tầng thôi. Tầng bảy chỉ nhìn nội thất trong phòng thì biết nó là phòng vip. Còn phòng của cô ở tầng ba, cũng ngon nghẻ nhưng đẳng cấp chẳng hề giống nhau.
"Em phải đi về rồi..."
Cô lí nhí nói vừa cẩn thận nhìn người đàn ông. Chắc không đến nổi nhốt cô lại không cho đi đấy chứ.
Đương nhiên là Thịnh Nhan Tuyền nghĩ nhiều rồi.
"Đưa điện thoại đây."
Khương giáo... À không, giờ phải gọi là Khương đại tổng tài. Hắn vừa nói vừa đưa tay ra nhìn cô.
Thịnh Nhan Tuyền khẳng khái đem điện thoại nhét vào tay hắn. Trải qua năm năm thời gian tuy không đến mức làm thay đổi cuộc sống của cô thành một trời một vực nhưng ít nhiều cô vẫn đủ sức bắt kịp xu hướng của thời đại, trong tay vẫn có một chiếc điện thoại cảm ứng loại rẻ. Đó đều là tiền cô kiếm được trong hai năm nay. Đầu năm hai cô đã bắt đầu tham gia vào một nhóm nghiên cứu do thầy cô giáo ở trường thành lập, cùng họ làm công tác thử nghiệm điều chế những loại sản phẩm mới dựa vào nguồn vật liệu xanh sạch không chất bảo quản cũng được chia một ít lương, xem như có tiền đi.
Nhìn hắn nhập vào số điện thoại của mình, lại nhấn gọi qua rồi mới đem trả lại cho cô, Thịnh Nhan Tuyền cảm khái năm tháng không tha người. Không chỉ cô thay đổi mà thầy cũng vậy.
Đương lúc cô mơ màng trong tay lại bị nhét vào một cái gì đó cứng cứng. Thời điểm nhìn thấy chân diện mục của nó cô mém thì hô to "tới rồi" "tới rồi". Còn tới cái gì thì cô chẳng biết, nhưng đảm bảo trong đầu cô không hề nghĩ cái gì trong sáng cho cam.
Nếu cô hỏi thời điểm bạn nhận được một tấm card visit từ tay một người đàn ông thành đạt đẹp trai vừa lăn giường với mình thì cái đầu tiên bạn nghĩ đến là gì, đảm bảo bạn sẽ hiểu ngay tâm trạng của Thịnh Nhan Tuyền lúc này liền. Mặc dù mẹ nó cô có hơi bổ não.
"Thầy đây là..."
Thịnh Nhan Tuyền vô thức liếm môi khô khốc lấm lét nhìn người đàn ông dò hỏi.
Đôi môi vừa mới bị người tàn nhẫn hôn một trận hiện tại vẫn còn hơi sưng, đỏ hồng tươi đẹp. Đi theo hành động tưởng chừng như đang câu dẫn của cô, yết hầu người đàn ông vô thức trượt dài một cái.
Thịnh Nhan Tuyền bất giác hơi ngã người ra sau một chút, cảnh giác nhìn hắn.
Bốp!
Ngay sau đó cái trán của cô liền bị búng một cái đau điếng.
Khương Tình nhìn cô gái nhỏ nước mắt lưng tròng trừng mình mà tâm trạng tốt hơn được một chút. Hắn nói: "Biết điều thì chiều ngày mốt đến địa chỉ này tìm tôi."
Thịnh Nhan Tuyền nuốt nước miếng. Giọng điệu bá đạo tổng tài này mẹ nó thật bá cháy.
"Xa lắm..."
Cô kỳ kèo.
Địa chỉ trong tấm card vậy mà cũng ở Sài Gòn, chỉ có điều nó xa chỗ cô đến tận vài quận, nằm ở trung tâm thành phố lận.
Khương Tình không nói gì nhìn cô.
Thịnh Nhan Tuyền nghĩ nghĩ lại đánh bạo bày tỏ hiện thực: "Sao không phải là thầy đến tìm em? Không phải, sao chúng ta lại phải gặp nhau..."
Nói đến cuối giọng cô đều bất giác nhỏ dần, đầu cũng gục xuống, một chút tiền đồ cũng không có trước uy quyền của người đàn ông bá đạo từ trong máu.
"Em muốn ăn xong rồi rút quần bỏ chạy?"
"Thầy nói cái gì vậy chứ!"
Thịnh Nhan Tuyền như bị chọc vào chỗ hiểm, cô rướn người lên hống hách trừng hắn. Mặc dù sau đó bị ánh mắt của thầy nhìn chằm chằm đến run sợ nhưng cô cảm thấy mình không thể lùi bước nên cố gắng gân cổ lên chống chịu.
Khương Tình nhìn cô ba giây rồi thản nhiên cười một cái. Cười đến Thịnh Nhan Tuyền ngượng ngùng ở trong lòng gãi cái mũi. Ngoài mặt cô cố gắng nói: "Chúng ta đều là người lớn cả rồi. Em không tính toán với thầy thì thôi, sao thầy lại tính với em!?"
Cô nói đến lẽ thẳng khí hùng, tự cảm thấy lý nằm ở mình nên gan cũng lớn hơn.
"Tôi là người làm ăn, chưa từng ôm chuyện lỗ vốn về mình. Chưa kể là em tự chui vào phòng tôi, không phải tôi bắt cóc em."
Khương Tình hiển nhiên bày tỏ một sự thật.
Thịnh Nhan Tuyền rụt cổ, nhưng vẫn gắng gượng nói: "Thầy có lỗ cái gì đâu..."
"Tôi mà lỗ thì giờ em cũng không có đơn giản ngồi ở đây đâu. Nhưng mà chỉ hồi vốn thôi chưa đủ, tôi còn phải lấy lãi."
"Thầy vô lý!"
Thịnh Nhan Tuyền tức gần chết.
Ai biết giây sau người đàn ông kia đã ép sát tới, hại cô phải ngã ngửa ra sau né tránh. Kết quả lại thành bị thầy ấy giam trên ghế, bất lực căng thẳng nhìn thầy lắp bắp: "Thầy... Đừng có manh động. Có gì từ từ nói..."
"Ha..."
Khương Tình bị cô chọc đến bật cười. Sau đó ở trong ánh mắt bối rối của cô gái nhỏ, hắn đưa tay mập mờ lại nhu tình vén mái tóc còn hơi ẩm bên thái dương của cô, lại thuận tiện sờ soạn bên má trắng nõn cho tới vành môi tươi đẹp. Cảm nhận được cô căng thẳng nhưng hắn vẫn nắm cằm cô lên, nhìn vào mắt cô nói: "Em còn chưa hiểu đúng không?"
Cô... Cô nên hiểu cái gì?
Mặt Thịnh Nhan Tuyền nóng ran, như kiến nằm trên chảo lúng túng nhìn khuôn mặt đẹp trai phóng đại chỉ cách mình chưa tới nửa gang tay kia. Cả người cô đều đã ép sát trên mặt ghế, chẳng có đường lui lại phải gồng mình chịu đựng áp lực từ người bên trên, trái tim cô đập như nổi trống.
Ông trời của cô ơi, rốt cuộc năm năm qua cô đã bỏ lỡ cái gì... Tại sao vừa mới gặp lại người này đã giống như hắc hóa rồi...
"Mộng Mộng..."
Cô vô thức nuốt nước miếng cái ực.
"Em xem tôi là gì?"
Là gì...
"Là... Thầy."
Chứ là gì nữa.
Thịnh Nhan Tuyền hoảng hốt nhìn hắn. Tiềm thức nói cho cô biết cô sắp được nghe một bí mật động trời. Dù mẹ nó cô không muốn biết... Có chắc là không muốn biết hay không cô không rõ, nhưng mà cô có hơi sợ, lại không thể né tránh.
"Nhưng tôi lại không xem em là học trò của tôi."
Ực.
Thịnh Nhan Tuyền khó hiểu cảm thấy thiếu oxi nghiêm trọng. Cô liều mạng hít thở lại nuốt nước miếng theo thói quen mỗi khi căng thẳng nhưng đôi mắt lại không khống chế được mà mở lớn nhìn người đàn ông cô luôn xem là thầy.
"Ít nhất sau khi tôi nhận ra tôi thích em, tôi không còn xem em là học trò của tôi nữa."
Ầm!
Đầu óc Thịnh Nhan Tuyền như nổ tung ngay tại khoảnh khắc nghe thấy chữ thích đó. Trái tim cô ngừng đập rồi lại đập cuồng loạn một cách khó hiểu. Thời điểm đó cô nghe mình lắp bắp thều thào: "Từ... Từ lúc nào..."
Người đàn ông khẽ cúi đầu xuống ung dung tập kích đầu lưỡi cô vừa vươn ra trong lúc vô thức muốn liếm môi khiến nó vội vàng rụt về rồi mới thản nhiên ném bom: "Trước khi em thi chuyển cấp đi."
"!!!"
Thịnh Nhan Tuyền cảm thấy mắt mình nổ đầy sao. Sau đó cô chẳng biết lấy đâu ra dũng khí mà nắm cổ áo thầy ấy hét ầm lên: "Thầy vi phạm đạo đức nhà giáo! Thầy ưm..."
Chẳng đợi cho cô nói hết, đáp lại cô là một cái hôn mãnh liệt như bão tố khiến cô hụt cả hơi. Mặc dù nó chỉ diễn ra rất nhanh trong vòng vài giây nhưng lại khiến tim cô như muốn ngừng đập, mềm người trên ghế ngơ ngác nhìn thầy.
Người này... Bá đạo quá. Một lời không hợp thì chặn miệng cô...
"Nếu tôi vi phạm đạo đức nhà giáo thì lúc đó tôi đã làm như thế này rồi chứ không phải đợi đến tận năm năm sau."