Người ẩn danh không rõ danh tính kia lại gửi cho hắn một bức ảnh, nói Tiêu Sở Lam lại đi quá giới hạn với Chu Diểu.
Trong bức ảnh đó hắn cũng thấy Tiêu Sở Lam mỉm cười rất vui vẻ, thứ mà hắn rất lâu rồi lại không thấy trên khuôn mặt cô.
Hắn vì thứ đó, cả người khó chịu, ngồi ở nhà không yên đi qua đi lại, chờ cho đến tối cũng chưa thấy cô vác mặt về nhà.
Trạch Vũ bực rồi, hắn tra camera, phát hiện cô lấy xe ô tô đi, hắn lại tra xem chiếc xe đó ở chỗ nào.
Trạch Vũ có nghĩ cũng không dám nghĩ, cô lại bị bắt cóc rồi.
Đương nhiên Trạch Vũ không ngờ, trong đầu hắn bây giờ chỉ nghĩ Tiêu Sở Lam đã chạy trốn với Chu Diểu rồi.
Chỉ cần nghĩ tới cảnh mấy người này ôm nhau cười vui vẻ, Trạch Vũ lại càng khó chịu hơn. Vì sao hắn phải khó chịu? Tiêu Sở Lam là của hắn, tại sao có kẻ dám động vào cô chứ?
Hắn còn chưa động đến Chu Diểu, mới chỉ cảnh cáo bằng cách cho hắn xem một đoạn video ngắn, vậy mà bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ sao?
Thật khó chịu, Trạch Vũ muốn ngay lập tức lôi Sở Lam về, nhưng lại bị một cuộc điện thoại đã cắt ngang, trong giây lát chạy ngay vào trong bệnh viện, vừa bước vào đã thấy Sở Du yếu ớt đang nằm trên giường bệnh.
“Sở Du, em làm sao…”
Cô ta ánh mắt né tránh, quay đi.
“?”
“Anh không nên qua lại với em đâu.”
Nói xong Sở Du kéo chăn lên, quay đầu đi lạnh lùng.
Hắn vẫn còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị bác sĩ kéo ra ngoài.
“Tâm trạng bệnh nhân đang không ổn, anh nên tránh mặt đi thì tốt hơn.”
“Tôi? Nhưng tôi có làm gì đâu…”
“Tôi chỉ biết bệnh nhân không muốn gặp anh, còn về chuyện khác… Bệnh nhân đã lên cơn đau tim, chắc chắn là gặp phải chuyện gì đả kích tinh thần cực độ, chuyện này anh nên tự về nhà tìm hiểu sẽ tốt hơn.” Trạch Vũ nhìn Sở Du, thấy cô nhìn mình lại quay đi, hắn cũng cảm thấy rất khó chịu.
Hắn lại gọi người tới, bằng mọi giá phải tra ra ngày hôm nay Sở Du đó gặp phải chuyện gì.
Không tra không biết, tra rồi mới biết, người hôm nay đã chạy tới tìm Sở Du lại là Hoành Như.
Quả nhiên người làm ra trò này lại là Tiêu Sở Lam.
“Cô ta dám nói với ba mẹ cô ta đến quấy rầy cô ấy? Cô ta không phải tự hứa sẽ ngoan ngoãn không chủ động tiết lộ chuyện này sao?”
Trạch Vũ khuôn mặt biến sắc, hắn không thể ngoại trừ trường hợp Sở Lam trong ngoài không đồng nhất, sau lưng hắn giở trò.
Lại thêm chuyện cô hôm nay trốn đi, chắc chắn là sợ hắn phát hiện nên đã chạy trốn cùng người tình của mình rồi!
Hắn tự nghĩ một lúc, thế nào lại kết luận Tiêu Sở Lam cô là kẻ đã gây nên tất cả chuyện này. Tiêu Sở Lam sẽ không làm như thế, chắc chắn, nhưng hình tượng của cô như thế nào trong mắt hắn sớm đã đổ nát từ lâu rồi.
“…”
Hắn tức giận bỏ đi, xem ra những chuyện gần đây hắn làm còn chưa đủ, hắn phải làm mạnh tay hơn nữa!
Trạch Vũ khí thế hừng hực chạy vào trong công ty, đạp cửa phòng làm việc, ngay lập tức có kẻ chạy đến cung kính chào.
“Chủ tịch.”
Hắn không nói gì, liền đạp trợ lý một cái để trút giận.
“Tôi nói cậu trong một tuần làm Tiêu gia nhà tan cửa nát, cậu đến bây giờ vẫn còn ngồi chơi?”
Nói rồi hắn lại đạp tên trợ lý thêm cái nữa, khiến cậu ta ngã nhào.
Hắn đang làm ra trò rất quá đáng, nhưng trợ lý Ôn lại không nói gì, còn nắm lấy một xấp tài liệu đưa cho hắn.
“Những thứ này…” “Nhất định có thể khiến nhà họ tán gia bại sản trong vòng một nốt nhạc.”
“Không thể trở mình.”
Trạch Vũ nhận lấy, hắn mỉm cười, xem lấy một cách thích thú. Sau đó đặt lại vào tay Ôn Liên.
“Làm đi, tôi không biết cậu tạo ra những thứ này từ đâu, nhưng tôi muốn ngay bây giờ, ngay lập tức!”
“Cả chuyện đó, tôi cũng muốn cho tất cả mọi người đều biết những chuyện bẩn thỉu Tiêu gia đã làm với An Kiều.”
Ôn Liên cúi đầu, lấy đống tài liệu đó chạy đi làm ngay.
Hai ngày sau, công ty Tiêu gia phá sản rồi.
Tham ô công quỹ, tin mật bị rò rỉ, lại lộ thêm thông tin chủ tịch Tiêu mua bán người trái phép, buộc phải bán tất cả để trả nợ, còn phải đối mặt với cuộc hầu tòa sắp sửa diễn ra.
Nhưng cho dù là như thế, Trạch Vũ vẫn chưa thể moi được Tiêu Sở Lam ra ngoài.
Tiêu gia yêu thương con cái mình thật đấy!
Trạch Vũ phải đối mặt với sự lạnh lùng của Sở Du, hắn lại càng hận Tiêu gia hơn.
Nghe nói Hoành Như đang chạy đôn chạy đáo khắp nơi để vay tiền lo cho Tiêu Chinh, cuối cùng bà ta cũng chạy đến trước mặt Trạch Vũ không có chút phong thái của một người mẹ vợ nào, quỳ xuống dưới chân hắn cầu xin.
“Trạch Vũ, Sở Lam bị bắt cóc rồi!” Bà ôm lấy chân hắn khóc lóc, “Bọn họ đòi 5 tỷ! Tôi cầu xin cậu đấy, con bé là vợ của cậu, cậu không thể nào làm ngơ được!”
Bắt cóc? Trạch Vũ nghe thấy Tiêu Sở Lam bị bắt cóc, hắn rất bất ngờ.
Bất ngờ vì người mẹ vợ này thật không có liêm sỉ, lại viện ra cái lý do buồn cười như thế.
Bắt cóc đòi tiền gì chứ, 5 tỷ là con số nợ mà bọn họ đang cần phải trả, nếu không trả được thì nhất định sẽ phải ra tòa đối mặt với việc bị bỏ tù vài chục năm.
Tiêu Sở Lam bị bắt cóc hay tình nguyện đi theo kẻ bắt cóc? Rõ ràng là dối trá, chẳng qua cũng chỉ là vì tiền.
“Tiêu Sở Lam bị bắt cóc à? Cần bao nhiêu tiền?”
“5 tỷ.”
“Chà, giá đắt quá nhỉ? Nếu bà cần tiền như thế, tôi có thể nâng giá một quả thận của bà lên, 5 tỷ đã gần gấp đôi giá thị trường rồi.”