Sáng sớm ngày hôm sau, trước khi ánh nắng rọi qua khe cửa, Tiêu Sở Lam vẫn còn chưa dậy.
Người bên ngoài đã rục rịch không chờ được muốn mở cửa, hắn tức giận không để ý mấy đến sự kì lạ của cô, thô bạo lật phắt chăn cô ra.
“Còn chưa dậy?”
Thấy Tiêu Sở Lam không trả lời, Trạch Vũ tức lắm, hắn cứ vậy nộ hoả, còn cầm tay cô giật lên để kéo dậy.
“Mau dậy đi!”
Nhưng hắn có làm vậy cũng không nhận được sự hồi đáp của cô, Tiêu Sở Lam không đáp lại lời nào, hai mắt nhắm nghiền, tư thế cuộn mình trông cực kỳ cô đơn.
“Không dậy tôi ném cô ra ngoài đó! Không chịu dậy sao?”
Bầu mắt Sở Lam lay chuyển, mở ra chầm chậm, nhìn Trạch Vũ một cái rồi lại nhắm mắt.
Hắn tức giận, bế cô lên, lần này hắn muốn ném cô đi, nhưng cô không để tâm, cô không còn sức để dãy dụa nữa rồi… Khó thở, đau đầu, toàn thân nhức nhối, Sở Lam mặc kệ hắn muốn ném mình đi đâu, nếu ném chết được thì tốt.
Trạch Vũ trái lại không như lời mình ném cô đi đâu đó, hắn ngay sau khi bế cô lên, chạm vào cơ thể nóng hổi của cô thái độ thay đổi ngay lập tức.
“Cô bị câm à? Sốt không nói ra là muốn chết à?”
Sở Lam cứ lảng tránh đi, vô lực tựa vào l*иg ngực của Trạch Vũ, thϊếp đi trong gang tấc.
Giá như mà chết một cách sơ ý thế này, ra đi một cách thanh thản được thì tốt biết mấy.
Tiêu Sở Lam chẳng còn tỉnh táo cho những chuyện xung quanh, nhưng ý thức của cô vẫn còn rất rõ rệt. Càng là lúc sức khỏe không ổn như thế, Sở Lam lại có ý nghĩ táo bạo về việc tìm đến một cái chết thanh thản nhất.
Trước đây cô còn luôn cho rằng đó là một ý nghĩ tiêu cực và dại dột, nhưng nghĩ về bây giờ, thực tế đã chứng minh một kẻ không có ý chí sống sẽ có một cuộc đời vất vả và mệt mỏi thế nào. Vất vả vì phải tìm cách để chuộc lỗi, mệt mỏi vì phải truy tìm mục đích thật sự để khiến cuộc sống của mình trở nên có ý nghĩa.
Chỉ một đêm thôi cô đã như người chết mất một nửa vậy.
Dù vậy, cô vẫn còn sống dù chỉ là vật vờ, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng chó sủa, tiếng mèo kêu, bọn chúng như lo lắng, ít nhất là đến thú vật còn cảm thấy lo cho cô.
Còn Trạch Vũ, không biết hắn là lo cho cô thật hay sợ dính rắc rối, dùng tốc độ như bay lao đến bệnh viện, còn gọi ầm bên trong để gọi bác sĩ.
Trong lúc hắn nhộn nhạo không yên, hắn lại nhìn thấy Chu Diểu…
Không đúng, phải là hắn chính là người đã gọi Chu Diểu ra mới đúng.
“Anh…”
Chu Diểu vừa khi nhìn thấy bộ dạng thảm thương của Sở Lam, đôi mắt sụp xuống còn một nửa, ấn đường nhăn nhúm nhìn lại Trạch Vũ, còn không kìm được mà nắm lấy cổ hắn. “Tên khốn nạn! Rốt cuộc anh đã làm gì khiến em ấy ra nông nỗi này?”
Chu Diểu nhìn hắn không thuận mắt, hắn cũng nhìn thấy Chu Diểu không vừa, nhưng hắn đang có một thứ danh hiệu đính trên người mà không hề nể nang, hắn ngạo mạn hất tay Chu Diểu ra.
“Làm gì là làm gì? Cần tôi dạy lại cho cậu bài học về giới tính không? Vợ chồng chúng tôi có làm gì cũng không liên quan đến cậu!”
Trạch Vũ cười trừ, khí thế tăng vụt, lại không biết xấu hổ nói tiếp:
“A, cậu tò mò chứ gì? Muốn biết thêm chi tiết? Cô ấy hôm qua kêu la dữ dội lắm. Trong phòng tôi có camera đấy, có muốn tôi trích xuất một đoạn ra cho cậu xem không?”
Trạch Vũ với giọng đầy khốn nạn, nói ra chuyện đáng kinh tởm như thế hòng trọc điên Chu Diểu.
Hắn cho rằng như thế sẽ khiến kẻ như Chu Diểu biết khó mà lui, cho anh ta biết vị trí của bản thân là chỗ nào trong mối quan hệ giữa hắn và Sở Lam.
Trạch Vũ thấy thế còn chưa đủ, ghé vào tai Chu Diểu nói với giọng điệu vô cùng đểu cáng:
“Cô ấy NGON lắm!”
Chu Diểu nóng máu mất kiểm soát, nghe mấy lời đồϊ ҍạϊ của một thằng chồng khốn nạn, anh ta không kìm được đấm thẳng vào mặt hắn.
“Tên rác rưởi cầm thú! Rốt cuộc anh đang tự hào về điều gì? Anh đem người đem lòng yêu anh ra bỡn cợt, làm trò vui, sỉ vả và chà đạp như thế là hay à?”
Mấy cô y tá bên cạnh thấy bác sĩ của mình đánh người, sợ Chu Diểu quá khích làm thêm điều gì ảnh hưởng đến người nhà bệnh nhân sẽ bị lập biên bản hay đuổi việc, thậm chí nghiêm trọng có thể bị tước chứng chỉ… cho nên nhanh chóng kéo tay kéo chân anh ta lại, sau đó nhanh chóng di chuyển Tiêu Sở Lam vào phòng cấp cứu.
Trạch Vũ lau khóe miệng rỉ máu, không có chút hối lỗi nào, bật cười khanh khách.
“Tình yêu của mấy người thật đáng kinh tởm! Còn tôi có lẽ là kẻ không ra gì và không biết yêu chắc? Tôi cũng muốn được yêu hết mình, nhưng mấy người là kẻ đã tước mất điều đó từ tôi mà?”
Trạch Vũ cả đời này không quên được người mình yêu, không muốn quên thì càng nhớ, càng nhớ người mà anh yêu đã chết thế nào, nguyên do tại sao mà chết.
Những kẻ liên can đến cái chết của An Kiều, hắn ta đảm bảo không một ai sống tốt!
Anh ta phủi tay áo, sau đó quay đi không quay đầu lại, bước chân cũng không có chút ngập ngừng nào.
Mẹ của Tiêu Sở Lam là Hoành Như rất nhanh xuất hiện, nghe rằng con gái mình ốm sốt chưa tỉnh, vội vàng đi hỏi tình hình sức khỏe của cô với vị nữ bác sĩ.
Hoành Như bà cẩn trong bước vào phòng làm việc của bác sĩ kia, cô gái trông bộ blouse trắng đang cầm bệnh án lật lật xem xem, đối diện còn là một cô gái đang ngồi quay lưng lại với bà, thi thoảng ho khụ khụ vài tiếng.
“Bác sĩ, con gái tôi…”
“Bà làm ơn đợi một chút!”
“Dạ…”
Hoàng Như đứng một bên giữ im lặng, nhìn vị nữ bác sĩ kia nói chuyện với cô gái đang ngồi bên dưới.
“Cô Sở, bệnh tình cô lại xấu đi rồi.”
“Dạ bác sĩ, tôi biết.”
“Tôi nghĩ cô nên chuyển viện sớm thì tốt hơn.”
“Cô cũng biết… tôi không có tiền.”
“Nếu như cô không nhanh chóng làm phẫu thuật, sợ là…”
“Dạ.”
Bác sĩ thở dài, sau đó ghi ghi chú chú, đưa cho cô gái.
“Cô cầm lấy cái này ra bên ngoài rồi đưa cho y tá, cô ấy sẽ đưa thuốc cho cô.”
Cô gái đứng dậy cúi đầu, rồi vội vội vàng vàng bỏ ra ngoài.
Hoành Như thấy bộ dạng cô gái chạy đi cũng quay đầu lại nhìn, đứng hình hồi lâu.
Nhưng rồi nhanh chóng bị bác sĩ cắt ngang.
“Vị phu nhân này là người nhà của bệnh nhân phòng 206 ạ?”
“Vâng, là tôi!”
“Vậy thì tôi có một số thứ muốn nói với bà đấy, về bệnh tình của con gái bà.”