Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 137: Cổ thi nổi giận



Thấy tôi hỏi vậy, Uy Tinh nhìn tôi với bộ dạng như nực cười lắm.

“Anh còn mặt mũi mà hỏi tôi sao? Vậy hai người đêm hôm canh ba tới đây làm gì? Không phải là muốn xem rốt cuộc dưới hầm có thứ gì à? Tôi cũng vậy thôi”.

Uy Tinh nói thẳng thắn, nói xong còn bổ sung thêm một câu.

“Ban ngày tôi đã nói rồi, dưới này có thứ khiến tôi rất khó chịu nên tôi mới muốn tới xem”.

Mặc dù Uy Tinh nói rất hợp tình hợp lý nhưng chắc chắn là tôi không tin.

Rõ ràng cổ thi bị trấn nhiếp ở đây không phải mới một, hai năm. Chị gái này đã học ở đây mấy năm nên chắc chắn sớm đã phát hiện ra điều bất thường rồi.

Vậy tại sao không tới sớm, không tới muộn mà cứ đợi đúng lúc tôi và Tam Thanh tới thì cô ta mới lại tới xem chứ?

Rõ ràng là ban ngày Uy Tinh cố tình dụ hai chúng tôi tới đây, đợi chúng tôi vào trước thăm dò thì cô ta mới làm ngư ông đắc lợi.

Tôi nhìn những cô gái phía sau cô ta, cộng thêm cô gái đang nằm dưới đất thì ba người này chỉ là những cô gái bình thường mà thôi.

Tôi cảm thấy khó hiểu, ra vào vùng hung địa như thế này mà sao cô ta lại lôi thêm ba kẻ phiền toái này vào theo làm gì?

“Anh không cần phải nhìn tôi như vậy. Tôi cũng biết anh đang nghĩ gì. Anh nghĩ tôi là người do nhà họ Uy cử tới, cố tình dụ anh vào đây”.

Uy Tinh đúng kẻ tinh ý nhìn cái là có thể đoán được tôi đang nghĩ gì.

Thấy tôi không phủ nhận, Uy Tinh quay đầu nhìn về phía cổ thi .

“Tôi không phủ nhận có ý dụ hai người tới đây. Nhưng tôi không phải người do nhà họ Uy cử tới. Tôi chỉ đơn thuần muốn xem rốt cuộc trong này có thứ gì”.

Nói xong, dường như sợ chúng tôi không tin, cô ta còn giơ hai tay lên và quay một vòng.

“Nếu tôi muốn đối phó với hai người thì không thể nào không trang bị gì cả rồi mang theo ba cô gái chẳng biết gì tới đây đúng không?”

Câu nói này của Uy Tinh đúng là hợp lý. Dù cô ta có bản lĩnh nhưng nhà họ Uy trước giờ làm việc luôn vô cùng cay nghiệt và không nương tay bao giờ.

Nếu cô ta thật sự tới để cướp đồ với tôi thì hình như nhìn không giống lắm.

“Ở đây nguy hiểm như vậy, lẽ nào cô không sợ sẽ khiến bạn mình bị thương sao?”

Tam Thanh cũng cảm thấy không yên tâm vì không thể hiểu được sao đêm hôm khuya khoắt mà bốn cô gái lại dám mạo hiểm xông và vùng đất sát khí. Uy Tinh thì cũng thôi vì dù sao từ nhỏ đã lớn lên trong một gia tộc khác thường nên cảm thấy không xa lạ với những chuyện âm dương.

Nhưng ba cô gái kia tới từ đâu mà cũng to gan, dám tới đây như vậy chứ?

Thấy Tam Thanh hỏi tới bạn của mình, Uy Tinh cũng tỏ ra bất lực. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

“Ba người bọn họ chỉ là bạn cùng phòng với tôi mà thôi. Bình thường thích nghe tôi kể những chuyện kỳ quái, nghe nói tối nay tôi tới đây thế là tất cả cùng đòi đi theo tôi”.

Vừa nói, cô ta vừa nhìn người bạn cùng phòng nằm dưới đất và trợn ngược mắt nhìn tôi với vẻ bất mãn.

Tôi khẽ ho với vẻ lúng túng.

Chuyện này không thể trách tôi được. Bọn họ chẳng qua không cố ý, còn phàm là kẻ địch thì đương nhiên chúng tôi phải giảm thiểu nguy cơ cho chính mình chứ.

“Thì…lát nữa ra ngoài, tôi sẽ cõng cô ấy”.

Tóm lại là vẫn do tôi khiến người ta bị thương nên nên thừa nhận.

Thấy tôi nói vậy, sắc mặt Uy Tinh mới tốt hơn chút.

“Uy Tinh, sao ở đây thối vậy…Cậu nhìn bên kia xem, có phải là người hay không thế?”

Thấy tôi và Tam Thanh là người chứ không phải ma thì hai sắc mặt hai cô gái phía sau Uy Tinh mới tốt lên đôi chút. Trong đó có một người nhìn là thấy ngay cổ thi ở một góc bèn vội vàng vỗ vai Uy Tinh và chỉ về hướng đó.

Thực ra trước khi được cô gái kia nhắc nhở thì Uy Tinh đã chú ý thấy cổ thi đó rồi. Giờ bị cô kia hỏi như vậy, Uy Tinh chỉ chau mày sau đó quay lại nói với hai người bạn của mình.

“Giờ hai người cũng thấy rồi đấy, ở đây chẳng có gì cả, nhân lúc còn sớm, hai người mau về đi”.

Dường như Uy Tinh đã biết thứ ở góc kia là cái gì, sợ bạn mình bị kinh động nên muốn tách bọn họ ra.

Nào ngờ hai người kia hoàn toàn không hiểu ý tốt của Uy Tinh, thậm chí một trong hai cô thấy không có vấn đề gì bèn cả gan nhảy ra từ phía sau lưng Uy Tinh.

“Bọn tôi đã tới đây rồi, mà không để cho chúng tôi nghiên cứu sao?”

Nói xong, như sợ Uy Tinh đuổi bọn họ đi nên hai cô gái còn chạy về phía cổ thi kia.

Hành động của hai cô gái nhanh tới mức không kịp phòng bị. Còn tôi và Tam Thanh thì đều đổ dồn sự chú ý cho Uy Tinh. Đợi tới khi phát hiện ra hai cô gái kia đã chạy về phía cổ thi, muốn ngăn lại thì đã không còn kịp nữa.

“Sao mọi người đều ở bên kia mà cậu lại ngồi bên này không lên tiếng chứ?”

Cô gái kia đúng là to gan đáng yêu, vừa chạy về phía cổ thi còn vừa tán dóc. Trước đó đèn pin luôn nằm trong tay Uy Tinh nên ánh sáng soi về phía cổ thi kia lúc được lúc mất. Đợi đến khi cô gái chạy tới trước mặt cổ thi, sát lại gần thì mới phát hiện ra có gì đó không ổn.

“Uy, Uy Tinh…có,có…”

Thử suy nghĩ xem, trong một môi trường tối tăm đóng kín, hai cái hốc sâu hút với cái khung xương có làn da co rút đã biến thành màu xanh dí sát mặt bạn thì cảm giác đó nghĩ thôi cũng thấy chua xót rồi.

Sự kinh hãi khiến cô gái ngồi phịch xuống đất. Hai chân cứ đạp cật lực như muốn tránh càng xa cổ thi kia càng tốt.

Nhưng vì trước đó đi tới quá gần mà lúc cô gái đạp chân thì đã đạp trúng vào người cổ thi kia.

“Hỏng rồi!”

Tam Thanh quắc mắt, nhìn là biết ngay cổ thi kia đã bị cô gái đạp trúng bèn vội vàng kêu lên và lao về phía góc động.

Vừa chạy Tam Thanh vừa dùng hai đầu ngón tay miết thành khẩu quyết. Một tia sáng nhạt từ đầu ngón tay của Tam Thanh tạo thành hình kiếm.

Tôi cũng vội vàng theo sát phía sau, đồng thời siết chặt lôi phù trong tay.

Dù khoảng cách chưa tới năm, sáu bước chân nhưng dưới ánh đèn đá thì khoảng cách cứ như kéo dài ra hàng trăm mét vậy.

Khi chúng tôi còn cách cổ thi chưa tới hai mét thì cô gái ngồi bệt xuống đất kia bỗng phát ra tiếng kêu kinh người.

Ngay sau đó, mông cô gái giống như được lắp lò xo lập tức bắn khỏi mặt đất.

“Hỏng rồi, hỏng rồi, cổ thi quá tức giận rồi”.

Tam Thanh nhìn tình hình lập tức kêu lên.

Tôi còn đang băn khoăn không biết quá tức giận là cái gì thì cô gái kia bỗng há mồm, nhảy vọt lên cao, qua cả Tam Thanh và lao về phía tôi đang ở đằng sau.

“Cháu trai, tuyệt đối không được nương tay. Giờ cô ấy không còn là người nữa đâu, nếu để cô ấy cắn phải thì cậu cũng sẽ giống y hệt cô ấy đấy!”

Tam Thanh thấy mục tiêu của cô gái là tôi, định quay lại giúp thì không kịp nên vội vàng kêu lên.

Tôi nhìn độ cao mà cô gái nhảy thì biết cô ấy không phải là con người nữa, rồi nghe Tam Thanh kêu lên như vậy, tôi lập tức cong người, đứng trên đầu mũi chân và bật lùi lại phía sau.

Nhưng rõ ràng là cú bật không đủ để né đòn tấn công của cô gái kia, hai bàn tay cô gái sắp vồ tới vai tôi tới nơi…

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.