“Có phải hơi sơ sài không? Em không có năng khiếu trong việc trang trí phòng…”
“Tôi thấy nó ổn đấy chứ, ở đây hẳn tâm trạng sẽ thoải mái.” Giản Chiêu cởi xuống khăn quàng treo lên móc đính trên giường, chậm rãi đi quanh phòng ngắm nghía, mũi còn ngửi được mùi cây xanh thoang thoảng.
Chờ cho Giản Chiêu ngồi xuống, Ôn Dĩ Hoài mới rót một tách trà đưa cho y:
“Em thường xử lý công việc của hội học sinh ở đây, thỉnh thoảng nghỉ trưa cũng sẽ ở đây, làm bài tập cũng ở đây. Phải nói không khí trong căn phòng này làm đầu óc em thanh tỉnh, làm việc nhanh hơn.”
“Những cuốn sách này đều là của cậu à?” Giản Chiêu nhấp một ngụm trà, rồi lại đứng dậy đi đến nhìn đến tủ cao chứa đầy sách ở góc phòng, hỏi.
“Không, em không có thói quen đọc sách, khi cần thường tra cứu trên mạng, những quyển này đều là nhà trường tự đặt vào lấp đầy, vì nếu không nhìn nó sẽ trống trải.” Ôn Dĩ Hoài tiến đến đằng sau lưng Giản Chiêu, bàn tay đặt lên những chồng sách còn mới tinh rồi bỏ xuống ngay.
Giản Chiêu quét mắt nhìn qua mấy quyển sách đó, quả thật bao bì còn chưa lột, trang giấy nhìn từ ngoài thấy trắng tinh. Sách đa thể loại, có quyển nói về nghệ thuật chiêu trò kinh doanh, về nghệ nhân thế giới hay văn học cận đại và nhiều cuốn sách có ngôn ngữ tiếng Anh. Chỉ nhìn lướt qua liền thôi, Giản Chiêu là mọt sách chính hiệu, đam mê đọc sách bất kể thể loại, trước kia luôn tìm đủ mọi cách để đọc qua nhiều quyển mà nội dung y còn chẳng hiểu, nên ở đây có nhiều quyển trong này y đều đã xem qua, nhưng nhìn cơ ngơi đồ sộ này vẫn mê mẩn. Trong vô thức không biết Ôn Dĩ Hoài đã đến sát ngay sau lưng, mùi hương của anh quanh quẩn ngay chóp mũi, chỉ cần nhích một xíu thôi lưng của Giản Chiêu sẽ đụng ngay lồng ngực anh. Ngay lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ làm không khí lạ thường trong phòng gián đoạn. Ôn Dĩ Hoài như vừa tỉnh khỏi cơn mê, lúng túng lùi lại, cố gắng duy trì sự bình tĩnh:
“Có lẽ người ta giao cơm đến, em ra lấy vào.”
Anh ra mở cửa, bên ngoài không phải người giao cơm đến mà là một học sinh khác trong hội học sinh. Cậu ta nhìn thấy Giản Chiêu trong phòng, thoáng chút sửng sốt nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, nói gấp gáp:
“Hội trưởng, có vụ ẩu đả của học sinh lớp dưới, bọn em đã ra cản nhưng không được, đối phương là học sinh AA, đang ở dưới phòng hội đồng và không chịu yên phận.”
Ôn Dĩ Hoài hơi nuối tiếc quay lại đằng sau, nói với Giản Chiêu:
“Thầy cứ ở lại đây nghỉ trưa, em đi xử lí chút công việc, lát nữa thầy cứ ăn cơm trước, còn sách thì thầy cứ xem tự nhiên, thích thì cứ lấy mang về. Xong việc em sẽ quay lại ngay.”
“Tôi biết, cậu mau đi đi.”
Cửa phòng khép lại, Ôn Dĩ Hoài đã rời đi, trong phòng còn mỗi Giản Chiêu vẫn đứng trước kệ sách. Y sờ từng quyển sách mới, thỉnh thoảng cầm lên xem một chút rồi lại cẩn thận trả về. Thoáng chốc mười lăm phút đã trôi qua, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ ‘cốc cốc’ đều đều. Nghĩ là người đưa cơm đến, Giản Chiêu vội nhanh chân ra mở cửa, không ngờ người bên ngoài lại là Mặc Đình Xuyên.
Cổ áo sơ mi của hắn được cài gọn đến chiếc nút áo cuối cùng, đồng phục màu xanh trên người hắn không có một nếp nhăn nào, trên tay cầm theo hai hộp cơm còn nóng hổi. Mái tóc vàng rực rỡ cùng với nước da trắng ngần, đôi mắt xanh ngoại quốc nhìn chằm chằm vào Giản Chiêu đứng trước mặt, biểu tình cao ngạo thoáng có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, không có tình cảm dư thừa, đôi mắt hờ hững lạnh lùng, môi khẽ mấp máy, hỏi:
“Ôn Dĩ Hoài đâu?”
“Vừa rời đi, có chút việc cần xử lí.” Giản Chiêu không thích tiếp xúc với tên kiêu căng nhìn người khác bằng nửa con mắt này, trả lời xong liền quay người đi vào trong “Nếu cậu đi xuống phòng hội đồng thì có thể gặp cậu Ôn ở đó.”
Mặc Đình Xuyên vờ như không nghe thấy, tự nhiên bước vào phòng, đặt hai hộp cơm lên trên bàn, ngồi xuống ghế sofa rồi lẳng lặng cầm lên một tệp văn kiện để ở trên bàn làm việc mà đọc. Không khí trong phòng thoáng chút ngột ngạt, sự yên tĩnh khó chịu như giằng co này khác hẳn với lúc Ôn Dĩ Hoài còn ở đây. Giản Chiêu thấy mình có ở đây cũng không còn việc gì làm nữa, cũng không thể nào bước đến tự nhiên ngồi xuống ăn cơm trước mặt Mặc Đình Xuyên. Cầm lấy khăn quàng của mình rồi đi đến bên ngoài cửa.
“Đi đâu?” Đúng lúc này giọng nói trầm trầm của Mặc Đình Xuyên vang lên.
Giản Chiêu hơi khựng lại, nhưng chỉ chốc lát đã tiếp tục bước đi, quàng lại khăn cổ, cầm lấy tay nắm cửa, còn chưa kịp vặn mở thì đã nghe tiếng bước chân, sau đó cả người bị kéo mạnh ra đằng sau, hơi mất đà chới với suýt ngã lăn, phải vài phút sau mới ổn định mà đứng thẳng.
Mặc Đình Xuyên đứng ngay phía trước tạo ra một loại khí thế áp bức, gằn giọng:
“Tôi hỏi, thầy có nghe không?”
“Cậu đâu có hỏi tôi, phải không? Cậu thậm chí khi hỏi còn không biết có đầu có đuôi kia mà.” Giản Chiêu nhún vai, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn “Vậy thì tôi có trả lời hay không thì cậu đâu cần để ý làm gì.”
Hai người đứng đối diện nhau. Đôi mắt sâu kín của Mặc Đình Xuyên như ghim chặt Giản Chiêu, áp suất xung quanh như giảm xuống, không ai chịu nhường, đều như ghim chặt đối phương. Cuối cùng cảm thấy mệt và vô bổ, Giản Chiêu mới thu hồi tầm mắt, nhạt nhẽo nói:
“Tránh ra cho tôi đi.”
Bàn tay của Mặc Đình Xuyên khẽ động, đột nhiên cầm lấy khăn quàng đỏ của y, động tác nhanh như chớp làm Giản Chiêu không kịp phản ứng, ngước mắt lên chỉ thấy khóe môi hắn đang nhếch lên:
“Khăn này là Ôn Dĩ Hoài tặng thầy nhỉ? Hay là kẻ nào khác? Triệu Thiên Kiệt? Phó Quân Thanh?”
“Việc đó thì ảnh hưởng gì đến cậu?” Giản Chiêu đưa tay muốn lấy lại thì hắn ta cố tình giơ cao hơn.
“Tặng cho thứ đồ thế này thì chỉ có thể là Ôn Dĩ Hoài thôi, đúng không? Cậu ta tặng thầy mỗi món đồ thế này mà thầy đã dính lấy cậu ta rồi?” Mặc Đình Xuyên giấu món đồ ra sau lưng, nở nụ cười ấu trĩ, vẻ cao ngạo bình thường biến thành khuôn mặt tà mị “Bây giờ tôi lấy món đồ này, rồi nói với Ôn Dĩ Hoài rằng là thầy lấy quà của cậu ta tặng cho tôi thì sẽ thế nào nhỉ?”