Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh

Chương 36



Giản Chiêu nhìn hắn, tâm trạng lúc lên lúc xuống, tự hỏi xem có nên nói thẳng với tên thiếu gia cá biệt này rằng bản thân hắn rất đáng ghét hay không. Mãi một lúc sau Triệu Thiên Kiệt đã dần đánh mất kiên nhẫn thì Giản Chiêu mới rù rì nói nhỏ nhẹ:

"Đây không phải là một hành vi cậu nên làm đối với giáo viên. Làm ơn để tôi được thoải mái rồi nói chuyện."

"Hả? Tôi có làm gì để thầy không thoải mái à?"

Hắn nghiêng đầu, cười nhếch môi để lộ ra răng nanh, tư thế cùng biểu cảm giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngứa răng mà cắn người, tạo cảm giác áp bức sợ hãi. Giản Chiêu nhìn hắn, đột nhiên khom lưng hạ thấp người xuống luồn lách qua cánh tay hắn đang đặt trên tường, với thân hình nhỏ thó gầy gò thì làm việc này rất dễ dàng, rất nhanh đã thoát khỏi chèn ép của Triệu Thiên Kiệt, y kéo cao cổ áo sơ mi, mỉm cười nhẹ nhàng bảo:1

"Tôi không thể tiếp tục chơi trò này nữa đâu, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây."

"Ai cho thầy đi?"



Triệu Thiên Kiệt nắm lấy cánh tay Giản Chiêu vừa mới bước được hai bước, buộc y phải dừng lại rồi tiếp tục làm tư thế áp tường, trong mắt mang theo một sự hứng khởi thích thú không sao hiểu nổi:

"Thầy nói tôi nghe xem, à không, đoán thử xem tôi thích thầy tặng phần thưởng thế nào?"

Đã muốn có quà mà còn đòi hỏi, Giản Chiêu xoa hai bên thái dương, cuối cùng y phải thừa nhận rằng bản thân bất lực trước tên cứng đầu này, môi hồng mấp máy nói:

"Làm sao mà tôi biết được. Cậu làm gì thiếu tiền, có món đồ nào thích mà không mua được? Sao phải đi đòi quà từ tên thầy giáo nghèo là tôi chứ."

Triệu Thiên Kiệt ghé sát vào khuôn mặt xanh xao của Giản Chiêu, cười khà.

"Cả người của thầy có giá trị đấy, bán bản thân cho tôi đi, bao nhiêu tiền tôi cũng mua được, còn cho thầy toàn bộ những thứ thầy muốn."1

"Xin lỗi, tôi không có nhu cầu."

Lỗ tai bị hơi nóng phả vào khiến cả người Giản Chiêu nổi da gà. Y đẩy Triệu Thiên Kiệt ra, xoay người rời đi, lần đầu tiên biết mở miệng mắng người, lầm bầm trong miệng hai chữ 'đồ điên'. Triệu Thiên Kiệt cười khà đắc ý, khoanh tay đứng tại chỗ, trong đầu đang dần hình thành nhiều trò vui tiếp theo có thể bày ra trêu chọc người thầy này.

Cuộc thi kết thúc tốt đẹp, thay vì tổ chức vào thứ hai thì ngay hôm sau ban giám hiệu đã quyết định làm lễ trao thưởng lớn. Quán quân không ai khác chính là Triệu Thiên Kiệt, hắn lên nhận giải với cái mặt kiêu hãnh đến mức mũi cũng sắp hếch lên trời. Sau đó cuộc thi này còn được đem lên diễn đàn trường bàn tán mấy ngày, vấn đề chủ yếu xoay quanh chuyện Thiều Ngọc của lớp 11A9 tham gia cuộc thi, nhiều từ ngữ lỗ mãng thô tục xuất hiện chỉ trích cậu ta. Giản Chiêu có nhìn thấy, suy nghĩ thấy đây là vấn đề bạo lực mạng liền nhắn tin trao đổi với thầy giám thị và hội trưởng Ôn Dĩ Hoài. Dưới sức ép của nhà trường và hội học sinh, qua ngày sau những bài đăng với từ ngữ nội dung gây tranh cãi bị xóa sạch, những tài khoản nói từ ngữ thô tục mang tính công kích đều bị tra ra người dùng và kỉ luật nặng. Thiều Ngọc xin nghỉ vài hôm, cuối cùng cũng xốc lên tinh thần đi học lại, mọi người cũng chẳng dám chế giễu gì cậu ta, mọi chuyện lại đâu vào đấy.

Giờ ăn trưa.



Chương Dư huơ huơ bàn tay trước mặt Giản Chiêu nhiều lần, nhắc nhở:

"Sắc mặt thầy kém lắm đấy, mau ăn nhanh đi, cơm sắp nguội rồi, mấy hôm nay nhiệt độ giảm, lạnh cóng, tôi mặc áo dày vậy vẫn không chịu nổi, năm nay mùa đông đến sớm quá."

Giản Chiêu ngồi cạnh sắc mặt phờ phạc, bọng mắt sưng húp cùng quầng thâm đậm hơn, hậu quả của việc mấy hôm thức khuya soạn giáo trình rồi bị bệnh tật dày vò, uống thuốc lộn xộn làm bụng tiêu hóa kém, đau âm ỉ phải đến nhờ bác sĩ phòng y tế kê thuốc, lại chịu thêm thời tiết xấu. Giản Chiêu múc một muỗng canh lên húp, cổ họng ấm áp được chút, lơ đễnh đáp lại:

"Ừ đúng là sớm thật."

"Thầy Giản!" Phía xa truyền đến tiếng gọi quen thuộc, Giản Chiêu quay đầu lại nhìn thấy Ôn Dĩ Hoài đang tiến lại đây, tây trang đồng phục chỉnh tề, đôi mắt như có ý cười ấm áp nhìn về phía Giản Chiêu, mở miệng nói "Chào hai thầy. Ừm... thầy Giản, em đi tìm thầy nãy giờ, nghe bảo thầy đang ở đây ăn cơm với thầy Chương nên mới tìm đến."

Chương Dư ngượng ngùng gãi đầu, anh ta vẫn luôn không dám quá thoải mái trước mặt các học sinh SS.

"Xin lỗi, nhưng em có thể nói chuyện riêng với thầy Giản được không ạ?" Ôn Dĩ Hoài hỏi.

Chương Dư lập tức hiểu ý của anh, gãi đầu, đứng bật dậy, cầm cặp da bên cạnh hối hả rời đi:

"Tôi chợt nhớ ra bản thân có chút việc, đi trước đây. Gặp lại sau nha thầy Giản."



"Vâng, gặp lại sau."

Còn lại hai người. Ôn Dĩ Hoài ngồi xuống đối diện Giản Chiêu. Y cũng không ăn nữa, buông thìa đẩy đĩa cơm qua một bên, vừa lau miệng vừa hỏi:

"Cậu có gì muốn nói với tôi?"

"À, chẳng là chuyện của lớp mình." Ôn Dĩ Hoài cười một cách ái ngại, vẻ mặt lại thoáng chút khổ sở "Qua một lời bạn học báo cáo lại, trong lớp ta có học sinh lén buôn bán đồ cấm trong và ngoài trường, cụ thể là thuốc lá. Học sinh này còn đi giao cần sa cho những con nghiện ở khu ổ chuột, gây sự và bắt nạt bạn học, có cả tống tiền. Hiện tại em đã có cách xử lí cậu ta, nhưng không tìm đủ bằng chứng nên không thể làm gì. Trước hết em muốn xin ý kiến của thầy, dù sao thầy cũng là chủ nhiệm, cần biết các trường hợp cá biệt như này, nếu thầy muốn, dựa vào gia thế của em, em hoàn toàn có thể khiến cậu ta thôi học và chịu trách nhiệm..."

"Không cần." Giản Chiêu nở nụ cười, tâm tình lại bình tĩnh đến lạ, nhẹ nhàng nói với Ôn Dĩ Hoài "Châm ngôn của tôi là không bỏ lại học sinh nào phía sau, đã dạy thì phải dạy cho đến nơi đến chốn, chỉ cho cậu ta con đường đúng đắn. Tuổi này của các cậu còn chưa hoàn toàn trưởng thành, dễ nhầm đường lạc lối, nếu theo ý cậu cứ đuổi học để đỡ phiền phức thì khác nào bỏ rơi cậu ta và mặc kệ học sinh đó càng sa đọa đâu? Sự nghiệp trồng người của tôi vừa bắt đầu đã vì khó khăn vậy mà trốn tránh thì trực tiếp nghỉ luôn chứ đi dạy làm gì nữa. Đã trồng thì trồng cho thẳng, cho nên người. Tôi sẽ tự tìm cách giải quyết, cậu cứ để đấy cho tôi."1

Ôn Dĩ Hoài không hiểu sao lại thấy yên tâm, vô thức gật đầu, đáp lại nụ cười bình thản của Giản Chiêu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.