Thay Chị Lấy Chồng

Chương 314: Bế tôi đi khỏi đó



Tôi hiểu những gì họ nói nhưng không đáp lại mà chỉ mỉm cười. Bữa tiệc này cứ diễn ra như vậy trong hơn ba tiếng, tôi đi giày cao gót nên đau chân tưởng chết, song vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm không thay đổi.

Tiệc vừa tan, mọi người chưa rời đi, Lý Trọng Mạnh đã quay lại hỏi tôi, “Đi giày cao quá nên đau chân à?”

Tôi lắc đầu, vẫn giữ nụ cười máy móc, “Tôi ổn.”

Anh nhìn tôi rồi khẽ nhíu mày, không nghĩ ngợi gì đã cúi người xuống bế xốc tôi lên đi về phía cửa.

“Anh làm gì vậy?” Tôi hoảng hốt, không ngờ Lý Trọng Mạnh lại đột nhiên bế tôi lên như thế.

Anh nhìn tôi bằng ánh mắt đau lòng, “Xin lỗi em, vừa rồi anh mải nói chuyện với người khác quá nên không để ý đến em, để em đứng lâu như vậy.”

“Không sao, tôi tự đi được, anh thả tôi xuống đi.”

Mọi người xung quanh đều đang nhìn chúng tôi với những ánh mắt khác nhau khiến tôi càng ngượng hơn, “Người ta đang nhìn kìa.”

“Thì cứ để họ nhìn đi.” Lý Trọng Mạnh không thấy có gì là không ổn cả, “Vị hôn thê của anh đang đau chân, anh bế cô ấy đi là chuyện quá đỗi bình thường mà.”

“Nhưng...”

“Không nhưng gì hết, sau này anh sẽ chú ý hơn.” Lý Trọng Mạnh ngắt lời tôi.

Chúng tôi bước vào thang máy, anh ấy cứ thế bế tôi lên xe, đặt tôi ở ghế phụ, cởi giày tôi ra rồi trải áo vest của anh xuống chỗ để chân, “Em dẫm lên đây đi, sẽ thoải mái hơn đấy.”

“Không cần đâu.” Tôi định nhặt áo lên cho anh, nhưng Lý Trọng Mạnh lại ấn chân tôi đạp lên chiếc áo ấy.

Anh để giày cao gót xuống ghế sau rồi mới ngồi vào ghế lái và lái xe về nhà.

Mọi thứ đều y như ngày hôm qua.

Tôi làm con rối cười bên người Lý Trọng Mạnh suốt ba ngày. Trong cả ba ngày này, sự tích về tình yêu nồng nàn của tôi và Lý Trọng Mạnh đã bị truyền thông xào nấu đưa lên không biết bao nhiêu lần. Lý Trọng Mạnh trở thành người đàn ông tốt chuẩn mực, vừa giàu có lại chung thủy. Mà thôi cũng đã hiểu âm mưu của anh, anh chưa từng nói gì nhưng lại khéo léo dùng dư luận và áp lực để buộc tôi không thể rời khỏi anh.

- -

Vào ngày thứ tư, buổi đấu giá tác phẩm cúp Thiên Lộc của tôi và Đào Nhi cuối cùng cũng bắt đầu. Vì quan hệ của tôi và Lý Trọng Mạnh đã nổi ầm ầm trên mạng nên buổi đấu giá có rất đông người đến. Khi tôi và Đào Nhi đến nơi thì còn thấy cả phóng viên có mặt tại đây nữa.

Tôi và Đào Nhi đi theo nhân viên công tác đến phòng nghỉ. Tại đây, tôi được gặp phó tổng giám đốc của Thiên Lộc - người chịu trách nhiệm chính của giải Thiên Lộc - Cố Đào và trưởng phòng thiết kế của Thiên Lộc - Tưởng Giảo.

Theo lý mà nói thì phó tổng giám đốc không thể xuất hiện tại một phiên đấu giá thế này được. Cố Đào có mặt ở đây chắc hẳn là vì Lý Trọng Mạnh.

Quả nhiên, anh ta nhìn thấy tôi bèn lịch sự hỏi thăm, “Chào cô Sa, ngưỡng mộ cô đã lâu.”

“Chào sếp Cố.” Tôi bắt tay với anh ta.

Phiên đấu giá chưa bắt đầu nên Cố Đào và Tưởng Giảo hỏi thăm tôi và Đào Nhi và chuyện về studio, sau đó thì chủ yếu nói về chuyện cá nhân. Cơ bản đều là mấy câu hỏi tẻ nhạt như bao giờ thì tôi và Lý Trọng Mạnh sẽ kết hôn? Tôi không biết là phó tổng giám đốc và trưởng phòng thiết kế lại bà tám như vậy. Nhưng cũng may mà không lâu sau, phiên đấu giá đã bắt đầu.

Chúng tôi ngồi ở hậu trường quan sát, tôi chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lý Trọng Mạnh ngồi ngay hàng đầu.

“Sao anh ấy lại đến đây?” Tôi căng thẳng thầm nghĩ.

Anh ấy sẽ không mua luôn tác phẩm của tôi chứ?

Không được!

Tôi đánh tiếng với Đào Nhi và hai người bên Cố Đào rồi đến khu ghế của khách.

Lối vào vốn đã bị phong tỏa, nhưng vì thân phận của tôi đặc biệt nên nhân viên vẫn cho tôi vào.

Tôi cúi người đi tới bên cạnh Lý Trọng Mạnh, kéo tay anh rồi hỏi nhỏ, “Không được mua tác phẩm của tôi đâu đấy.”

Lý Trọng Mạnh nhìn tôi rồi vỗ vị trí bên cạnh, tôi hiểu ý ngồi xuống.

Anh ôm tôi vào lòng, nghiêng đầu nói khẽ bên tai tôi, “Em yên tâm, anh không mua đâu.”

Chúng tôi cách nhau gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của người đàn ông đó.

Vì đang ở nơi công cộng nên tôi không khỏi đỏ mặt, ngượng ngịu hỏi anh, “Vậy sao anh lại tới đây?”

“Đến thăm em.” Lý Trọng Mạnh cười, “Ai cũng biết quan hệ giữa chúng ta rồi, nếu anh ra giá thì ai dám tranh với anh chứ? Vậy thì tác phẩm của em sẽ bị sụt giá mất.”

Lý Trọng Mạnh nói đúng. Nếu người ta không phải rất muốn mua tác phẩm này, thêm thân phận của Lý Trọng Mạnh thì chắc hẳn ai cũng sẽ ngầm đồng ý để anh mua vào.

Phiên đấu giá tiếp tục, Lý Trọng Mạnh chưa một lần nào giơ thẻ. Cuối cùng, điều khá thú vị là tác phẩm của tôi và Đào Nhi đều được mua bởi Thời thị.

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, sếp tổng của Thời thị đến tìm chúng tôi. Tuy tôi không biết người này, nhưng tôi biết người đứng ngay sau anh ta - Thời Mặc. Căn nhà mà Lâm Tuyền mua của tôi là để cho anh ta ở.

Sếp tổng của Thời thị đi tới nhìn Lý Trọng Mạnh trước tiên, “Chào anh Lý.”

Lý Trọng Mạnh bắt tay với anh ta, “Các anh đã mua tác phẩm của Tiểu Điệp nhà tôi và cộng sự của cô ấy, chắc chắn các anh sẽ không phải thất vọng đâu.”

“Điều đó là đương nhiên, tôi rất vừa ý với hai tác phẩm này, lần này tới chỉ để mua nó thôi đấy.” Anh ta nói xong định bắt tay với tôi.

Lúc anh ta ngẩng đầu nhìn tôi thì rõ ràng lặng người đi một chút, môi mấp máy nhưng mãi không phát ra tiếng.

“Sao vậy?” Giọng của Lý Trọng Mạnh nghe có vẻ không vui cho lắm, trong đó ẩn chứa dục vọng chiếm hữu rất mãnh liệt.

Sếp tổng của Thời thị lắc đầu, “Không có gì, chỉ là... nhìn cô Sa đây rất quen.”

Anh ta khiến tôi sửng sốt vô cùng!

Chẳng lẽ... anh ta biết mẹ tôi ư?

“Tôi cũng thấy cô Sa rất quen.” Thời Mặc cũng nói.

Lý Trọng Mạnh cho rằng họ đã nhận ra tôi nên nắm tay tôi, “Tiểu Điệp sống ở nước ngoài từ nhỏ, sau khi về nước thì đều ở thị trấn Tô, e là hai người đã nhận lầm rồi.”

“Ra là vậy” Hai người kia đồng thanh đáp.

Vì có Lý Trọng Mạnh ở đây nên tôi không hỏi, nghĩ đến việc lúc trước tôi đem hình của mẹ về, vốn là định hỏi anh ta nhưng cứ vội này vội nọ nên chưa có cơ hội nói. Giờ chuyện thành ra thế này, tôi không muốn nhờ anh ta giúp tôi tìm người cho lắm.

Đào Nhi đi tới, hai chúng tôi trò chuyện với sếp tổng của Thời thị.

Anh ta đột nhiên nói, “Tôi muốn sử dụng thiết kế của hai cô làm khu nghỉ dưỡng, nhưng tôi muốn hai cô kết hợp hai thiết kế này thành một.”

“Một ư?” Đào Nhi hỏi.

“Đúng vậy, vẫn giữ nguyên phong cách này và kết hợp thành một, hai cô một người là hiện đại một người là phục cổ, dung hợp cả hai lại mà không làm ảnh hưởng đến tác phẩm.”

Anh ta nói đến đây thì tôi đã hiểu rồi. Tôi và Đào Nhi liếc nhìn nhau, suy nghĩ chỉ trong một giây rồi đồng thanh đáp, “Được.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.