Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 443: Chỗ đó của anh ấy có phản ứng



Lý Hào Kiệt gọi bác sĩ đến cho tôi.



Bác sĩ giúp tôi châm cứu, và kê đơn. Nằm khoảng ba ngày thì tôi có thể hạ sốt.



Nhưng mà vẫn còn ho khan.



Tôi sợ rằng tôi sẽ lây cho người khác vì thế đã đeo khẩu trang.



Mấy ngày nay, Giang Linh hoàn toàn thay thế công việc của tôi, chăm lo cơm ba bữa và sinh hoạt thường ngày cho Lý Hào Kiệt.



Nhiều lần, tôi nhìn thấy Giang Linh ở trong phòng của Lý Hào Kiệt suốt mấy tiếng đồng hồ, trong lòng cảm thấy thật khổ sở.



Tôi muốn hỏi xem, các người trong đó làm gì vậy?



Tôi rất sợ, Lý Hào Kiệt có để Giang Linh tắm cho anh ấy như tôi làm cho anh ấy hay không?



Mặc dù tôi nghĩ Lý Hào Kiệt sẽ không, nhưng nghĩ lại, chuyện này cũng có thể có khả năng.



Buổi tối, Giang Linh lại ở trong phòng Lý Hào Kiệt suốt ba tiếng đồng hồ mới trở về, tôi gặp cô ta ở hành lang, thấy người cô ta hơi ướt, nhịn không được mà hỏi “Cô ở trong phòng anh ấy làm gì vậy?”




Giang Linh nhìn tôi, trên mặt có chút ngại ngùng nói: “Không có gì.”



Không biết có phải là ảo giác của mình hay không. Qua ánh đèn lờ mờ của hành lang, tôi cảm thấy má cô ta hơi ửng hồng.



Mặc dù tôi cảm thấy không vừa lòng, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.



Tôi đến nhà bếp, gặp một vệ sĩ. Thấy tôi đi qua thì nói, "Sa Điệp, ông chủ nói, mấy tấm rèm này cần được giặt. Ngày mai chúng tôi giúp cô lấy xuống, cô đem giặt đi."



“ Ờ…..được.”



Xem ra, Lý Hào Kiệt thật sự muốn bức tôi đi.



Chỉ là tôi tiếp cận anh ấy chỉ để tôi làm những việc này.



Trong lòng cảm thấy vô cùng uất ức và tức giận.



Tôi vào nhà bếp để kiếm nước uống thuốc, chuẩn bị về phòng làm việc



Kết quả, vừa mở máy tính, có người gõ cửa.



Tôi vẫn chưa nói gì, ngoài cửa đã truyền tới giọng của Giang Linh: “Chị, đã ngủ chưa?”



“……”



Trễ như vậy rồi Giang Linh tìm tôi làm gì?




Tôi không nghĩ nhiều, ngồi dậy mở cửa.



Lúc tôi vừa mở cửa, thấy Giang Linh mặc đồ ngủ, cô ta thấy tôi, lập tức kéo lấy tôi nói “Chị, em có chuyện muốn nói với chị, được không?”



Thật ra tôi và Giang Linh không thân lắm, cô ta như vậy ngược lại khiến tôi cảm thấy không được tự nhiên.



Tôi do dự một chút có nên gật đầu hay không.



Sau khi Giang Linh bước vào, thấy máy tính của tôi mặt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ, “Chị, sao chị lại có máy tính tốt như thế? Có phải ông chủ cho chị không?! Chị làm việc ở đây bao lâu thì ông chủ cho chị thế?”



Tôi quan sát Giang Linh một chút.



Nói thật, tôi cảm thấy Giang Linh dù có trang điểm, đều cố gắng xử sự như kiểu con gái xuất thân từ vùng quê.



Nhưng mà, tôi cảm thấy trên người cô ta thiếu một loại khí chất.



Không giống Tề Lam, vừa nhìn đã biết là một cô gái từ nông thôn.



Trái lại, Giang Linh giống một sinh viên đại học hơn, kiểu sinh viên được gia đình giáo dục tốt.



Lời cô ta vừa nói và khí ấy trên người cô ta không hề ăn nhập với nhau.



Tôi hơi do dự, mở miệng nói, “Đây là của tôi.”



Giang Linh ngồi sau tôi, nhìn phần mềm thiết kế trên máy tính của tôi, hỏi: “Đây là gì vậy? Xem ra rất cao cấp, có phải ngôn ngữ C++ không?”



“Không phải.”



“À, nó là gì vậy? Chị giỏi thật, cái gì cũng biết!”



Giọng điệu của Giang Linh có chút ngưỡng mộ.



Cảm thấy có chỗ nào đó lạ lạ, nhưng lại không nói ra được, tôi hồ nghi nhìn cô ta.



Tôi nghi ngờ nhìn cô ta.



Tôi không muốn tiếp xúc nhiều với cô ta, có chút không kiên nhẫn, hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”



Tôi nói xong, Giang Linh liền vỗ đầu mình một cái, áy náy nói: “Ây da em quên mất, em tìm chị có chuyện quan trọng.”



“Nói đi.”



Ngữ khí của tôi có chút lạnh nhạt.



Nhưng Giang Linh hình như không cảm nhận được, kề sát tôi, nói, “Là như vầy, ông chủ không phải nửa thân dưới không có cảm giác sao? Nhưng mà chỗ đó của anh ấy rất tốt.”



“Chỗ nào?”



Tôi đại khái có thể đoán được ý của cô ta là gì.



Nhưng mà không chắc chắn lắm.



“Chính là chỗ đó a! Lúc Giang Linh nói, mặt có hơi hồng.



“Chỗ nào?”



Tôi tiếp tục hỏi.



Dường như bị tôi hỏi gấp quá, Giang Linh kề sát tai tôi nói: “cậu nhỏ ạ”



Nghe cô ta nói tim tôi thắt lại.



Cái gì? Chỗ đó của Lý Hào Kiệt có phản ứng?



Không thể nào.



Lần trước tôi cũng làm tới cái phần đó rồi.



Chẳng lẽ, Lý Hào Kiệt không có phản ứng, là bởi vì đối phương là tôi?



Để chắc chắn, tôi hỏi cô ta: “Sao cô biết?”



“Em…..em….” Lần này, tôi thật sự chắc chắn mặt của Giang Linh đang đỏ, tay cô áy dùng lực nắm lấy tay tôi, nói: “Bởi vì em, em nhìn thấy rồi.”



“Nhìn thấy rồi?”



“Đúng…..” Giang Linh gật gật đầu, đầu cuối rất thấp, nhỏ giọng nói, “Thật ra buổi tối em ở trong phòng giúp ông chủ tắm rửa, sau đó em thấy chỗ đó của ông chủ cương ra, hơn nữa... hơn nữa...đặc biệt to…..”



Lúc Giang Linh nói đến cuối, giọng nhỏ tới nỗi không nghe thấy.



Nhưng mà, tôi vẫn nghe được rõ ràng từng chữ một.



Tim tôi như có cái tay vô hình nhào nặn, đến hít thở cũng khó khăn.



Qủa nhiên, Giang Linh và Lý Hào Kiệt đã tắm chung với nhau?



Lý Trọng Mạnh và Tề Lam cũng đã từng như vậy.



Nhưng tôi một chút cảm giác cũng không có.



Hôm nay biến thành Lý Hào Kiệt, tim tôi đau tới nỗi không thể hít thở được, tay tôi bám chặt chiếc ga giường, răng cắn chắt môi, buộc bản thân phải bình tĩnh lại.



Giang Linh dường như không phát hiện sự khác thường của tôi, nhỏ giọng nói, “Em, em vẫn là thiếu nữ, như thế thì em không dám giúp ông chủ tắm rửa được nữa.” Cô ta nói xong còn hỏi tôi, “Chị, lúc trước chị từng giúp ông chủ tắm rửa chưa? Có xảy ra chuyện như vậy không?”



“Tắm qua, không phát hiện.” Trong lòng tôi bực bội khó chịu, trả lời xong lại nói với Giang Linh “Đừng gọi tôi là chị, gọi tôi Sa Điệp được rồi.”



“Nhưng chị lớn hơn em.”



“Vậy gọi tôi là chị Sa.”



“ A, chị Sa.”



Giang Linh dáng vẻ tủi thân, oan ức.



Tôi nhìn chằm chằm cô ta, một chút cũng không nhìn ra được lời cô ta vừa nói là khoe khoang hay là thật lòng muốn hỏi.



Rõ ràng tuổi trẻ, nhưng lại có cảm giác khiến tôi nhìn không thấu được..



“Cô ra ngoài đi, tôi phải làm việc.”



Trong lòng tôi có chút bực bội.



Nhưng tôi nói như vậy, Giang Linh lập tức không hài lòng, “Giọng điệu chị như vậy là sao? Chúng ta đều là người làm, chị làm vậy cứ như là cao hơn tôi một bậc ấy!”



Thay đổi của cô ta khiến tôi có chút bất ngờ.



Tôi nhìn cô ta, Giang Linh hình như cảm thấy hành động của mình không có gì là sai cả.



Dáng vẻ này có chút giống với Tề Lam.



Nhưng mà, tôi không để ý, bình tĩnh nói: “Đây là phòng tôi, tôi kêu cô ra ngoài, có vấn đề sao?”



“Chị…chị đã đắc tội với ông chủ có cái gì mà phách lối chứ, lúc này tôi nghe thấy rồi, vệ sĩ nói chị ngày mai đi giặt rèm cửa.”



Giang Linh nói xong, đứng dậy đi ra khỏi cửa.



Ừm, dáng vẻ này của cô ta đúng là có mấy phần giống Tề Lam.



Tôi mở máy tính làm việc tới 2 giờ, mới đi ngủ.



Sáng sớm hôm sau, vệ sĩ tháo gỡ một nửa rèm cửa của trang viên, rèm cửa ở đây là loại rất dày, rất to, nếu không dùng máy giặt chuyên dụng sẽ giặt không được.



Mà bọn họ không những bắt tôi giặt, còn đặt biệt chọn cái chậu chuyên dụng cực lớn, mà cái chậu này không thể đặt trong trang viên, chỉ có thể đặt ở hoa viên.



Hơn nữa nước để giặt không phải là nước nóng, mà là nước lạnh chảy ra từ vòi dùng để tưới hoa trong vườn.



Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.