Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 200: Một nụ cười cũng không muốn cho anh



Amanda rất xinh đẹp, nhất là sau khi trang điểm, khuôn mặt càng trở nên vô cùng sắc nét, có một cảm giác của người phụ nữ Âu Mỹ.



Trước mặt cô ta, tôi không khỏi cảm thấy tự ti.



Tôi vô thức đưa tay lên che mặt, lắc đầu.



Amanda cười: “Tôi là thư kí mới đến của tổng giám đốc Lý, tên là Amanda.” Cô ta giơ tay ra với tôi, khách sáo nói: “Chào cô, phu nhân tổng giám đốc.”



Amanda đọc rất nặng năm chữ phu nhân tổng giám đốc.



Tôi một tay nắm lấy tay cô ta, tay còn lại lại che mặt.



Hai tay Amanda khoang trước ngực, kiêu ngạo, lạnh lùng nói: “Thật không biết, tổng giám đốc Lý thích cô ở điểm gì, một cô gái xấu mặt đầy khuyết điểm mà thôi.”




Mặc dù việc hôm qua khiến tôi tự ti về khuôn mặt của mình, nhưng trước sự khiêu khích của Amanda, tôi vẫn không hề chùn chân chút nào, tôi tựa vào ghế sofa, buông hai tay xuống, điềm tĩnh nói: “Cô xinh đẹp như vậy, dáng vóc cũng chuẩn, thì cũng có ích gì? Có phải đến nhìn thẳng anh ấy cũng chưa từng nhìn cô?”



Nói xong, tôi nhìn Amanda một cái.



Khuôn mặt cô ta hơi biến sắc: “Tôi làm thư kí, tôi chưa từng có suy nghĩ vượt quá với tổng giám đốc Lý, cũng không dám tham vọng bản thân có số tốt như vậy.”



“Vậy thì tốt.”



Lúc này điện thoại trong tay tôi reo lên.



Tôi cầm lên, nhìn thấy trên màn hình là tin nhắn của nhà tài trợ “Vết thương trên mặt cô sao rồi?”



Nhớ lại lần trước vẫn là nhà tài trợ cứu tôi, còn tôi không từ mà biệt, đến câu chào hỏi cũng không được cho anh ấy, bất giác có chút ái ngại, vội vàng trả lời tin nhắn, nói về tình hình gần đây, cuối cùng thêm câu cảm ơn.



Đợi đến khi tôi gửi xong tin nhắn, nhìn một cái, Amanda lại vẫn ở bên cạnh tôi nhìn tôi.



Dường như đang xem tin nhắn của tôi, tôi lập tức hơi bực bội: “Thân làm thư kí tổng giám đốc, lẽ nào lúc tổng giám đốc không có mặt, thì ngồi ở đây tuỳ ý như vậy?”



“Văn phòng của tổng giám đốc, từ trước đến nay tôi đều tự ý đi vào.” Amanda cười, nhưng cũng không dám tiếp tục ở lại, chùn vai đứng dậy: “Phu nhân tổng giám đốc, tôi cảm thấy vị trí này của cô ngồi không được lâu đâu.”




“Ừm.” Tôi lạnh nhạt nói.



Tôi cũng không định ngồi quá lâu. Vị trí này và cả con người Lý Hào Kiệt này, đối với tôi mà nói đều là sự hợp thể mâu thuẫn, nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi cũng muốn rời khỏi.



Tầm nửa tiếng sau, Lý Hào Kiệt quay lại.



Lúc mở cửa, khuôn mặt của anh ta vẫn có sự lạnh lùng, nhưng lúc nhìn thấy tôi thì đột nhiên tan ra, cười nói: “Đi thôi, mình về nhà.”



“Ừm.” Tôi gật đầu. Đứng dậy rời khỏi cùng anh ta.



Lúc chúng tôi đi qua Amanda, nhìn thấy sự hậm hực tràn đầy trên khuôn mặt cô ta, đôi mắt diêm dúa loè loẹt lườm tôi, dường như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.



Tôi và Lý Hào Kiệt lúc trên xe trở về nhà, chần chừ một lúc: “cô Amanda đó...”



“Sao vậy, ghen à?”



Lý Hào Kiệt nhoài người ra, thắt dây an toàn cho tôi, ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng.



Ghen?



Không biết tại vì sao, tôi lại có một cảm giác tin tưởng kì lạ với Lý Hào Kiệt, ít nhất là với kiểu chăng hoa ghẹo bướm bên ngoài, tôi tin đến một cái nhìn Lý Hào Kiệt cũng sẽ không.



Anh ấy thấy dáng vẻ thản nhiên của tôi, không còn cách nào khác lắc đầu, nghiêng người hôn vào trán tôi một cái: “Cô ta là mỹ nhân kế mà đối thủ cử đến.”



“Hả? Mỹ nhân kế?”



Tôi ngạc nhiên nhìn Lý Hào Kiệt, rõ ràng biết là mỹ nhân kế mà anh ta lại vẫn bình tĩnh như vậy?



“Ừm, anh cũng khá bất ngờ, vì muốn phá huỷ anh, hắn ta tặng cả người tình tới.” Lý Hào Kiệt vừa khởi động xe vừa nói.



Biểu cảm trên khuôn mặt anh ta hoàn toàn thản nhiên như đã nhìn thấu rõ mọi chuyện. Tôi nhìn anh ta, vốn định không muốn nói gi, anh ta lại nhìn tôi: “Anh không thể đuổi việc cô ta được, nhưng anh đảm bảo, anh không có bất cứ ý gì với cô ta.”



Lúc nói chuyện, bờ môi mỏng của anh ta hơi cong cong, khoé miệng cong cong, mềm mại.



Dưới ánh đèn lờ mờ trong hầm để xe, tôi nhìn anh ta, bất giác tim đập nhanh hơn.



Xe đi ra khỏi chỗ để xe nhưng lại không đi về hướng “số 01 Vĩnh An”, tôi hơi bất ngờ: “Đi đâu vậy?”



“Chỗ khác.”



Lý Hào Kiệt nói hời hợt hai chữ ấy.



Tôi biết, có hỏi nữa cũng không có tác dụng gì.



Trên xe tôi vẫn có chút không hiểu: “Tại sao anh lại sắp xếp người của đối thủ bên cạnh mình, như vậy rất nguy hiểm?”



Lý Hào Kiệt lái xe, liếc nhìn tôi: “Yên tâm, vài hôm nữa anh sẽ trả lại, mấy ngày nay cứ cảnh giác trước đã.”



Anh ta nói như vậy, tôi cũng không thể nói gì nhiều hơn nữa.



Xe đi đến cổng vành đai ba thành phố Vĩnh An, đây là một căn biệt thự khác, đến cổng, tôi có thể nhìn thấy bên trong là một căn biệt thự nhà vườn riêng biệt.



Lý Hào Kiệt dừng lại trước cổng trước, nói: “Sau này chúng ta sẽ ở đây.”



“Chúng ta?”



Anh ấy không đáp lại tôi, tiếp tục lái xe đi thẳng về trước, gần 2-3 trăm mét, thì có một dãy thương mại, chỗ anh ấy dừng lại, tôi nhìn qua, là một bệnh viện thẩm mỹ...



Lý Hào Kiệt dẫn tôi đi vào, một bác sĩ mặc áo trắng ra đón, cũng không có khách sáo nhiều mà nói: “Đây chính là cô Lý à? Nào, theo tôi đi vào kiểm tra.”



Cô Lý.



Cách gọi vừa lạ vừa quen.



Tôi theo vị bác sĩ đó vào trong, cởi bỏ khẩu trang, bác sĩ tiến hành kiểm tra tổng quát với vết thương trên mặt tôi.



Cuối cùng, anh ta cầm lấy một loạt kết quả, trong phòng tĩnh dưỡng nói với tôi và Lý Hào Kiệt: “Mặt ngoài vết thương này là do axit HCl tạo thành, vấn đề không lớn, có điều cái này nếu muốn hoàn toàn hồi phục phải tiến hành phẫu thuật nhiều lần, hơn nữa, thời gian hồi phục rất dài, ít nhất là một năm, trong thời gian này, e rằng là không thể gặp ai.”



“Ừm, được.”



Lý Hào Kiệt trả lời thay cho tôi.



Nhốt tôi ở một nơi không gặp ai, không phải là điều mà Lý Hào Kiệt hi vọng sao?



Hồi phục vết thương trên mặt là chuyện tôi bắt buộc phải làm, nhưng tôi lại không muốn để Lý Hào Kiệt giam cầm một năm, nếu một năm này tôi để Lý Hào Kiệt giam cầm mình, vậy đến khi tôi ra ngoài, e rằng tôi sẽ giống như ra tù, lại trở thành phế nhân một lần nữa.



Tôi khó xử nhìn bác sĩ: “Tôi xin lỗi, tôi cần phải suy nghĩ nữa đã.”



“Tại sao?” Lý Hào Kiệt nhìn tôi, ánh mắt xa xăm, dường như đã nhìn thấu rõ lòng tôi rồi vậy.



Đáp lại ánh mắt của anh ta, tôi kiên quyết đứng dậy, giải thích: “Dù sao cũng cần những một năm, tôi cần phải suy nghĩ.”



Nói xong tôi liền đi ra ngoài.



Lý Hào Kiệt đi theo phía sau.



Tôi vừa ra ngoài, anh ta liền nói: “Em không muốn ở bên cạnh anh, nên không chấp nhận phẫu thuật, phải không?”



“Đúng vậy.” Tôi không hề phủ nhận.



Ngay lập tức từ phía sau phát lên tiếng cười lạnh: “Tống Duyên Khanh, anh muốn hỏi, anh đối với em không tốt sao? Trước đây làm tổn thương em, nhưng sau đó anh đã biết sai, anh vẫn luôn bù đắp em, nhưng em thì sao?”



“Tôi sao?” Tôi quay người nhìn Lý Hào Kiệt.



Trong đôi mắt đen tuyền của anh ta tràn đầy sự tổn thương: “Lương Khanh Vũ chết rồi, em vì Lương Khanh Vũ mà không chịu quên đi, em và Lý Trọng Mạnh ở nước ngoài hai tuần, sống hoà thuận với chú ta, duy chỉ có anh!” Anh ta ngập ngừng, khoé miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “Duy chỉ có anh, anh bây giờ dùng đủ mọi cách để lấy lòng em, nhưng lại ngay đến nhìn anh một cái, cười với anh một cái em cũng không muốn cho anh!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.