Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 152: Bóng ma không thể xóa mờ



Tôi còn chưa quay đầu đã đoán ra được tình huống sau lưng mình.



Quay lại.



Lập tức nhìn thấy một nhóm người vây quanh Lý Hào Kiệt.



Anh ta còn dẫn theo sau bảy, tám người vệ sĩ áo đen.



Ngoài trừ mấy người này, còn có một thanh niên mặc tây trang màu xám, mái tóc hơi xoăn đang xách một rương hành lý nữa.



Đây là một gương mặt mới.



Tôi cũng cho rằng anh ta tới tiễn chúng tôi bèn đứng tại chỗ không nhúc nhích.



Lần trước, Lý Hào Kiệt công bố quan hệ của tôi và anh ta, có mấy người quản lý đã biết rồi, bọn họ nói với Lý Hào Kiệt mấy câu rồi một trong số đó lên tiếng, "Có phải Tổng giám đốc Lý có chuyện muốn nói với cô Tống không, chúng tôi tới bên kia kiểm tra an ninh trước nhé."



Anh ta vừa nói xong, những người khác cũng kéo đi theo.



Trong chớp mắt xung quanh chỉ còn lại tôi và Lý Hào Kiệt.




Tôi vừa xoay người muốn chạy thì nghe thấy Lý Hào Kiệt ở sau lưng nói, "Trốn cũng vô dụng, lần này anh đi cùng mọi người."



"...."



Tôi quay đầu, nhìn Lý Hào Kiệt đầy hoài nghi, "Tổng giám đốc Lý rảnh vậy sao? Một cuộc thi thiết kế nho nhỏ mà anh cũng tới."



"Ừm, rảnh."



Lý Hào Kiệt lập tức thừa nhận.



Tôi không còn lời nào để nói.



"Vậy tổng giám đốc Lý cứ rảnh đi nhé, tôi bận lắm, đi trước đây."



Tôi cũng không biết vì sao, bản thân cứ nhìn thấy Lý Hào Kiệt lại có phần tức giận.



Tôi kéo rương hành lý đi đổi thẻ, sau đó mới hay chúng tôi phải tới một thành phố du lịch ở phía Nam.



Qua kiểm tra an ninh.



Đợi chúng tôi lên máy bay thì biết được cả khoang hạng nhất đã bị Lý Hào Kiệt bao trọn.



Mấy người vệ sĩ tách ra ngồi xuống, Lý Hào Kiệt và thanh niên kia ngồi cùng nhau.



Lúc chúng tôi đi về phía khoang phổ thông thì nghe được người xung quanh đang bàn luận về thân phận của Lý Hào Kiệt.



Cũng đúng thôi.




Bình thường anh ta đều dùng máy bay cá nhân, thỉnh thoảng đi loại máy bay này tất nhiên phải phô trương thân phận.



Chỉ có bảy người chúng tôi vào trận chung kết lên máy bay.



Đi thành một hàng.



Vị trí của tôi gần cửa sổ, ngồi gần một người phụ nữ hình như lớn tuổi hơn tôi một chút.



Cô ấy mặc một bộ váy dài màu tím, khuôn mặt không trang điểm, vấn tóc cao. . Đam Mỹ Hài



Trong tay cầm một cuốn sách về đồ trang sức lật xem.



"Chào chị, em tên là Tống Duyên Khanh." Xuất phát từ lễ phép, tôi tự mình giới thiệu một chút.



"Xin chào, tôi là Đào Nhi."



Người phụ nữ này nhìn qua khe hở của cuốn sách lên tiếng chào hỏi tôi.



"Đào Nhi? Chị là Đào Nhi ư."



Đây là Đào Nhi.



Biết được thân phận của chị ấy, tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.



Quãng đường này bay hết bốn tiếng.



Phần lớn thời gian, Đào Nhi đều xem sách, thỉnh thoảng tôi nói với cô ấy một câu, cô ấy cũng đáp lại một câu. Tôi không nói, cô ấy cũng im lặng.



Tuy rằng rất cao ngạo lạnh lùng, nhưng vẫn cho tôi một loại cảm giác dễ tiếp xúc.



Buổi chiều, máy bay hạ cánh.



Có xe tới tận nơi đón chúng tôi.



Ngồi xe ba tiếng đồng hồ, xe chạy tới một làng du lịch.



Sau khi chúng tôi đi vào cũng không dừng lại lâu đã lập tức được bảy người phục vụ dẫn tới phòng của từng người.



Đồng thời nói với tôi, nửa tiếng sau sẽ tới đón tôi đi ăn tối.



Nói thật thì phòng ốc không tệ, thêm sân vào nữa thì diện tích đại khái khoảng một trăm mét vuông.



Phòng ngủ có một mặt tường là cửa thủy tinh, ngoài cửa là một bể bơi hình vuông.



Bên ngoài bể bơi có một hàng rào cao chừng một mét ngăn cách.



Nếu người bên ngoài muốn nhìn, vẫn có thể nhìn không sót cái gì.



Tôi nhìn qua một vòng, lại nghỉ ngơi chút rồi theo phục vụ đi ăn cơm tối.



Tới chỗ ăn cơm, ngoài bảy người chúng tôi còn có Lý Hào Kiệt và thanh niên kia cùng đến nữa.



Người thanh niên tự giới thiệu trước, "Chào mọi người, tôi tên là Dương Trung, là trợ lý của tổng giám đốc Lý, tiếp theo tôi nói cho mọi người nghe về quy tắc của trận chung kết."



Sau đó, Dương Trung nói về quy tắc của trận chung kết cho chúng tôi nghe.



Hóa ra cũng không khó.



Đơn giản mà nói, chính là sửa lại phòng ở hiện giờ của chúng tôi.



Thay đổi thế nào cũng được, chỉ cần làm được và hợp lý là ổn.



Tiếp đến, lần này tham gia chấm điểm ngoài ba vị giảm khảo thần bí ra còn có quản lý của làng du lịch.



Thời gian thiết kết tổng cộng hai tuần.



Trong hai tuần, chúng tôi đều ở trong làng du lịch này.



Làng du lịch cung cấp tất cả phục vụ bao gồm giặt quần áo, thay đổi đồ dùng vệ sinh. Ngoài điều này, trong làng du lịch cũng có cửa hàng, vật dụng ngày dùng trong cuộc sống ở bên trong, đều có thể đến mua.



Mọi người chỉ có thể dùng di động phổ thông do làng du lịch cung cấp.



Có thể dùng máy tính, nhưng không được dùng wifi.



Chẳng khác gì cắt đứt hoàn toàn với thế giới bên ngoài trong hai tuần.



Ăn xong cơm tối, tôi chuẩn bị đi trước.



Vừa bước khỏi nhà ăn thì Lương Vũ Hạnh đuổi tới, cô ta cười nói, "Tống Duyên Khanh, đừng tưởng rằng tôi không biết. Thiết kế lúc trước của cô chắc chắn do Lương Khanh Vũ giúp. Giờ anh ta chết rồi, tôi xem cô có năng lực gì để làm ra tác phẩm tốt được như trước."



"Cô cũng biết chuyện của anh ấy?" Tôi liếc xéo Lương Vũ Hạnh, giọng điệu không còn tốt lành gì lắm.



"Đương nhiên là biết, hôm đó không phải anh ta tới Vĩnh An một chuyến sao, ngày hôm sau trên đường về thì tai nạn." Lúc Lương Vũ Hạnh nói, giọng điệu sung sướng khi người khác gặp họa, cô ta nói xong lại thêm một câu, "Đáng đời!"



"Xin lỗi!"



Hai chữ "đáng đời" hoàn toàn chọc giận tôi!



Tôi nắm lấy tóc Lương Vũ Hạnh, cho cô ta một cái bạt tai!



"Bốp" một tiếng, vang lên vô cùng thanh thúy trong đêm.



Những nhà thiết kế khác cũng lục tục chạy ra, nhìn thấy chúng tôi, mọi người lập tức xúm lại.



"Cô dám đánh tôi?!" Lương Vũ Hạnh vùng vẫy.



Tôi căn bản không sợ cô ta, "Xin lỗi, xin lỗi Lương Khanh Vũ, xin lỗi tất cả những lời cô vừa nói ra mau!"



Tôi bùng nổ rồi.



Giơ tay lên, lại tát cô ta một cái.



Nếu không phải lúc đó Lương Vũ Hạnh nói ra chuyện ngày trước, có lẽ Lương Khanh Vũ cũng không quay lại.



Cái chết của Lương Khanh Vũ giống như một bóng ma dính chặt trong lòng tôi.



Tôi sẽ tìm hiểu mọi chuyện cho cặn kẽ.



Lương Vũ Hạnh liều mạng vùng vẫy. Tuy rằng cô ta béo nhưng lại rất yếu, lúc này tôi đang giận dữ nên sức mạnh càng lớn hơn.



Cô ta giãy dụa vài cái đã thở hồng hộc.



Một số nhà thiết kết cùng chúng tôi đi tới đây đều lại gần quan tâm nói, "Được rồi, đừng cãi nhau nữa, trận đấu quan trọng."



"Không quan trọng, cô xin lỗi đi! Nếu không đừng mong tôi buông tay!" Tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào Lương Vũ Hạnh, "Cái loại sao chép tác phẩm của tôi, còn muốn dựa vào tôi như cô, căn bản không xứng tham gia trận chung kết, cô không nên tồn tại ở đây!" "Hừ! Tác phẩm kia của cô chắc chắn là Lương Khanh Vũ giúp cô làm. Năng lực của cô chắc chắn làm không nổi tác phẩm tốt như thế!" Lương Vũ Hạnh kiêu ngạo ngang ngược: “Loại đội sổ vòng loại!”



"Vậy cũng là cô sao chép của tôi." Tôi nắm lấy cô ta.



Lương Vũ Hạnh vẫn hung hăng như cũ, không chịu xin lỗi.



Người xung quanh đều khuyên giải.



Thật ra lúc này tay tôi cũng mỏi rồi, sắp không giữ được nữa.



"Chuyện gì thế."



Lúc này, trong bóng tối truyền đến giọng nói một người đàn ông.



Tôi không nhìn cũng biết là ai.



Lương Vũ Hạnh ngẩng đầu nhìn về phía đó, vẻ hung hăng vừa rồi lập tức bị giảm đi, cô ta cười nói, "Tổng giám đốc Lý, chúng tôi đang chơi đùa đấy mà!"



Cô ta nói xong lại nhìn tôi, nhỏ giọng, "Tống Duyên Khanh, cô thả tôi ra."



"Xin lỗi."



Tôi hoàn toàn không có ý nhượng bộ.



"Được được, tôi xin lỗi, tôi sai rồi, sai rồi. Tôi không nên động tới Lương Khanh Vũ, đều là lỗi của tôi." Lương Vũ Hạnh thấy tôi không chịu buông tay, vội bổ sung thêm một câu, "Tôi cũng không nên nói cô, cô người lớn lòng dạ lớn, thả tôi ra đi."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.