Cả người cậu bây giờ chẳng khác gì một con chuột già lụ khụ vừa bị rơi xuống cống nước.
Còn Hiển Thi vừa có dù che, vừa có tấm khiên chắn gió chắn mưa, bây giờ tấm khiên ấy còn chắn luôn cả nước mà xe bắn lên người.
Thế là gần đến chặng cuối đường rồi mà cô vẫn bình an vô sự.
Triền Duy cười giả lả.
"Ha! Nhỡ làm khiên rồi thì phải làm tròn bổn phận của cái khiên chớ."
Hiển Thi nhìn Triền Duy đưa tay lên vuốt mái tóc ướt mèm mẹp của mình thì mày cau lại.
Chị đây không vui rồi đấy!
Cô tức giận đưa tay của mình lên đánh vào tay Triền Duy, hất chiếc dù của mình xuống dưới đất.
Mưa cứ thế đổ ầm ập vào cả hai.
"Hiển Thi, cô làm gì thế?"
Triền Duy nhanh tay nhặt cây dù lên thì lại bị Hiển Thi hung dữ giành lại dù về phía mình.
Cô gấp chiếc dù nhanh gọn lại trong sự ngạc nhiên của cậu.
Thế là cả hai cùng ướt mèm như chuột lột.
"Sắp đến nhà tôi rồi."
Hiển Thi dửng dưng buông ra một câu, sau đấy nắm lấy cánh tay ướt đẫm của Triền Duy kéo cậu chạy nhanh về phía trước. Về đến nhà Hiển Thi. Triền Duy cởi áo khoát của mình ra, vắt nước.
"Tôi không biết chị đại Hiển Thi có sở thích dầm mưa đấy."
Dù trong lòng cậu biết rõ cô làm thế vì nghĩ cho mình nhưng kéo theo cả hai người cùng ướt thế này vẫn là thấy khó chịu tự trách. Hiển Thi ném cho cậu một cái khăn khô, sau đấy quay người bước đi.
"Đợi một lát tôi lấy đồ cho cậu."
"Cô thay đồ cho mình trước đi kìa."
Triền Duy xụ mặt.
Bản thân mình ướt mẹp không lo, lại chạy đi lấy khăn cho mình trước, cô gái này là ngốc bẩm sinh hay bị nước mưa làm nhão não rồi.
Triền Duy bước đến giữ tay Hiển Thi, dùng khăn vừa nãy cô đưa cho mình lau mái tóc dài ướt đẫm nước của cô. Cô nàng phản kháng ngước mặt lên thì bị cậu ấn đầu xuống, tiếp tục lau, miệng càm ràm như ông già khó tính.
"Lo cho bản thân mình trước rồi mới đến người khác. Đây là bản năng sinh tồn cơ bản nhất đấy."