“Để anh ra xem là ai.” Thẩm Hàn Vũ buông cô ra, đứng lên, đi về phía cửa.
Tiếng nói chuyện vọng đến tai cô, thái độ của anh trai vẫn luôn dịudàng, lịch sự, cô lờ mờ nhận ra người hàng xóm bên cạnh.
Hồi đầu tới Thụy Sĩ, anh không chút do dự bỏ qua chốn thị thànhmà dừng chân ở thị trấn không tên tuổi này, tuy hơi xa nhưng môitrường yên tĩnh, thích hợp cho cô dưỡng bệnh.
Ở đây, không ai biết họ, cũng không ai có thể tới quấy rầy cuộc sống bình yên của họ, anh nói như vậy.
Anh quyết định đưa cô rời xa nơi huyên náo, ồn ào.
Hàng xóm của họ là một đôi vợ chồng già về hưu và một cô gáivừa tròn hai mươi tuổi, may mắn, họ cũng là người Đài Loan.
Họ có thể biết những điều này vì khi vừa tới, anh sợ có lúcphải ra ngoài, không yên tâm để cô ở nhà một mình nên tất nhiênphải làm quen với hàng xóm, gần gũi, hòa thuận với họ để có thể trông nom lẫn nhau.
Một lát sau, Thẩm Hàn Vũ trở về bên cô.
“Có chuyện gì thế?”
“Vợ chồng ông bà Phương bên cạnh làm thêm vài cái bánh, kêu con gái mang một ít sang cho chúng ta.”
“Vậy bánh đâu?” Cô giơ tay đòi, Thẩm Hàn Vũ nhón miếng bánh cô thích ăn, đặt vào tay cô.
Cô nếm thử, là bánh bích quy mùi oải hương.
Cô cười khẽ: “Từ ba bữa tới điểm tâm đều được quan tâm chu đáo.Chắc là họ nghĩ một người đàn ông như anh phải chăm sóc em thì rất vất vả!”
“Ừ, ừm.” Anh ho khẽ.
“Sao vậy anh? Anh không vui à?” Tuy anh không nói gì nhưng cô vẫn tinh ý cảm nhận được.
“Em nói với họ chúng ta là anh em à?” Giọng anh có chút không vui.
Cô chợt hiểu, nhướng môi cười: “Anh, cô Phương có xinh không?”
“Rất xinh, em có ý kiến gì à?” Anh lạnh nhạt nói.
“Vậy thì chúc mừng anh nhé! Anh Tề nói không sai, anh rất có duyên với phụ nữ, đi tới đâu cũng đều như vậy.”
“Thẩm Thiên Tình, em ngứa da à?” Đã biết ý đồ của vợ chồng nhà họ Phương, sao cô còn nói thế?
Ban đầu, nhà họ Phương tưởng họ là vợ chồng, cũng không suy nghĩnhiều. Cô có biết khi cô nói thế, anh sẽ phiền phức biết baokhông?
Trước đây không biết thì thôi, bây giờ biết rồi, còn có thể coi như không biết gì không?
Nợ ân huệ dễ trả nhưng nợ tình cảm khó trả, điểm này không ai rõ hơn anh.
“Chúng ta vỗn dĩ là anh em, nói như vậy có gì không đúng?”
“…” Anh mở miệng nhưng không thể đáp lời, cảm giác nặng nề khó nói đè nặng trong lồng ngực.
“Anh…” Cô nũng nịu giơ tay, tìm vị trí anh ngồi để dựa vào, anh không tự nguyện chút nào nhưng hai tay vẫn tự động ôm chặt lấy cô.
Cô đưa miếng bánh bị cắn dở ra, anh há miệng, ăn nốt nửa còn lại giúp cô.
“Em muốn ngủ, anh chưa hát cho em nghe!”
“Em mấy tuổi rồi? Còn muốn nghe hát ru!” Tâm trạng anh vẫn có chút không vui.
“Là vì anh hát mà, anh là người độc nhất vô nhị.”
Chỉ vài ba câu nói đã xóa tan những tích tụ trong nội tâm anh.
Anh hiểu rồi!
Trong mắt cô, anh chính là anh, Thẩm Hàn Vũ độc nhất vô nhị, cho dù người khác có thêm các thân phận cho họ như tình nhân, vợchồng hay anh em đều không thay đổi được gì, điều đó đã khôngcòn khiến cô bận tâm.
Xem ra cô thích ứng nhanh hơn cả anh.
Anh khẽ thở dài, dịu dàng nhìn cô: “Lâu lắm không hát rồi, có hát sai cũng đừng trách anh đấy!”
Lúc anh ra ngoài, cô đã uống hết bát thuốc, ngoan ngoãn chờ.
“Có được không?” Cô nghiêng tai, nghe tiếng bước chân anh rời khỏi phòng.
Ai chẳng biết cô muốn đi nghịch tuyết.
“Đợi chút nữa.” Anh thuận tay lấy chiếc khăn len trong phòng quànglên cổ cô, giúp cô đi găng tay, đội mũ lông, mặc áo khoác, sauđó nhìn cô một lượt từ đầu đến chân để chắc chắn rằng côkhông bị lạnh.
“Em sắp bị anh quấn thành con chim cánh cụt rồi.” Cô lẩm bẩm.
“Đừng nhiều lời!”
Làm xong kiểm tra và trị liệu định kỳ, Thẩm Hàn Vũ thảo luậntình hình bệnh tật của cô với bác sĩ ở bên ngoài, trở vềphòng bệnh, trong đầu anh luôn lặp lại câu nói của bác sĩ…
“Tình hình không lạc quan hơn trước, gần đây số lần cô ấy co cơ, đau đớn chắc nhiều hơn chứ?”
“…Không có.” Anh không nhìn thấy lần nào cả.
Cô uống thuốc đúng giờ, ngoan ngoãn chấp nhận trị liệu, anh luôncho rằng, bệnh tình cô đã ổn định hơn rất nhiều rồi…
Bác sĩ cười, hiểu rõ: “Có lẽ cô ấy không muốn anh lo lắng!”
Tâm khảm anh như bị giáng một đòn mạnh. Đúng vây, đây đích thị là việc cô có thể làm.
Vì cô biết, khi cô bị bệnh tật giày vò đau đớn, anh còn đau hơncả cô, cho nên cô sẽ giấu giếm, không cho anh nhìn thấy, chỉ giữ lại nụ cười đẹp nhất cho anh.
“Cô ấy là đồ lừa đảo.” Anh ngốc tới nỗi bị cô ấy qua mặt.
“Được rồi, vậy chúng tôi đề nghị tốt nhất nên đưa tên lừa đảo nàyvào viện tiếp nhận trị liệu đầy đủ, không thể kéo dài nữa.”
Đã… tệ đến thế ư? Nhưng anh lại không hiểu rõ tình hình…
Ngẩn ngơ suy nghĩ cho tới khi trở về phòng bệnh, không nhìn thấy cô, anh quay sang hỏi cô y tá đang thu dọn bình rỗng: “Cô ấy đâu?”
Cô y tá chỉ về phía cuối hàng lang: “Cô ấy nói muốn đi ngắm tuyết, nếu anh về thì ra ngoài tìm cô ấy.”
Thẩm Hàn Vũ không nói lời nào, bước nhanh ra ngoài.
Phía cuối, bóng dáng trầm tĩnh của cô đang lặng lẽ chờ đợi, tráitim anh mềm nhũn, bước chân bất giác chậm hơn, lặng lẽ đến gần cô.
Hai tay cô giơ ra ngoài hiên hứng tuyết, hình như đang ngâm nga giai điệu nào đó anh không thuộc.
“Em đang niệm kinh gì đấy?”
Anh trở lại rồi! Thẩm Thiên Tình cười vui sướng giơ tay về phíaphát ra tiếng nói. “Em đợi anh lâu quá! Anh và “đồ cổ” kia nóigì thế? Sao lắm điều để nói vậy?”
Cái gì mà đồ cổ?Bác sĩ chỉ không để ý lời phản đối của cô, châm cứu cho cô mà thôi, vậy mà cô hận tới bây giờ.
Ánh mắt anh dừng lạinơi nụ cười hoàn mĩ, không tì vết của cô, quyết định không phá vỡ nó: “Cũng chẳng có gì, chỉ nói chuyện chút thôi, ông ấynói em là bệnh nhân chịu khó hợp tác nhất mà ông ấy từnggặp, nếu em đừng gọi ông ấy là “đồ cổ” thì còn tốt hơn nữa.”
Cô khẽ cất tiếng cười vui vẻ: “Em cũng thích ông ấy, nhưng nếuông ấy đừng lần nào gặp cũng kêu em nằm viện, em sẽ càngthích ông ấy hơn.”
Anh trầm mặc một lúc: “ Sao lại không nằm viện?”
Nụ cười cô hơi sững lại, rồi lập tức làm như không có chuyện gì, chỉ cảnh tuyết bên ngoài: “Anh, bây giờ cả thế giới đều bịtuyết phủ trắng xóa, rất đẹp phải không?”
Em đứng giữ đất trời, nhìn tuyết phủ kín con đường anh đến.
Mừng Bảy tháng Bảy trời trong, đêm đen đột nhiên hóa thành ban ngày, em mất đi cảm giác nhìn thấy, giới hạn của tình yêu.
Em nhìn về phía chân trời, bầu trời bao la vô tận, không nghe thấy anh nói lời tạm biệt…”
“… Giai điệu thê lương quá!” Năm đó, cô rời xa anh với tâm trạng ấy ư?
“Anh biết vì sao em muốn hát bài hát này cho anh nghe không?”
Anh thu lại ánh mắt, vén mái tóc dài đang bay trong gió của cô rasau tai, ngón tay vuốt nhẹ hai gò má hơi lạnh của cô, đáp khẽ:“Ừ.”
“Mấy năm không có anh ở bên, mỗi lần nghe bài hátnày, em đều nhớ tới anh. Em luôn nghĩ, nếu có một ngày, Thấttịch không mưa, em sẽ muốn anh ngắm tuyết cùng em.”
Bởivì bài hát này chính là cõi lòng cô, cô giấu tận sâu đáy tim, là tâm trạng đau xót không thể thốt thành lời…
Thẩm Hàn Vũ nhìn cô chăm chú. Cô nhìn thấy giới hạn của tình yêu rồi ư?
Anh đột nhiên dang tay ôm chặt cô, giọng buồn bã: “Em nên để anh biết mới đúng chứ!”
Cô mặc kệ anh ôm cô chặt tới mức nhói đau, không có ý vùng vẫy.
Rất lâu sau, cô mới thấp giọng hỏi: “Anh, thực ra anh biết vì sao em không nằm viện, đúng không?”
Toàn thân anh run rẩy, mím chặt môi không muốn trả lời, giả vờ như vậy cũng có thể không phải đối mặt.
Thẩm Thiên Tình thở dài không nói.
Thời gian của cô không còn nhiều nữa, những ngày tháng còn lại rất đáng quý, cô không muốn lãng phí thời giờ vào việc nằm việnvà chữa trị vô ích, cô muốn tranh thủ từng phút, từng giây ởbên anh.
Cho nên cô muốn về nhà, nơi cô và anh cùng trưởng thành, những ngày tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô làở đây, hồi ức đẹp đẽ ngọt ngào nhất của cô cũng là ở đây,trở về vùng đất cô quen thuộc nhất, bên cạnh có người cô lưuluyến nhất, cả đời này cô chẳng có gì tiếc nuối nữa…
Anh hiểu em, cho dù em không nói gì, anh chắc chắn vẫn hiểu đúng không? Anh trai?