Đã gần 21 giờ đêm, tại khách sạn Ánh Sao Đêm ở thành phố Cà Mau.
Khách sạn này cùng một hệ thống với khách sạn Ánh Sao Đêm ở Long Xuyên và nhiều nơi khác nữa.
Ánh Sao Đêm ở thành phố Cà Mau được xây tại ngã ba sông Gành Hào và sông Cà Mau. Chiếm trọn khu vực ngã ba con sông. Làm ngã ba này trở thành khu vực bên dưới khách sạn.
Từ lúc Ánh Sao Đêm được xây dựng, tình trạng ô nhiễm dòng sông ở gần khu vực này đã được cải thiện đáng kể. Rác thải sinh hoạt và rác thải hàng hóa đã được bà con để đúng nơi quy định.
Bởi vì lui tới khu vực này là tầng lớp thượng lưu, một cơ hội buôn bán tuyệt vời. Cho nên cảnh quan và môi trường cũng được bà con chủ động gìn giữ.
Ở một căn phòng trên tầng 27 của khách sạn Ánh Sao Đêm, một cô gái đang đứng sát ban công, mắt nhìn xa xăm ra bên ngoài bầu trời.
“Chị Thanh Nguyệt, sao chị cứ đứng ngoài ban công nhìn ra ngoài mãi vậy?”
Thanh Nguyệt nghe hỏi thì trên miệng nở một nụ cười rồi lắc đầu nói lẩm bẩm
“Chắc là mình xem quá nhiều tiểu thuyết rồi, cho nên mới bị ảo giác”
“Chị nói gì em nghe không rõ, nếu chị không khỏe thì nhanh báo tin về, không nên quá cố gắng”
Thanh Nguyệt quay người đi vào trong phòng. Cô nhìn cô gái ở cùng với mình rồi nói.
“Chị không có sao đâu. Chỉ là đang suy nghĩ miên man thôi”
Cô gái nọ để một ngón tay lên cầm, làm ra vẻ suy nghĩ rồi chợt nói to lên
“Á.. hay là chị đã gặp phải người tình trong mộng rồi? Khó vậy mà cũng tìm được sao?”
“Mộng cái đầu em chứ mộng. Thôi, để đồ đạc xuống đi. Gần đây có công viên Hùng Vương, hay là chị em mình ra ngoài đi bộ giải khuây cho bớt căng thẳng nhé”
“Tin Tin …”
Điện thoại của Thanh Nguyệt vang lên âm báo tin nhắn. Cô lấy điện thoại ra, mở phần mềm trò chuyện 888 lên. Nội dung tin nhắn cô vừa nhận là một đoạn video.
Xem xong đoạn video này, cô liền mỉm cười rồi tự nói
“Đúng là mình bị ảo giác rồi”
Đoạn video cô vừa xem là đoạn phim hiện trường lúc sáng. Sau khi đến khách sạn nghỉ ngơi, cô đã nhờ đồng nghiệp gửi cho cô đoạn video quay toàn cảnh lúc sáng.
Theo hình ảnh thu được trong đoạn video này, lúc cô giới thiệu, trên bầu trời trường THPT Cà Mau hoàn toàn không có dị tượng gì cả.
Thanh Nguyệt đi đóng lại cửa ra vào ban công, rồi lại nói tiếp
“Đi thôi Minh Minh, chị em chúng ta đi ăn một bữa cho thỏa thích nào”
“Hoan hô”
Hai cô gái nhanh chóng rời khỏi căn phòng, rồi tiến vào thang máy để đi xuống sảnh khách sạn.
Bọn họ đi được chưa lâu, phía bên ngoài ban công, xuất hiện một con mèo đen to như một con chó lớn. Con vật này đang dùng mũi để lần theo mùi gì đó. Khi leo lên đến ban công căn phòng này, nó liền muốn đi vào trong phòng. Nhưng bị chặn lại bởi một cái cửa kính chống đạn dày tới 5 cm.
Ánh mắt của nó nhìn vào bên trong căn phòng, rồi nhắm mắt lại, đưa cái mũi của nó lên cao, giống như đang tập trung ngửi tìm gì đó.
Chỉ một lúc sau, nó mở mắt ra, rồi phóng xuống mặt đất theo cách nhảy qua từng cái ban công.
Vừa đáp xuống đất, nó lại đưa mũi lên cao ngửi. Sau đó thì nhắm thẳng hướng công viên Hùng Vương mà chạy đi.
Toàn bộ quá trình nó di chuyển không làm kinh động tới bất cứ người nào. Không phải nó chọn những nơi vắng vẻ, mà vì không ai nhìn thấy nó.
Tại công viên Hùng Vương, rất đông người đang tụ tập vui chơi giải trí và đi dạo.
Một chiếc xe taxi dừng lại trước cổng ra vào công viên. Thanh Nguyệt và Minh Minh bước xuống xe rồi nhanh chóng tiến vào công viên.
Chưa đến 10 phút sau, Ký Ức Thú cũng tìm tới trước cửa công viên. Nó di chuyển không nhanh, vì vừa đi vừa ngửi theo dấu vết để lại của Thanh Nguyệt.
Khi tiến vào công viên, tốc độ của nó nhanh lên, bởi vì dấu vết mà nó ngửi được đã vô cùng nồng đậm.
Không quá một phút sau, nó đã nhìn thấy mục tiêu muốn tìm, cũng chính là Thanh Nguyệt, tên đầy đủ là Cổ Thanh Nguyệt.
Trong tầm nhìn của nó, Cổ Thanh Nguyệt chẳng khác nào một cái bóng đèn di động giữa màn đêm. Đỉnh đầu của nàng ta phát ra ánh sáng vô cùng rực rỡ, có thể nói là rực rỡ nhất trong số tất cả những nạn nhân nó từng giết hại.
Theo tầm nhìn của nó, những người khác cũng có một chút ánh sáng trên đỉnh đầu. Nhưng chút ánh sáng đó chẳng khác nào ánh sáng đom đóm, vô vùng nhỏ yếu.
Nó điên cuồng phóng nhanh lên phía trước, miệng há to rồi cắn mạnh vào một chân của Cổ Thanh Nguyệt.
Cổ Thanh Nguyệt đang cùng đi dạo với Minh Minh thì chân truyền đến cảm giác đau xé gan xé ruột. Nàng ngó xuống thấy một con chó đen đang cắn mình.
Nàng hoảng sợ muốn rút chân lại chạy trốn, nhưng con chó đen này cắn chặt lấy chân nàng ta. Cổ Thanh Nguyệt la hét lên tìm kiếm sự giúp đỡ xung quanh.
“Cứu với, cứu với, có ai cứu tôi với”
Nhiều người thấy nàng ta la hét thì cũng nhìn qua. Nhưng trong tầm nhìn của họ, Cổ Thanh Nguyệt giống như một con điên, tự mình ôm lấy chân mình mà giật rồi la hét liên tục.
“Chị đang bị chó cắn em không thấy sao mà còn hỏi, nhanh giúp chị, nhanh lên”
Minh Minh nhìn Cổ Thanh Nguyệt gương mặt tỏ ra đau đớn, ôm lấy một chân, còn nói bị chó cắn.
“Chị Thanh Nguyệt, gần đây chị có uống thuốc gì không? Chị cố bình tĩnh lại đi, chị bị ảo giác thôi. Không có con chó nào đâu”
Cổ Thanh Nguyệt chửi ầm lên
“Ảo giác cái gì mà ảo giác, em bị khùng hả, con chó mực đang cắn chân chị như thế này mà em không thấy sao?”
Cô ta vừa mắng vừa đưa tay chỉ xuống, sau đó Cổ Thanh Nguyệt giật mình. Cái thứ này nào phải chó, rõ ràng là mèo, nhưng mèo nào mà to như vậy. Ánh mắt của con mèo nhìn thì đỏ như máu, chẳng khác nào là ác ma.
Lúc này, Ký Ức Thú giật mạnh chân Cổ Thanh Nguyệt, làm nàng ta té ngã xuống. Sau đó, nó lại cắn chặt một cái chân khác của nàng, dùng sức mà kéo nàng ta đi.
Cổ Thanh Nguyệt quá đau nên làm liều, nàng ta bật người dậy, hai tay vươn ra, định bóp cổ của con mèo khổng lồ này.
Nhưng sau đó, nàng ta phát hiện mình như chạm vào không khí. Con mèo có thể cắn chặt nàng ta, nhưng nàng ta lại không chạm được con mèo này.
Cứ như vậy, nàng ta bị kéo đi sâu vào bên trong công viên, tốc độ chậm chạp chứ không nhanh. Người khác nhìn vào chỉ thấy Cổ Thanh Nguyệt đang lết đi trên mặt đất, miệng thì không ngừng la hét.
…
Bên trong không gian châu.
Trần Minh Quân mở mắt ra, kết thúc quá trình tinh luyện toàn bộ thức hải. Tại trung tâm của mỗi thức hải, một đồ án âm dương đang không ngừng xoay tròn hòa huyện vào nhau. Trong âm có dương, trong dương có âm, cân bằng hoàn hảo và ổn định.
Trần Minh Quân lập tức đi ra khỏi không gian châu, hắn thậm chí quên bảo Hư Linh phong tỏa một khu vực nhỏ.
Vừa đi ra bên ngoài, thần niệm của hắn mạnh mẽ tràn ra bốn phương tám hướng xung quanh. Hình ảnh hắn thu được từ thần niệm đã không còn như lúc trước.
Mọi vật mọi việc đều có âm dương, hắn có thể nhìn rõ âm dương cân bằng, hoặc âm thịnh dương suy, hoặc dương thịnh âm suy.
Có điều, hắn không có nhiều thời gian để tìm hiểu. Bởi vì hắn đã nhìn thấy Ký Ức Thú đang tấn công Cổ Minh Nguyệt.
Sự việc cấp bách, mạng người là trên hết, Trần Minh Quân lập tức động thân mình bay về công viên Hùng Vương.
Khoảng cách quá gần, chỉ thoáng qua chưa hơn 1 giây thì hắn đã bay đến nơi.
Ký Ức Thú đang ra sức làm nạn nhân kiệt sức thì bị kinh động. Trong khoảnh khắc thần niệm của Trần Minh Quân phủ xuống, lông tơ toàn thân của nó dựng đứng lên.
Ký Ức Thú liền buông tha con mồi, nhảy lên cao và rít rào một tiếng thật thê lương. Sau đó, đỉnh đầu của nó liền sáng lên. Cuối cùng thì theo một phương hướng mà bay đi.
Ký Ức Thú dường như đã chuyển sang một trạng thái khác. Ở trạng thái này, nó đã biết bay, có lẽ nó cần sử dụng khả năng bay để chạy trốn khỏi Trần Minh Quân.
Không tới nữa giây sau, Trần Minh Quân đã đáp xuống trước mặt Cổ Thành Nguyệt. Hắn cũng đã nhìn thấy Ký Ức Thú bỏ chạy, hắn nhìn Cổ Thanh Nguyệt rồi hỏi
“Cô có sao không?”
Cổ Thanh Nguyệt đang giãy dụa để thoát khỏi Ký Ức Thú thì đột nhiên không còn cảm thấy đau đớn. Cô chưa kịp hoàn hồn thì một người từ trên trời đáp xuống trước mặt cô.
Khi Cổ Thanh Nguyệt nhìn rõ dung mạo của Trần Minh Quân thì cả người liền chấn động. Cô trừng lớn mắt mà nhìn hắn, bởi vì đây chính là người mà cô đã nhìn thấy ở trường THPT Cà Mau sáng nay.
Trần Minh Quân thấy Cổ Thanh Nguyệt trừng mắt nhìn mình nhưng không nói lời nào. Hắn tưởng rằng cô ta bị kinh sợ đến choáng váng. Hắn đang gấp muốn đuổi theo Ký Ức Thú cho nên buông thêm một câu.
“Cô hãy ở yên chỗ này, đừng đi đâu, ta sẽ nhanh chóng quay lại”
Vừa nói xong thì Trần Minh Quân mở rộng thần niệm ra phạm vi lớn nhất có thể. Tốc độ bay của Ký Ức Thú thực sự rất nhanh, chỉ thoáng chốc thì đã chạy ra phạm vi hơn 5km.
Đây cũng là cực hạn thần niệm của Trần Minh Quân bây giờ.
Ký Ức Thú dường như cũng cảm nhận được thần niệm của Trần Minh Quân cho nên liền tăng tốc. Trần Minh Quân không còn chần chừ nữa mà lập tức đuổi theo.
Chỉ cần tiếp cận đủ gần thì hắn có thể dùng thần niệm bao vây ký ức thú. Rất tiếc, ký ức thú cảm nhận được nguy hiểm cho nên tăng tốc bay đi rất nhanh, luôn giữ vị trí ở rìa phạm vi thần niệm.
Trần Minh Quân có thể nhìn thấy kích thước của ký ức thú càng bay thì càng nhỏ dần. Dù tốc độ nhỏ lại rất chậm, nhưng vẫn bị Trần Minh Quân phát hiện. Xem ra con ký ức thú này đang trả đại giá để có thể bay đi chạy trốn.