Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 277: Tỷ Đấu(1)




Sau mười ngày di chuyển lộ trình thì hai người Bắc Tiểu Lục cuối cùng cũng đi tới được Tử Hàng Châu, trên đường di chuyển đến đây thì hai người cũng gặp một vài nhóm cướp nhưng cũng may với tu vi không thực sự mạnh mẽ, cũng chỉ có Kim Đan hậu kỳ là mạnh nhất. Đương nhiên chỉ như vậy thì làm sao để Bắc Tiểu Lục phải nhíu mày, đơn giản một thương quét ngang.

Phải nói một điều công bằng đó là trình độ tu sĩ của Bắc Vọng Châu rất yêu, chân nguyên không tinh thuần, công pháp võ kỹ đều rất thô sơ không chút tinh diệu. Nơi đây thật sự có thể ra được thiên tài thì đúng là có vận khí không yếu.

Sau khi đi đến Tử Hàng Châu, hai người trải qua một ngày liền đi tới Thiên Hải Thành. Nơi đây thành trì cũng rất lớn đại khái xét về diện tích quả thật rộng hơn Hải Biên Thành. Hai người ăn uống nghỉ ngơi hai ngày liền đi đến quảng trường thành trì, nơi đây sẽ diễn ra cuộc tranh tài 1 vs 1. Sau khi cùng Nạp Lan đi đăng ký tham gia tỷ đấu, bởi vì tu vi của nàng kém cho nên không có đăng ký tham gia tranh tài. Điều này Bắc Tiểu Lục cũng cảm thấy không bất ngờ, dù sao tu vi của nàng mới Kim Đan, rất khó có thể tiến vào.

Một ngày trôi qua, sáng hôm sau Bắc Tiểu Lục cùng Nạp Lan tiếp tục đi đến quảng trường thành trì, bởi vì hôm nay là ngày tỷ đấu khởi tranh.

Thăng Linh Đài là nơi dành cho các cuộc tỷ thí mỗi khi Tu Chân Lộ diễn ra. Diện tích của Thăng Linh Đài tương đối rộng lớn, có thể nói, nó rộng gấp mười lần quảng trường Hải Biên Thành mà Diệp Khôn đã từng đi qua.

Vị trí của Thăng Linh Đài cũng ở vào vị trí đặc thù, toàn bộ lôi đài được đặt trên đỉnh một tòa tháp lớn trên quảng trường.

Nếu ở ngoài nhìn vào, thì Thăng Linh Đài bất quá cũng chỉ là một quả cầu pha lê đặt trên đỉnh tháp mà thôi, có điều, quả cầu này chính là một không gian bảo vật, nó được truyền thừa xuống từ thời thượng cổ.

Lôi đài thi đấu ở bên trong Thăng Linh Đài, nó được cấu tạo thiết kế theo kiểu cửu cung bát quái, ở giữ là một lôi đài chính, xung quanh là tám lôi đài khác được đặt theo phương vị bát quái.

Giữ các lôi đài với nhau được thiết lập tầng tầng cấm chế, khiến cho nó tuy ở gần nhau nhưng hoàn toàn tách biệt ra thành từng nơi khác nhau, những người tham chiến bên trong đó sẽ không thể nào thấy được diễn biến của lôi đài bên cạnh.

Ngược lại, những người quan chiến bên ngoài thông qua Thiên Luân Kính có thể thấy rõ diễn biến bên trong tất cả các lôi đài.

Ở phía trên khu vực tổ chức lúc này có mười hai người đang ngồi thượng tọa ở đó. Trong đám người này nam có, nữ có, già có, trẻ có, thế nhưng trên người họ tản mát ra linh áp cho thấy đều là cao thủ Nguyên Anh Kỳ.

Những người này hầu hết đều có tu vi là Nguyên Anh Trung Kỳ, duy nhất một lão giả mặc một bộ đạo bào màu trắng trên người tản mát ra khí tức của Nguyên Anh Hậu Kỳ.

Bọn họ chính là đại diện của sáu đại tông môn được đề cử làm giám khảo trong Tu Chân Lộ lần này.

Nhìn vào thái độ của những người xung quanh, có thể thấy lão giả bạch y có tu vi cao nhất là người chủ trì ở đây. Chỗ lão ngồi chính là ở giữa những người còn lại, hiển nhiên đây là chỗ của chủ tọa.

Lúc này, bên trong Thăng Linh Đài tụ tập rất nhiều người, đa phần những người ở đây đều là người tới quan chiến, tất cả bọn họ chia làm nhóm nhỏ, phân biệt mỗi vị trí đứng ở phía dưới mỗi lôi đài.

Bắc Tiểu Lục vừa tiến vào khu vực thi đấu, lão giả bạch y đột nhiên đứng dậy, mặt mày nghiêm nghị, nhìn đám người trước mặt nói:

“Cũng đã đến giờ thi đấu rồi. Nhưng trước hết ta muốn nhắc lại cho các ngươi biết một chút về thể lệ cuộc tỷ thí năm nay. Trước hết, ta nói lại một lần nữa. Số thứ tự trên thẻ bài chính là số chỉ định của các ngươi, một lát nữa, khi bước vào giai đoạn chọn đối thủ tỷ thí thì trên thẻ bài sẽ xuất hiện một số ở mặt sau. Số đó sẽ xuất hiện ngẫu nhiên theo từng cặp, theo đó các ngươi sẽ biết được đối thủ của mình là ai.”

Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Trong lần tỷ thí này, các ngươi hãy dốc hết toàn lực thi triển hết tài năng của mình ra. Nhưng cũng không nên vì thắng mà liều mạng, phải biết điểm dừng. Đã có đám người bọn ta ở đây tùy thời sẽ ra tay can thiệp những lúc cần thiết, tránh cho những điều không mong muốn xảy ra, cho nên các ngươi cứ an tâm thi đấu. Có điều, chủ động vẫn là ở các ngươi, vì trong khi tranh đấu không ai có thể đoán trước được điều gì. Nếu ai không nắm chắc thì nên chủ động nhận thua, không nên miễn cưỡng làm gì, như vậy sẽ mang đến bất lợi cho mình.”

“Cuối cùng, năm mươi người đánh chiến thắng tới cùng sẽ đạt được danh ngạch tiến vào Tu Chân Lộ.”

Lão giả bạch y nói một mạch cho tới hết mới thôi. Rồi lão ngừng lại một lúc nhìn đám người phía trước.

Nghe lão giả nói xong, trên mặt những người tham gia tỷ tràn ngập sự tự tin. Bắc Tiểu Lục cũng không quan trọng lắm, lời lão giả nói cơ bản hắn không để trong lòng.

Những người quan chiến ở phía dưới mỗi lôi đài khi nghe lão giả nói xong cũng thì thầm bàn tán xôn xao. Theo đó là đủ kiểu nghị luận, dự đoán kết quả của cuộc tỷ thí khi kết thúc. Bên cạnh đó, cũng có một số người, lợi dụng việc này, đem ra cá độ kiếm trác một chút.

“Được rồi! Bây giờ bắt đầu lựa chọn đối thủ.”

Lão giả nhìn một màn này khẽ ho một tiếng,nói.

Nói xong, lão phất tay một cái, một đạo lục quang từ tay lão bắn ra, quyện tròn một cái, tạo thành một dải quang mang phía trên đầu tám trăm mươi người phía trước.

Lão đạo sĩ nhìn quang hà phía trước, ngón tay điểm một chỉ vào không trung, miệng thì lẩm bẩm chú ngữ liên tục.

Theo tiếng chú ngữ từ miệng đạo sĩ vang lên, lấy mắt thường cũng có thể thấy được, dải quang mang chỉ trong chớp mắt đã khuếch tán ra bốn phía, bao trùm lên tám trăm người phía dưới.

Bị quang mang bao chùm bên trong, đám người này cả kinh. Có nhiều người hốt hoảng tế ra phòng ngự, bảo vệ lấy toàn thân, nhưng có nhiều người không hề có biểu hiện gì cả, vẫn đứng im tại chỗ.

Một khắc sau, không phát hiện ra có gì bất lợi, đám người này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn những người xung quanh, không hề tế ra phòng hộ, những người này cảm thấy có chút xấu hổ.Nhưng cũng chẳng biết nói gì, âm thầm thu lại phòng hộ, đứng tại chỗ lẳng lặng chờ đợi.

Đột nhiên, thẻ bài trên tay mỗi người qua một thời gian ngắn tiếp xúc với thanh quang, bắt đầu có chút biến đổi.

Chỉ thấy, đằng sau thẻ bài của mỗi người, không biết từ lúc nào, đã xuất hiện ra một con số khác.

Trên thẻ bài của Bắc Tiểu Lục xuất hiện con số bốn mươi bảy, đồng thời cũng thời gian đó, một thiếu niên dáng người mập mạp đang cầm thẻ bài có số bốn mươi bảy chờ đợi, hắn lật lên thì thấy phía sau thẻ bài xuất hiện con số bảy mươi mốt.

Ước chừng thời gian uống cạn một chum trà trôi qua. Quang mang đột nhiên biến mất, tiếp đó phía trên đằng sau vị trí thượng tọa xuất hiện một bảng danh sách phân chia từng cặp đối thủ, lơ lửng trên không.

Trên bảng chia ra làm bốn mươi cặp, Bắc Tiểu Lục khẽ liếc mắt cũng đã nhìn thấy vị trí và đối thủ của mình. Hàng đầu tiên, vị trí thứ ba “Bắc Tiểu Lục và Lục Phương”. Hắn lại nằm ngay trong top đầu tiên phải lên đài thi đấu.

Đưa mắt qua bên cạnh, Bắc Tiểu Lục khẽ nhíu mày.

“Đã đến giờ. Tám cặp đầu tiên theo thứ tự lần lượt lên lôi đài.” Trong lúc mọi người còn đang xem xét dánh giá đối thủ của mình, thì đột nhiên lão giả lại cất tiếng nói.

Vừa dứt lời, chỉ thấy lão giả khẽ búng tay một cái, một luồng lam quang bắn ra, đánh lên hàng đầu tiên trên bảng danh sách.

Luồng thanh quang vừa tiếp xúc với hàng đầu tiên trên bảng danh sách, thì tám cặp đấu lóe lên một cái. Đồng thời, mười sáu người phía dưới cũng cùng nhau biến mất. Khi xuất hiện, họ đã đứng bên trong lôi đài, theo từng cặp một.

Những người còn lại thấy vậy, trong lòng hơi cả kinh một chút. Sau đó, cùng hướng về Thiên Luân Kính được đặt trước mỗi lôi đài,cùng nhau quan chiến.

Đối mặt với Bắc Tiểu Lục là một thiếu niên mập mạp, hai mắt hắn híp lại, nhìn như kiểu là không mở mắt vậy. Bộ dạng của hắn nhìn rất buồn cười, Bắc Tiểu Lục xém chút nữa đã phì cười ra rồi. Có điều, trông hắn như vậy, nhưng cảnh giới rõ ràng cao hơn Bắc Tiểu Lục một chút đấy, gã là Kim Đan tầng sáu.

“Tại hạ Lục Phương, mong đạo hữu nhẹ tay một chút.” Tên mập mạp đánh giá Bắc Tiểu Lục, nắm quyền nói.

“Bắc Tiểu Lục.” Bắc tiểu Lục mặt không chút dao động nhìn qua tên mập mạp.

Lục Phương cười lạnh một tiếng, hai chân lùi lại phía sau. Đồng thời tay hắn khẽ vỗ một cái vào bên hông, ngay lập tức hơn mười tấm phù lục xuất hiện trên tay hắn.

Không hề chần chừ, Lục Phương vẩy tay ném ra, ngay lập tức, phù lục đón gió bay lên, sau đó huyễn hóa ra hơn mười loại công kích khác nhau.

Hỏa đạn thuật, Băng đạn thuật, Lôi đạn thuật…Tuy đây đều là phù lục cấp ba, nhưng liền một lúc sử ra hơn mười lá cũng khiến cho người ta phải trố mắt ra rồi.

Vẫn chưa hết, Lục Phương liên lục vỗ vào bên hông mình vài cái, trên tay hắn lại xuất hiện mấy chục tấm phù lục khác nữa, vẫn động tác cũ, hắn qxO6p đem toàn bộ phù lục ném ra, phù lục đón gió huyễn hóa ra đủ loại công kích.

Nhìn một màn như thế khóe miệng của Bắc Tiểu Lục có chút giật giật, hắn nhìn tên đối thủ trước mắt thật không nói lên lời. Hắn cũng không có khinh thường đối thủ một tay cầm trường thương quét một cái, lập tức hư ảnh trường thương xuất động trên không trung quét một đợt phù lục. Ngay sau đó, hắn đánh liên tiếp ra Vong Lôi Tam Lục Thương hóa thành một cái thương võng ngăn chặn hết công kích của phù lục.

Trên mặt của Lục Phương lộ ra vẻ kinh hãi trường kiếm trên tay tỏa ra chân nguyên ba động, dưới sự khống chế của hắn liền đánh ra một đầu hỏa long. Nhưng chưa đợi hỏa lon xuất thế thì Bắc Tiểu Lục đã lao đến trường thương mang theo lôi điện đâm một kích, hỏa long liền tan tành còn Lục Phương thì bị phản phệ ngã xuống dưới mặt đất, y vừa ngẩng đầu lên thì đã chạm vào mũi thương lạnh lẽo trong tay Bắc Tiểu Lục.

“Ta nhận thua.” Không dám chần chừ Lục Phương hô một câu.




Láo nháo ăn một pháo :lenlut
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.